Dù hiện tại Giang Phóng có nhẫn nhịn thế nào đi nữa thì cũng là một người đàn ông khí huyết phương cương, nhìn cơ thể Kiều Kiều không một mảnh vải, lại đang tựa trên người mình, liền cúi xuống bế cô lên, ném tới giường lớn rộng rãi.

Lập tức đè lên, cô gái nhỏ mình yêu nhiều năm giờ đây đang ngoan ngoãn nằm trên giường, mặc hắn muốn gì được nấy, Giang Phóng cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Hôn mút bộ ngực sữa của cô, ngậm lấy nụ hoa đào, dùng sức hút cắn, giống như tìm được mỹ vị hiếm có trên đời, hôm nay bảo hắn nhịn, từ từ nhấm nháp là không có khả năng.

Tay của hắn rời đi bộ ngực đẫy đà, thuận da thịt trơn bóng xẹt qua bụng, vuốt ve rừng rậm, ngón tay thon dài chà sát, không ngừng xoay tròn, trào ra cảm giác tê ngứa làm cho Kiều Kiều khẽ nâng thân.

"Giang Phóng - -" hắn, sao hắn có thể hư hỏng như vậy chứ, sao lại làm như vậy.

Nhìn hai mắt Kiều Kiều rưng rưng, yêu kiều nhìn mình, Giang Phóng buông tay ra, lại lần tới ngực, hai tay hắn nắn bóp bộ ngực sữa của Kiều Kiều, ép vào nhau, khe ngực thật sâu khắc ở giữa bộ ngực sữa trắng nõn như ngọc, hai đóa hoa đào yêu mị tươi đẹp nở rộ. Hắn nhìn không chớp mắt, ngón tay thon dài xỏ xuyên qua lại giữa rãnh sâu. Hắn đỡ "Đồ" của mình, không thể chờ đợi được mà chen vào bộ ngực sữa của cô gái, qua lại mè nheo, thoải mái thở dốc, cảm thụ da thịt bóng loáng tinh tế gây cho thân rắn vui vẻ yên tâm.

Một loạt động tác của hắn làm cho Kiều Kiều bối rối.

"Không... Không cần..." Nhìn gậy gộc tráng kiện đang ở trên ngực mình tùy ý đùa bỡn, một tia sợ hãi tập kích vào lòng của Kiều Kiều. Nhìn "Đồ vật" nóng rực thô to và dài này, nghĩ đến chuyện lát nữa nó sẽ đâm vào trong cơ thể mình. Kiều Kiều cực sợ hãi.

"Không cho phép không cần, Kiều Kiều ngoan, chỉ cần em ngoan ngoãn, lập tức sẽ tốt thôi. Nghe lời, bảo bối, bảo bối tốt của anh, cả đời này anh sẽ thương em". Lật người Kiều Kiều lại, để cô nằm sấp ở trên giường, mông tròn trắng nõn cao cao nhếch lên, đối diện dưới háng của hắn.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao, Kiều Kiều bắt đầu mơ hồ, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý Giang Phóng làm ra các loại động tác với cô.

Đem thô to nhắm ngay khe nhỏ vẫn còn đang khép mở kia, hắn thẳng lưng một cái, mạnh mẽ hữu lực đâm vào dũng đạo của cô. Trong cơn hoảng hốt cô bị đau nhức kịch liệt làm cho nước mắt lã chã chảy xuống.

"Ô ô, anh bắt nạt em, anh bắt nạt em ~ anh bại hoại, bại hoại ~" Kiều Kiều khước từ hắn, muốn bò lên phía trước, ý đồ né tránh căn nguyên làm cho cô đau đớn. Giang Phóng sít sao bóp chặt Kiều Kiều, làm càn bắt đầu động.

Hắn biết cô khóc, nhưng mùi vị của cô so với trong tưởng tượng còn muốn mất hồn hơn nhiều, làm cho hắn không cách nào buông ra. Nắm chặt mông của cô, "Anh muốn động". Biết rõ cô không nghe lọt nhưng hắn vẫn nói với cô. Hắn rút ra khỏi cơ thể cô, nhụy hoa của cô nhanh chóng hợp lại, thít chặt, hắn lại xâm nhập, cô bị buộc nở rộ, nhụy hoa nặng nề chống đỡ. Cô nức nở nghẹn ngào, đau kịch liệt và khoái cảm bén nhọn mâu thuẫn trộn lẫn với nhau, dù hắn rút ra hay là đâm vào, cô đều vừa đau lại vừa thoải mái.

Hắn hung hăng chạy nước rút, mỗi một lần đâm vào tráng kiện cứng rắn đều xông tới sâu bên trong nhụy hoa phấn nộn của cô, nặng nề ma sát liên tục, hồi lâu, hồi lâu, cho đến khi Giang Phóng phun ra toàn bộ dục vọng của mình. Kiều Kiều được đặt lên giường.

Cô yếu ớt cuộn mình thành một đoàn, như con mèo nhỏ bị bỏ rơi, làm cho người ta trìu mến.

Giang Phóng cảm thấy cực kỳ thoải mái, cho tới bây giờ hắn chưa từng được thư thái như vậy, nếu như có thiên đường, vậy nhất định hắn đang ở trong đó, hắn cảm thấy bất kể là không có gì cả biện pháp hình dung nội tâm của hắn mừng như điên, nhìn tiểu bảo bối nho nhỏ đang cuộn mình nằm một bên. Giang Phóng kéo chăn qua, phủ lên hai người, rồi đem Kiều Kiều ôm vào trong ngực.

Ngoại trừ thân thể thoả mãn, cái loại cảm giác phong phú và được an ủi cũng là chưa bao giờ có, phảng phất, cả đời này Kiều Kiều đều là của hắn.

Từ phía sau ôm lấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn. Hắn biết Kiều Kiều cũng yêu thích hắn, nếu không nhất định cô sẽ phản kháng. Bây giờ, đại khái chỉ đang kháng nghị hành vi thô lỗ của hắn mà thôi.

Hắn còn muốn tiếp tục, nhưng khi nhìn cô gái nhỏ này, cũng biết thân thể cô không chịu nổi, dù sao cô vẫn còn là vị thành niên.

"Kiều Kiều, em biết không? Em biết trong tim anh hạnh phúc như thế nào không? Khi trở về chúng ta sẽ đính hôn, khi trở về chúng ta liền đính hôn được không? Chờ tới khi em đủ tuổi kết hôn thì chúng ta liền kết hôn. Sau đó em sinh cho anh vài đứa nhỏ, cục cưng vừa giống em lại vừa giống anh". Giang Phóng nỉ non.

Kiều Kiều không giận nổi, trong lòng oán hận Giang Phóng không biết săn sóc, quyết tâm không để ý hắn.

Thấy Kiều Kiều vẫn quay lưng, nức nở một mình, Giang Phóng rất đau lòng.

"Bảo bối - - "

"Anh khi dễ em - -" Kiều Kiều oán hận.

Quay người Kiều Kiều lại. Hai người đối mặt nhau, trên mặt Kiều Kiều vẫn còn nước mắt.

"Không khóc, Kiều Kiều ngoan. Về sau sẽ không đau. Không có chuyện gì". Đem Kiều Kiều ôm vào trong ngực, Giang Phóng vỗ nhè nhẹ , hắn biết là mình hơi quá phận, thân thể trắng nõn của Kiều Kiều bị hắn làm cho hồng hồng tím tím, rất nghiêm trọng.

"Tiểu Kiều Kiều của anh, tiểu bảo bối của anh".

"Sau này anh phải đối tốt với em, không cho phép bắt nạt em". Kiều Kiều tiếp tục nức nở.

"Được, nhất định sẽ đối tốt với em, chỉ đối tốt với em".

Nhớ tới mấy ngày hôm trước có xem qua sư tử Hà Đông rống, Kiều Kiều lầm bầm: "Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cho phép anh đối tốt với một mình em, phải cưng chiều em, không được gạt em. Đáp ứng với em chuyện gì, anh đều phải làm được. Mỗi một câu nói với em đều phải thật tâm. Không cho phép gạt em, mắng em, phải quan tâm em. Lúc người ta bắt nạt em, anh phải là người đầu tiên tới giúp em. Những lúc em vui vẻ, anh phải vui vẻ cùng em. Còn lúc em không vui, anh phải dỗ cho em vui vẻ. vĩnh viễn đều phải cảm thấy em là xinh đẹp nhất, trong mộng anh cũng phải mơ thấy em, ở trong lòng anh chỉ có em..." ( trích từ lời kịch《 sư tử Hà Đông rống 》 )

Giang Phóng nghe thấy Kiều Kiều lầm bầm, mỉm cười: "Được, tất cả những gì em nói, em đều sẽ làm hết".

Cùng lớn lên từ nhỏ với nhau, mặc kệ có làm chuyện gì cũng đều nước chảy thành sông, dù Kiều Kiều hơi sợ, nhưng cô sẽ không kháng cự Giang Phóng, giống như khi An Ny nghe được cô dùng tiền của Giang Phóng thì hơi giật mình, còn cô thì lại không thấy gì cả, tập mãi thành thói quen.

"Giang Phóng ~" phát hiện ra Giang Phóng giống như lại nổi lên sắc tâm, Kiều Kiều vặn vẹo.

Dù sao cũng là thiếu nam thiếu nữ khí huyết phương cương. Giang Phóng ôm Kiều Kiều một lúc thì lại thấy mình có phản ứng.

"Bảo bối, chúng ta lại tới lầm nữa đi? Được không?"

"Đau quá ~" Kiều Kiều oán hận.

Cô oán giận không thành công, nghe được giọng nói mềm mại nhu nhu của cô, Giang Phóng thở dốc càng dồn dập, phản ứng của thân thể cũng lớn hơn.

Cảm nhận được thô to của hắn ép lên người cô.

Tay to lớn của hắn nâng đùi đẹp của Kiều Kiều lên. Tráng kiện phù một tiếng lại cắm vào, tư thế nào làm cho gậy gộc của hắn thâm nhập càng sâu trong thân thể Kiều Kiều.

"Sâu quá..." Cảm giác hơi khó chịu làm Kiều Kiều nhếch cái mông tròn lên, để cho gậy gộc hơi rút ra một chút. Mượn ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ cô cúi đầu nhìn xuống thì rất kinh hãi. Vật kia còn một nửa lộ ra bên ngoài. Hắn bất mãn hung hăng đâm vào, toàn bộ lút cán đi vào, đụng vào miệng tử cung, tràn ra khoái cảm mỏi nhừ căng trướng. Hắn điên cuồng và khí thế hung hăng xỏ xuyên qua thân thể cô, không quan tâm ngó ngàng gì mà cứ thế đâm vào, hung hăng chà đạp nhụy hoa sâu bên trong. Xương mu của hai người không ngừng xông tới đập vào nhau, cây cối rậm rạp bị một cỗ xuân thủy nhuộm dính, bọt nước trong suốt theo động tác của hai người càng ngày càng nhiều.

Một đêm này, Giang Phóng lăn qua lộn lại rồi lại lăn qua lăn lại, ban đầu Kiều Kiều còn có thể kháng nghị, thời gian lâu sau, cô cũng không phản kháng nữa, tùy ý Giang Phóng làm loạn, cũng không biết khi nào thì mình ngủ, khi nào thì mình mới được buông tha.

Giang Phóng nhìn Kiều Kiềun ngủ thiếp đi vẫn không yên ổn, đứng dậy nhìn thời gian, ân, xem ra ngày mai, không, là hôm nay, không thể đi ra ngoài chơi được rồi. Kiều Kiều mệt mỏi thành như vậy còn bắt cô đi chơi cũng không thực tế.

Nhìn Kiều Kiều ngủ say, Giang Phóng lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Giang Viễn, báo dự tính ngày mai.

Đến khi Kiều Kiều tỉnh lại lần nữa đã là hai giờ chiều, lúc này Giang Phóng đã tỉnh, nhìn qua hắn giống như rất nhàm chán, dựa đầu giường, lật xem những tạp chí mà Kiều Kiều mua.

"Tỉnh?"

"Vâng".

Kiều Kiều nhìn Giang Phóng, trong nháy mắt hơi thẹm thùng. Nhưng lập tức lại chấn định, có gì mà phải ngại. Hai người cũng đều đã làm chuyện gì gì kia!

"Đói bụng không? Anh đi lấy đồ ăn cho em". Giang Phóng tỉnh lại lúc chuông báo mười giờ sáng kêu lên, chỉ thấy Kiều Kiều vẫn ngốc ngếch ngủ say không biết gì. Hắn liền gọi điện cho tổng đài, thông báo tới nhà hàng, muốn đặt bữa sáng mà Kiều Kiều thích ăn.

Kết quả là Kiều Kiều mãi vẫn không chịu tỉnh, thấy bữa sáng đã nguội lạnh hết rồi, Giang Phóng lại thông báo đặt một suất nữa, đây là suất thứ ba rồi, chốc lát đồ ăn đã được đưa tới, Giang Phóng thử một chút, liền bưng tới cho Kiều Kiều.

"Mau, ăn một chút đi".

Thấy Giang Phóng giơ cái muỗng lên đút cho cô, Kiều Kiều lại đỏ mặt lần nữa, hắn sao thế?

"Không cần, em tự ăn!"

Vuốt lại tóc ngắn hơi rối cho Kiều Kiều, Giang Phóng cười: "Em không còn sức nữa cứ để cho chồng em phục vụ em một chút đi? Được không? Vở nhỏ của anh?"

"Biết em mệt mỏi mà hôm qua anh còn làm loạn lâu như vậy" Kiều Kiều cũng mặc Giang Phóng đút cô, uống một ngụm cháo. Thuận tiện còn liếc mắt nhìn hắn một cái, đây không phải là gì gì kia thiếu nữ vị thành niên sao? Mặc dù, cô cũng không phản kháng.

"Mau, lại ăn một miếng nữa". Giang Phóng cười.

Đút Kiều Kiều ăn hết cháo, Giang Phóng lại ôm Kiều Kiều đi tắm rửa. Giờ Kiều Kiều rất sợ hắn. "Em tự tắm được, nếu không mấy ngày em đến đây cũng đừng nghĩ đi chơi, ngày ngày chỉ có thể ở trong phòng hầu hạ anh".

Thấy Kiều Kiều nói như vậy, Giang Phóng cười hắc hắc. Thu móng vuốt của mình lại. Hắn không dám cam đoan định lực của mình.

"Vậy được, anh ở ngoài, em tắm trước đi, tắm xong bảo anh".

Nhìn những vệt xanh xanh tím tím lấm tấm trên người mình, Kiều Kiều thở dài, người này điên rồi sao? Nước nóng phun xuống, Kiều Kiều thấy cái mông nhỏ của mình hơi đau, nghiêng người nhìn thử, ô ô, hắn là là chó sao? Cắn cô sâu thế này, từ dấu răng thâm tím trên mông là có thể thấy được.

Nhìn một hồi, Kiều Kiều thấy mình rất thảm khi phải hầu hạ một vị chủ nhân như vậy, hắn muốn lăn chết cô sao! Dấu tay, dấu răng... Hắn còn có thể cầm thú hơn được nữa không?

Tắm qua một lượt, Kiều Kiều gọi Giang Phóng đi vào, không phải là cô yếu ớt không muốn tự mình đi ra mà thật sự là chân cô mềm nhũn. Ô ô ~~~~

"Giang Phóng, hôm nay chúng ta không ra ngoài, bọn họ không tới gọi cửa chúng ta sao?" Kiều Kiều đột nhiên nhớ tới chuyện này.

"Không có, sáng sớm nay anh đã nhắn tin cho tiểu Viễn rồi, nói cho nó biết, chúng ta phải nghỉ ngơi một ngày, ngày mai mới đi chơi. Không biết bọn bọn họ có ra ngoài không, lát nữa anh sẽ gọi cho họ". Giang Phóng vừa nói vừa xoa bóp bả vai cho Kiều Kiều.

"Ô ô, chúng ta không ra ngoài, nhất định bọn họ sẽ đoán được nguyên nhân, ô, mắc cỡ chết mất".

"Đứa ngốc, đoán được hay không đoán được thì có làm sao đâu? Chúng ta vốn là một đôi! Không sao, ngoan".

"Đều tại anh bại hoại". Kiều Kiều kết luận xong đã nắm lấy tay của hắn cắn một cái. Cho anh cũng nếm thử mùi vị bị cắn.

Kiều Kiều không dùng sức nên trên tay Giang Phóng chỉ có dấu răng nhàn nhạt, "Không bỏ được đi?"

"Hừ, ai như anh, lòng dạ sắt đá. Ra tay độc ác với em".

"Ha ha. Em cũng biết, lúc ấy anh không khống chế được bản thân nha, thấy em ngoan ngoãn nằm dưới thân mặc anh muốn gì được nấy, anh chỉ hận không thể giết chết em". Giang Phóng nói lời nói thô tục .

Kiều Kiều thấy hắn như vậy thì lại đỏ mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play