Xe đạp của Kiều mẹ là loại xe nhỏ, lúc mới học đi xe này sẽ dễ dàng hơn. Kiều
ba giữ ở phía sau, Kiều Kiều thử vài lần liền phát hiện quả nhiên mình
không đi được xe, thấy có chút quá sức, nhưng cũng không phải đặc biệt
khó khăn, nói thế nào thì cô cũng đã từng học rồi, cảm giác vẫn còn. Đến chạng vạng, Kiều Kiều có tiến bộ rất lớn, mặc dù đi chưa tốt nhưng cũng đủ để cho người ta thay đổi cách nhìn.
Kiều ba vui mừng, cảm thấy con gái mình rất thông minh.
Ở nông thôn lúc này, sau khi ăn cơm tối xong, mọi người đều ra ngoài đi
dạo, hoặc đi bộ hoặc tụm năm tụm ba ngồi một chỗ tán gẫu nói chuyện
phiếm, trước cửa Kiều gia cũng là một cứ điểm nhỏ của họ.
Rất nhiều người thấy Kiều Kiều tập xe, mới đầu các cô dì chú bác đều
không nghĩ tới Kiều Kiều học nhanh như vậy, chỉ cảm thấy tuổi Kiều Kiều
học xe đạp hơi sớm, Kiều ba nói là do cô muốn học. Kiều Kiều là người
chết đi sống lại, cô có thể nhìn ra mọi người đều cảm thấy cô không thể
học được. Kiều Kiều cũng biết mình dính vinh quang của đời trước chứ nếu không cô học đi xe đạp sẽ mất rất nhiều thời gian. Ở phương diện này
con gái thường không lanh lợi bằng con trai.
Ngày hôm sau lúc chuẩn bị học đi xe đạp, xung quanh có rất nhiều người
tập xe, mọi người ai cũng thích theo phong trào. Kiều Kiều cũng chỉ cười cười không nói gì, tự mình tập của mình. Béo mập nhà Chu gia cách vách
hơn cô ba tuổi, khi còn bé hai người thường chơi với nhau, giờ cũng ra
ngoài học đi xe. Bị ngã hai cái thì không muốn học nữa, mẹ béo mập không vui, chẳng ai vui vẻ khi con gái mình kém hơn con gái người khác cả, hô hô hét hét mắng béo mập, béo mập oán giận liếc mắt nhìn Kiều Kiều.
Kiều Kiều không quan tâm nhiều như vậy, chuyên tâm luyện xe đạp.
Đến ngày hôm sau, Kiều Kiều đã có thể đi xe được rồi, giờ cô chỉ cần đi
quen thôi, dù sao trước đây cô cũng biết đi mà, hiện tại chưa quen là vì thân thể nhỏ này.
Đến ngày thứ 3 Kiều Kiều đi tốt hơn. Hàng xóm xung quanh đều cảm khái,
Kiều Kiều thật là thông minh, chỉ cần ba hôm đã đi được xe đạp. Trong
lòng Kiều Kiều có chút cao hứng. Nhưng cô biết cô đang làm bừa chứ không có gì hay để mà cao hứng.
Kiều Kiều học xong xe đạp, Kiều ba Kiều mẹ liền tuân thủ lời nói lúc
trước. Không biết lấy ở đâu, Kiều ba cho cô một cái hộp giữ nhiệt, rồi
cho cô ba mươi đồng tiền vốn. Ở niên đại này, ba mươi đồng tiền cũng
không phải ít. Nhà bình thường chỉ cho trẻ con một hai xu tiêu vặt thôi.
Kiều ba nói con cầm số tiền này, mặc kệ có thành công hay không số tiền
này đều cho con. Thật ra trong lòng Kiều ba vẫn không hi vọng Kiều Kiều
đi bán kem. Kiều mẹ thì có chút đau lòng ba mươi đồng tiền kia.
Kiều Kiều biết, lúc này mẹ rất tiết kiệm để tích góp tiền xây nhà mới.
Nhưng cô tin tưởng chỉ cần mình cố gắng chăm chỉ một chút nhất định sẽ
thành công.
Đi cùng Kiều mẹ đến nơi bán buôn kem, mua một trăm cây kem. Nhìn những
thứ này, một lần nữa Kiều Kiều tự nói với mình mọi việc từ nhỏ làm lên,
từ nhỏ làm lên.
Trong tay còn tám đồng, Kiều Kiều tìm Kiều mẹ đổi hết thành tiền lẻ,
tiện cho việc trả lại. Kem chia thành hai loại, một loại giá bán buôn là một xu, bán ra ngoài hai xu, còn một loại mua nhiều hơn, thu lãi cũng
nhanh hơn giá bán buôn là ba xu một cây, bán ra năm xu.
Kiều Kiều lấy sáu mươi cây ba xu, bốn mươi cây một xu tổng cộng tốn hai hai đồng.
Bị cô cò kè mặc cả ông chủ quán bán buôn bất đắc dĩ nói cho cô biết, nếu như sau này cô thường xuyên đến lấy kem thì tiền kem một xu chỉ lấy tám phần tiền, kem ba xu lấy bảy phần tiền. Kiều Kiều âm thầm nhớ kỹ.
Thật ra thì cũng chẳng nhiều nhưng mà nếu cô bán tốt, chút một chút một, tích tiểu thành đại.
Đem chăn nhỏ tối hôm trước dùng chăn cũ làm thành thả lên trên mặt hộp
giữ nhiệt, Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, cô nở nụ cười, tiểu cô nương bán kem a~, haha.
Kiều ba Kiều mẹ thấy Kiều Kiều để tâm như vậy liếc mắt nhìn nhau cũng
cười. Không biết con bé có thể kiên trì được bao lâu, aiz, đợi ngày mai
nó đi bán rồi sẽ biết, bán đồ cũng không phải dễ dàng như vậy.
Bà nội Kiều Kiều nghe nói Kiều Kiều bán kem, buổi tối tới đây xem, còn dắt theo Kiều Dĩnh.
Kiều Kiều biết rõ ý tứ của bà nội, đúng là, cô còn không dám ăn. Lúc cầm về Kiều ba cho cô ăn nhưng cô cũng không ăn đâu. Không phải Kiều Kiều
không dám mà là đối với mấy thứ này cô không hiếm lạ, hơn nữa cô còn
muốn kiếm chút tiền.
Kiều mẹ thấy Kiều Dĩnh đến đây liền bảo Kiều Kiều lấy kem cho bà nội và
Kiều Dĩnh. Kiều Kiều chu môi nhưng vẫn sảng khoái đi lấy hai que kem. Cô cũng không phải người hẹp hòi, cô hiểu tính cách của bà nội. Bất kể bà
cầm thứ gì của nhà cô, bà đều cho là đương nhiên. Đối với người ngoài
cũng chỉ nói cô tốt chú tốt, trước khi Kiều Kiều sống lại bà nội toàn
như vậy. Thấy Kiều Kiều cầm hai que kem đi ra Kiều mẹ liếc mắt nhìn Kiều Kiều, nhưng cũng không nói gì.
“Kiều tỷ sao không ăn?” Kiều Dĩnh hỏi
“Tỷ tỷ muốn dữ lại bán lấy tiền” Kiều Kiều cười. Bà nội nghe thấy cô nói như vậy lúng túng một chút nhưng lập tức làm như không có chuyện gì nói sang chuyện khác, Kiều mẹ phụ họa theo.
Kiều Kiều nghe hai người nói chuyện phiếm liền đi thu dọn đồ. Từ chỗ
Kiều mẹ, cô cầm một cái bao nhỏ dùng để đựng tiền lẻ, rồi nghĩ xem mình
còn quên cái gì không. Kiếp trước cô chưa từng làm qua những thứ này,
trong lòng cô có chút thấp thỏm nhưng lập tức liền lấy lại tinh thần. Cô còn là một đứa nhỏ, không sợ mất mặt, cố gắng lên!
Hôm sau lúc rời giường, Kiều ba Kiều mẹ đi làm rồi. Kiều Kiều chiếm dụng xe đạp của Kiều mẹ làm Kiều mẹ không có phương tiện đi lại. Kiều Kiều
cũng biết nhưng cô nghĩ công tác của Kiều ba có thời gian dư dả, tạm
thời để cho cha đưa đón mẹ. Mặc kệ thế nào cô cũng phải thử một lần,
tiền lẻ cũng được, so với mỗi ngày không làm gì lúc nào cũng ở nhà ngây
ngốc tốt hơn.
Đem đồ thu thập xong, lấy một cái bánh bao, Kiều Kiều liền đẩy xe đạp ra cửa. Lúc cô đi ra, thấy bà nội ôm Kiều Dĩnh ra cửa nhìn. Cô xem rất
nhiều người trọng sinh, sau khi sống lại đều nối lại tình xưa, tạo quan
hệ tốt với người nhà đã từng đối xử tệ bạc với mình trước đây rồi dẫn cả nhà đi trên con đường làm giàu. Không phải Kiều Kiều không nghĩ tới,
nhưng mà tình huống trước mắt còn có chút không thích ứng, cứ đợi đi,
chờ cô thích ứng đã.
Mang theo mũ to che nắng, mặc áo sơ mi nhỏ có ống tay áo, Kiều Kiều nghĩ cô không thể vì kiếm tiền mà để mình phơi nắng được. Một nắng che trăm
xấu đó.
Kiếp trước thứ duy nhất đáng được ăn mừng là da cô rất trắng, mặc kệ
phơi nắng thế nào cũng đều trắng nõn sáng bóng. Sống lại lần này, cô
cũng không đảm bảo mình sẽ giống trước đây phơi nắng nhất định không
đen, cho nên mặc đủ thứ phòng hộ mới là vương đạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT