Không biết bao nhiêu người có này cảm giác, có thể do tuổi còn trẻ, luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, mỗi tiết khóa, mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng, mỗi năm, đều rất chậm rất chậm ~ nhưng mà không biết bắt đầu từ lúc nào, đại khái là từ lúc mười sáu mười bảy tuổi đi, thời gian tựa như đã mọc cánh vậy, bắt đầu nhanh chóng bay đi. Lơ đãng, ngày từng ngày, mỗi năm đã trôi qua rồi.

Mà Kiều Kiều, hiện tại đúng là loại cảm giác này, một năm, giống như đảo mắt một cái đã trôi qua rồi, khi cô ngồi trong trường thi tốt nghiệp trung học, nghiêm túc làm bài, cô nghĩ, chuyện một năm trước giống như còn ở trước mắt, những năm này, mỗi kinh nghiệm mỗi sự kiện tựa hồ mới thoáng qua. Thi tốt nghiệp trung học kết thúc, cô cảm thấy cuộc sống của mình đang bước trên một con đường mới.

Sống lại một lần nữa, mặc dù không đại phú đại quý, nhưng cô lại vui vẻ hơn rất nhiều.

Cố gắng lên đi, Kiều Kiều!

Giữ vững tinh thần, Kiều Kiều cẩn thận kiểm tra lại bài thi của mình.

Ra khỏi trường thi, tất cả mọi người đều đang bàn tán đề thi năm nay, có người hưng phấn, có người lại cô đơn, vô cùng giống nhau. Kiều Kiều tìm kiếm khắp nơi, trông thấy xe của Giang Phóng dừng ở cửa trường học, mà hắn, trên mặt đeo kính mát tựa lên cửa xe hút thuốc, dáng vẻ Giang Phóng cũng không tuấn tú, ngược lại rất cường tráng. Mặc kệ ở niên đại nào, bất kể cô gái nào, một anh chàng cường tráng tàn khốc vẫn như cũ có khả năng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, huống chi, ngoại trừ tàn khốc, vị này giống như còn có tiền. Chứng kiến ánh mắt táo bạo của những cô gái trẻ chung quanh.

Kiều Kiều vội vàng chạy qua, khoác tay hắn, cười tươi như hoa.

"Thi thế nào? Mệt không?" Giang Phóng dắt Kiều Kiều lên xe.

"Ân, rất tốt, tin tưởng em, biết không. Hắc hắc". Kiều Kiều cảm thấy mình làm bài cũng không tệ lắm. Mấy ngày này, mỗi ngày Kiều Kiều đều học tới khuya, đến hết khả năng của mình, có đôi khi ngẫm lại, không sai biệt lắm là được, nhưng mà cô cũng nghĩ nếu cũng đã trả giá nhiều như vậy, vì sao cô không nỗ lực thêm chút nữa đây?

Giang Phóng cũng biết mấy ngày nay Kiều Kiều học đến nỗi đầu váng mắt hoa, nhưng mà giờ thì tốt rồi, mọi việc đã xong xuôi .

"Tiểu nha đầu, đương nhiên tin tưởng em, đã khi nào anh không tin em? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em xem, gầy tọp". Nói xong, tay Giang Phóng vỗ nhẹ một cái lên mông nhỏ của Kiều Kiều, "Tặc tặc, cái mông nhỏ này cũng chẳng còn thịt".

"Xú phôi đản. Trước mặt mọi người, xin chú ý một chút". Kiều Kiều nói lời lẽ chính nghĩa.

"Anh cứ không quan tâm, em xử lý ra sao đây, ừ?" Giang Phóng đưa môi đến gần lỗ tai Kiều Kiều, Kiều Kiều cảm giác cơ thể mình một hồi tê dại. Hắn càng ngày càng yêu nghiệt a!

"Vậy em không để ý đến anh".

"Ha ha. Em không để ý tới anh, nhưng anh để ý em! Chờ chúng ta đính hôn, em sẽ trốn không thoát lòng bàn tay anh".

"Xấu xa".

"Chẳng lẽ em không thích anh xấu xa với em sao? Ân?"

"Anh, anh - -" Kiều Kiều đỏ mặt. Thấy dáng vẻ Kiều Kiều thẹn thùng, Giang Phóng cũng không trêu chọc cô nữa.

"Đi thôi, tiểu công chúa của anh. Mọi người trong nhà đều đang chờ em!"

Mấy ngày kế tiếp Kiều Kiều vẫn bộn bề nhiều việc như cũ, có điều bận rộn này không phải bận rộn kia, bản chất không giống nhau. Kê khai nguyện vọng, biết điểm, mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Kiều Kiều, điểm của cô quả thực rất tốt. Đứng đầu khoa văn trong trường, đứng thứ hai toàn tỉnh. Người đứng đầu là một học sinh ở Phong Diệp. Sau khi biết chuyện này rất nhiều người đều cảm khái, giáo dục ở Phong Diệp, thực sự rất trâu bò, không thấy có ai liều sống liều chết lao đầu vào học, nhưng lại có thể dậy ra nhiều học sinh tài cao. Có điều Kiều Kiều không đồng quan điểm với thuyết pháp này, cô cảm thấy, Phong Diệp dậy học theo khả năng của từng người, thực sự rất lợi hại, nhưng không thể nói trăm phầm trăm đều là trâu bò, tỉ lệ thi đạt tiêu chuẩn ở Phong Diệp cao, cũng bởi vì phần lớn học sinh trong Phong Diệp đều lựa chọn ra nước ngoài học, những người ở lại, hầu như đều có thành tích tốt.

Biết điểm của mình, Kiều Kiều yên tâm.

Lâm Hiểu Nam là một đứa trâu bò chân chính, đứng đầu toàn tỉnh các môn khoa học tự nhiên, Kiều Kiều cũng không biết hắn thi thế nào, người ta phải lăn lộn khổ sở mãi mới lọt top, hắn lại cứ như bình thường đứng vị trí số một! Ở Dân Giang vì chuyện này mà khua chiêng gõ trống, phi thường náo nhiệt, tỉnh Dân Giang có người đứng đầu không phải là chưa bao giờ có, hầu như một năm hai năm sẽ có một người, có điều khoa học tự nhiên vẫn hơn khoa văn, luôn luôn lợi hại.

Nhưng trạng nguyên khoa học tự nhiên toàn tỉnhnày, tám năm trước ở tỉnh Dân Giang mới có một người.

Từ Mạn thi không tồi, cô giống Kiều Kiều, đều báo hệ tài chính đại học A, hơn nữa, các cô biết rõ, bản thân đều không có bấn đề. Từ Mạn làm nũng với Kiều Kiều để cô đến xin Tần Tố Cẩm, đến khi đi học phân cho hai người bọn họ học cùng một lớp và một phòng ký túc xá. Kiều Kiều đem chuyện này ủy thác cho Giang Phóng.

Kết quả Giang Phóng trực tiếp đã nói, cô không cần phòng ngủ, cứ chuyển ra ngoài ở chung với hắn, dù sao khi đó hai người đã đính hôn rồi, Giang Phóng lại lôi lời lúc trước Kiều Kiều nói với hắn, chính là sau khi đính hôn sẽ tùy hắn, Kiều Kiều nghe lời này, liếc trắng mắt nhìn hắn, hắn còn không biết xấu hổ nói ra chuyện này sao? Lúc trước đồng ý với cô trước khi đính hôn sẽ không làm loạn, nhưng kết quả thế nào, hắn không chịu nhịn, một năm này, hai người đã len lén ở chung với nhau nhiều lần.

Kiều Kiều không thể hiểu nổi, đối với loại chuyện này Giang Phóng lại có nhiệt tình lớn như vậy, trong mấy lần hai người gần gũi với nhau, Kiều Kiều đều là cảm thấy vừa đau lại vừa mỏi.

Những đứa bạn cùng nhau lớn lên với bọn họ, Lâm Hiểu Nam cũng dự thi đại học A, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ báo đại học Bắc Đại. Chẳng qua Lâm Hiểu Nam chỉ cười trừ, không giải thích nguyên nhân. Như vậy, sáu đứa bạn tốt bọn họ, ba người báo đại học A, ba người đến Bắc Kinh, kỳ thật Kiều Kiều không biết, Chu Vân Vân thật sự muốn tới trường trên Bắc Kinh, hay muốn gần Hứa Phi hơn một chút nữa.

Hứa Phi và Vương Tĩnh Hàm thi cùng một trường, còn trường của Chu Vân Vân, nằm ngay bên cạnh trường của bọn họ.

Sắp tới tốt nghiệp, rất nhiều người đều có một nỗi buồn ly biệt. Học với nhau lâu như vậy, trong đó có không ít bạn bè chơi với nhau từ hồi sơ trung, tình cảm có thể nhìn thấy, mọi người bàn bạc với nhau, sau khi tốt nghiệp sẽ đi chơi nửa tháng. Chủ ý này nhận được sự đồng ý của rất nhiều người, chẳng qua vẫn còn chút vấn đề, ví dụ như, Kiều Kiều. Nếu cô đi chơi nửa tháng thì, ai sẽ đính hôn đây! Mà cô lại ngượng ngùng không muốn nói, bản thân sắp đính hôn, Kiều Kiều luôn cảm thấy, mình mới mười tám tuổi mà đã đính hôn, có chút gì đó lạ lạ.

Từ Mạn hiểu rõ tâm tình của Kiều Kiều, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói cho mọi người, dù sao, đây cũng là người đầu tiên trong lớp bọn họ đính hôn mà! Hơn nữa, còn là cán bộ trong lớp, cũng là nhân vật quan trọng trong lớp bọn họ, lần đi chơi này, Kiều Kiều không đi, nhất định mọi người sẽ trách móc. Không bằng, nói thật. Mọi người cũng sẽ vui vẻ thay cô.

Vốn lớp các cô chỉ có chủ nhiện biết, Từ Mạn, Chu Vân Vân đều biết chuyện Kiều Kiều sắp đính hôn chuyện, nhưng sau khi Từ Mạn và Chu Vân Vân bàn bạc với nhau, hai người quyết định nói cho mọi người, tin này thật sự làm cả lớp sôi trào. Đính hôn a!

Mấy đứa nhỏ bị cha mẹ quản chặt từ bé, ân cần dạy bảo không được yêu sớm, cho lên đã thành thói quen lén lút dở trò, nhưng nhìn Kiều Kiều đi, từ hồi sơ trung đã bắt đầu yêu sớm, di lại với Giang Phóng nhiều năm như vậy rồi, hiện tại người ta tốt nghiệp trung học, thế mà đã đính hôn rồi, mọi người cảm khái, có gắn mô tơ vào đít cũng không đuổi kiph tốc độ của người ta, chúng ta vẫn còn đang trong thời kỳ u mê, người ta yêu sớm, chúng ta cho là mình yêu sớm, người ta đính hôn, phỏng đoán chúng ta tốt nghiệp, người ta cũng kết hôn rồi đi?

Mọi người kêu gào nói phải đi, Kiều Kiều ai cũng đều đồng ý.

Tình bạn lớp bọn họ tốt vô cùng.

Sau khi tốt nghiệp mọi người hẹn nhau ở quán cơm gần trường, học sinh trung học Mân Giang cũng thường tổ chức các buổi liên hoan ở đây. Ngày đó mọi người đều uống bia, dù sao, sau này mỗi người sẽ đi một ngả, tình cảm nhiều năm như vậy, không thể nói là không có cảm giác buồn được. Ngay cả hai thầy cô giáo được giang hồ xưng là Hắc Bạch Song Sát hai mắt cũng đều đỏ hoe, hai thầy cô giáo đều đã dạy Kiều Kiều, Kiều Kiều biết rõ thầy cô mặc dù nghiêm khắc, nhưng thật sự đối xử với bọn họ rất tốt, làm nhiêu việc toàn bộ đều vì bọn họ, coi bọn họ giống như con của mình vậy.

Kiều Kiều cũng uống chút bia, không ít bạn học nam đều uống, sau đó thổ lộ với nhau, uống xong thì hát , ngủ, miệng hò hét kêu ca, làm gì đều có, Kiều Kiều uống khoảng một chai biađã cảm thấy đầu óc có chút chóng váng rồi.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều ~" bạn cùng lớm tên Lý Duy uống nhiều quá nên giờ đang nỉ non.

Mặc dù choáng váng đầu, nhưng Kiều Kiều coi như là thanh tỉnh.

"Kiều Kiều, Lý Duy gọi mày kìa!" Chu Vân Vân đẩy Kiều Kiều. Cô uống không ít, đi đường cũng không vững, mà chủ nhiệm lớp của bọn họ thì rất hiểm tâm trạng ly biệt của bọn họ cho nên không cấm đoán bọn họ, có điều cũng không được uống quá nhiều, ở một bên chiếu cố bọn họ, Kiều Kiều nghĩ, chủ nhiệm lớp vẫn có dự kiến trước , cho Lâm lão sư kêu đi đến, giúp đỡ trông coi mọi người, uống nhiều quá, chủ nhiệm lớp cũng có lo lắng của mình.

"Ân?"

Lý Duy ở bên kia nói: "Tại sao chưa lớn mà cậu đã đính hôn rồi? Lần này cậu ra tay thực nhanh. Làm ơn, thật hâm mộ cậu, thật hâm mộ! Kiều Kiều ~ "

"Đừng kêu, gọi hồn à ~" Từ Mạn cho hắn một cước, cuối cùng người này cũng không còn lầm bần nữa.

Thật ra trong lòng Từ Mạn, có một cảm giác mơ hồ, Lý Duy hình như thích Kiều Kiều, cô cũng biết trong lớp mình có rất nhiều người yêu thích Kiều Kiều, chẳng qua Kiều Kiều không biết thôi, vô tri vô giác, cô không biết, khuôn mặt cô xinh đẹp, thái độ nghiêm túc khi đối đãi với người khác hay với một sự kiện nào đó, hào quang của cô bắn ra bốn phía. Nếu như không phải có Giang Phóng thì nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi Kiều Kiều, nhưng mà, chính vì có Giang Phóng cho nên mọi người càng cảm thấy cô bất đồng, từ sơ trung đến giờ, đã nhiều năm như vậy, hai người giống như nước chảy thành sông, rất ăn ý rất thắm thiết.

Nhìn Kiều Kiều uống rượu xong hai tai đỏ ửng, Từ Mạn nghĩ, có nên gọi cho Giang Phóng tới đón cô đây? Đang nghĩ ngợi thì thấy Kiều Kiều móc điện thoại di động của mình ra, hô! Xem ra không cần cô rồi!

Ở bên này Kiều Kiều ngồi yên trong chốc lát, liền quyết định gọi điện thoại cho Giang Phóng, để hắn tới đón cô, Giang Phóng lái xe đi đến, còn có thể đón vài người, tối muộn như thế này, nhiều thiếu nam thiếu nữ như vậy cũng không được an toàn.

Giang Phóng nhận được điện thoại của Kiều Kiều, vội vàng đi tới, nhìn cô gái nhỏ hai mắt tràn ngập sương mù, Giang Phóng nghĩ, sau này tốt nhất không nên cho cô uống rượu. Đỡ Kiều Kiều lên xe, thật ra Kiều Kiều vẫn thanh tỉnh, nhưng cứ thích mềm mại không xương tựa trên người của hắn, dáng vẻ làm nũng.

Giang Phóng kéo cửa sổ xe xuống, cho gió nhẹ thổi vài, Kiều Kiều nghĩ.

Cao trung của tôi, gặp lại sau. Thầy cô giáo và các bạn học của tôi, gặp lại sau!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play