“Kiều Kiều”. Hiện tại Giang Phóng đã trưởng thành.
Nhìn Giang Phóng bây giờ cao chừng 1m75, Kiều Kiều thở dài, mặc dù nàng
thường xuyên uống canh, ăn xương, mặc dù nàng rèn luyện thường thường,
thể dục thể thao cũng không bài xích trốn tránh giống như trước đây,
nhưng mà nàng vẫn cứ thấp như cũ, ai, hi vọng sau này học sơ trung sẽ
tiếp tục cao thêm, còn hiện tại nàng chỉ có thể giống Đậu Nha vậy.
“Giang Phóng”. Hai năm qua hai người gặp nhau cũng không nhiều, thái độ
của Kiều Kiều với Giang Phóng lạnh nhạt hơn rất nhiều. Thấy Giang Phóng
đến giúp chuyển đồ, Kiều Kiều cũng không nhiệt tình.
“Anh, anh mau đến giúp chuyển cái này lên xe. Ban nãy em kêu Kiều Kiều
tới định cùng nhau khiêng nhưng con nhóc ấy cứ nhùng nhằng, lắm chuyện”.
Bạn nhỏ Giang Viễn, người ta không khiêng nổi, khiêng không nổi nha!
Lườm Giang Viễn một cái.
Thấy Kiều Kiều không thèm để ý bọn họ tiếp tục chuyển những thứ khác,
Giang Phóng cũng không nói gì, cặm cụi làm việc, hắn khỏe sức lực lớn.
Lần này ở công ty của Kiều ba có nhiều người tới giúp đỡ. Kiều gia dọn
nhà chuyển đồ cũng mau. Lần dọn nhà này, ông bà nội, còn có cả chú của
Kiều Kiều cũng tới, nhiều người nhiều sức lực, chỉ trong chốc lát cả đều được chuyển hết lên xe .
Lần này chuyển đến Dân Giang, Kiều ba Kiều mẹ thương lượng với nhau,
toàn bộ đất của nhà đưa hết cho ông nội trồng trọt, ban đầu vốn định để
một nửa cho ông nội, một nửa cho chú hai, nhưng chú hai và thím hai đi
làm cả nhày, hơn nữa lại không có hứng thú với việc trồng chọt. Nên mới
để hết lại cho ông nội, ông nội là người của thế hệ trước, đối với đất
đai có rất nhiều tình cảm.
Sau khi chuyển nhà, Kiều Kiều và Kiều mẹ thu dọn ba ngày mới có thể xem như xong xuôi mọi thứ.
Ở công ty Kiều ba rất bận rộn nên không thể nghỉ được.
Đối với Dân Giang, Kiều Kiều rất quen thuộc bởi vì trước đây nàng đã
từng ở Dân Giang ngây người nhiều năm, mặc dù hiện tại có nhiều thứ
không giống mấy năm sau, nhưng ngược lại nàng cảm thấy rất mới lạ.
Giang Phóng giúp gia đình Kiều Kiều thu dọn xong liền nói phải mang Kiều Kiều ra ngoài tham quan khắp nơi, Kiều Kiều đồng ý. Mấy ngày nay Giang
Phóng mang theo Giang Viễn đi khắp nơi thăm quan, ngay cả trường học bọn họ cũng đến rồi.
Ba người cùng nhau ra ngoài, thật ra thì cả ba người đã lâu chưa ra ngoài đi chơi với nhau rồi.
“Kiều Kiều, em muốn đến chỗ nào trước? nên đi tới chỗ nào trước nhỉ, đi dạo phố? Hay là đi chơi?”
“Ân. Đến trung tâm Dân Giang xem một chút, sau đó chúng ta lại đi xem
chỗ khác”. Kiều Kiều đối với thành phố này chỉ có một chút cảm giác lạnh nhạt, đi một vòng thấy kiến trúc không có gì thay đổi nên Kiều Kiều
cũng không còn hào hứng như trước nữa, bộ dạng tùy ý, làm cho Giang
Phóng nhìn nàng chăm chú.
Ba người đi đến trung tâm Dân Giang một, bảo vệ không cho bọn họ vào.
Giang Phóng định lý luận một phen, nhưng bị Kiều Kiều ngăn cản, thật ra
vào được hay không cũng không sao, cũng không phải nhất định phải xem.
Ba người đi dạo lung tung trên đường, Kiều Kiều rất vui vẻ, nàng có một loại cảm giác mình đã lâu mới trở về.
Loáng một cái đã đến giờ com trưa. Kiều Kiều nói rằng mình muốn ăn Ma
lạt thang. Nàng nhớ rõ, ở cách đây không xa có một quán bán Ma lạt
thang, rất nhiều năm sau này nàng vẫn thường đến đó ăn, nghe ông chủ
nói, cửa tiệm này đã mở được hơn hai mươi năm rồi, nếu đã mở ra lâu như
vậy, đương nhiên Kiều Kiều muốn đến thưởng thức một chút.
Sau một hồi cố gắng tìm đường, ba người cuối cùng cũng đến quán bán Ma
lạt thang. Kiều Kiều quen cửa quen nẻo gọi hết những món mình thích ăn.
Dù sao hôm nay cũng là Giang Phóng mời khách đấy!
Lúc mọi người đang đợi thì bên ngoài có mấy nam nữ đi vào, nhìn qua thì có vẻ bằng tuổi Giang Phóng.
Một cô gái trong nhóm đó nhìn thấy Giang Phóng thì mừng rỡ reo lên: “Di? Giang Phóng? Sao cậu lại tới đây?”.
Giang Phóng nhìn cô gái đó một cái chỉ ừ một cái, không có nói nhiều.
Những người khác cũng đều hô: “Giang ca”.
Kiều Kiều và Giang Viễn mắt to trừng mắt nhỏ.
Cô gái giống như không nhìn thấy lãnh đạm của Giang Phóng: “Không nghĩ
tới cậu cũng tới đây ăn cơm nha? Ân, bọn tớ ngồi bàn này với cậu? Mọi
người ngồi cùng nhau cho náo nhiệt”.
Kiều Kiều nhìn bộ dạng của cô gái kia, nghĩ, ha ha, cô gái này thích
Giang Phóng, ân, Giang Phóng cũng mười lăm rồi, có người thích cũng rất
bình thường nha. Cậu nhóc nhà chúng ta trưởng thành rồi. Cẩn thận đánh
giá cô bé kia, chưa tính là đẹp, nhưng nùng trang diễm mạt, nhìn qua lại càng giống một cô em gái dịu dàng.
Mấy người còn lại thấy cô gái nói như vậy nhưng không thấy Giang Phóng
trả lời, có người mở miệng nói: “Tiểu Mỹ, chúng ta đừng quấy rầy Giang
ca. Giang ca, anh ăn ngon miệng”. Lúc này chủ quán đã mang Ma lạt thang
lên, nhìn dáng vẻ của những người này cũng chỉ cười cười chào đón.
“Lông vàng, nói nhiều thế làm gì! Giang ca còn chưa nói gì đâu”. Được
kêu là tiểu Mỹ kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh bọn họ. Kiều Kiều
nhíu nhíu mày, nàng không thích người khác tỏ ra thân quen với mình như
vậy, lần này đương nhiên không phải với nàng nhưng lại ảnh hưởng đến
nàng nha.
Ai, thôi. Để ý nhiều như vậy làm gì, nàng cứ ăn của nàng. Kiều Kiều vội
vàng hạ đũa, “Giang Viễn, nghe nói, món này ở đây rất ngon, rất đặc
biệt. Hôm nay Giang Phóng ca ca mời khách, chúng ta không nên tiết kiệm
tiền thay anh ấy, ăn nhiều một chút”.
Ông chủ cũng cười: “Không biết ai ở bên ngoài tuyên truyền giúp chú, chú rất cám ơn người đó”.
“Hắc hắc”. Cháu, cháu nói linh tinh đó, người tuyên truyền đó còn không phải là bản thân mình sao, haha.
“Ừ. Nhưng mà, mày mới đến Dân Giang vài lần nha, đã nghe người ta nói rồi” Giang Viễn cũng cặm cụi vùi đầu ăn.
“Thế thì sao, tao mới đến không có nghĩa là tao không biết”.
Hai người cãi nhau.
Nhìn bộ dạng thân thuộc khi hai người cãi nhau, Giang Phóng cảm giác
được mình rất buồn bực. Đột nhiên, hắn cảm thấy em trai của mình không
đáng yêu như vậy.
“Ra chỗ khác mà ngồi, mày là ai mà lại ngồi ở bàn này. Cút”. Giang Phóng đem phiền não trút lên người tiểu Mỹ.
Thấy Giang Phóng không vui, tiểu Mỹ ngượng ngùng đứng lên.
Bọn họ đều hiểu rõ con người Giang Phóng. Ồn ào chuyển sang cái bàn khác ngồi.
Giang Phóng gắp một con tôm lớn vào bát của mình, dù rất nóng, nhưng hắn rất gọn gàng nhanh chóng bóc vỏ ngoài rồi thả vào trong bát Kiều Kiều.
Giang Viễn vừa ăn vừa lầm bầm: “Anh, em cũng muốn ăn”.
Giang Phóng nhìn Giang Viễn, không động.
“Anh, em cũng muốn ăn”. Giang Viễn không chê phiền toái lặp lại yêu cầu
một lần nữa, loại tôm này phải thừa dịp còn nóng bóc vỏ, ăn mới đã
nghiền!
“Tự mình bóc”. Giang Phóng cúi đầu ăn.
Ai, người này nha, đúng là trọng sắc khinh bạn, Kiều Kiều cũng không nói muốn ăn, anh nó đã bóc cho người ta, đến lượt nó muốn, anh nó chẳng
quản khỉ gió, thật là không có anh em thương yêu, buồn rầu!
Ăn cơm xong, ba người cùng nhau về nhà, Kiều Kiều bát quái: “Giang Phóng a, cô gái hôm nay thích anh sao?”.
Giang Phóng nhìn Kiều Kiều, không lên tiếng.
Thấy Giang Phóng không nói gì, Kiều Kiều vui mừng: “Tiểu Phóng nhà chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi nha, bắt đầu có nhiều cô gái nhỏ yêu thích rồi”. Giọng nói quái thanh quái điểu vô cùng.
Giang Phóng cảm giác khí nóng của mình tích tụ khó tiêu. Sao nàng có thể nói như vậy?
Thấy nàng không tim không phổi chê cười, hắn nghĩ, sao nàng có thể không thích hắn? Nhìn tiểu Viễn hớn hở đi bên cạnh, Giang Phóng nghĩ, ừ,
không thể để bọn họ ngày ngày ở chung một chỗ, nhất định không thể.
Nhưng nghĩ tới chuyện nàng và hắn không học cùng một trường, hắn càng khó chịu.
Vạn nhất, vạn nhất nha đầu không tim không phổi chết tiệt này bị người khác câu dẫn mất thì phải làm sao bây giờ?
Lòng Giang Phóng rối như tơ vò.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT