Đảo mắt trờ đã bắt đầu lạnh, ở
trường học giáo viên cũng bắt đầu phân công nhiệm vụ, mỗi người đều phải nộp lên một ít củi. Kiều Kiều có thể nhìn thấy được ánh sáng vàng rực
rỡ phảng phất bay đầy trời. Nàng định bán ở cửa trường tiểu học trung
tâm, vì sao ư? Chủ yếu là ù trẻ con học ở đó đều gần trường, muốn nhặt
củi thì phải đi rất xa mà ở bên đường một số nhà còn mở cửa bán àng làm
ăn, nói tóm lại, tiểu học trung tâm là nơi thích hợp nhất để bán củi.
Kiều Kiều đang học năm nhất, tan học so với các năm khác sớm hơn nhiều,
sau khi nàng năn nỉ, Kiều ba đành bớt chút thời gian đẩy xe đến cổng
trường tiểu học trung tâm, chở tổng cộng hai chuyến. Chuyến thứ nhất đến để Giang Phóng ở đấy trông, chuyến thứ hai, Kiều Kiều cũng đã đi đến.
Sau khi Kiều ba đi, Kiều Kiều cũng để Giang Phóng rời khỏi, chỗ này là
cổng trường bọn họ, Kiều Kiều sợ Giang Phóng cảm thấy mất mặt, nhưng bộ
dạng Giang Phóng giống như không sao cả.
Một bó củi bán một đồng tiền, hơi đắt nhưng có nhiều đứa nhỏ năm năm và
năm sáu trong tay có tiền mua, giống như Kiều Kiều nghĩ, trẻ con ở đây
so với trẻ con ở Thanh Nham có nhiều tiền hơn.
Giang Phóng đứng ở một bên cũng không nói chuyện.
Người khác nhìn Giang Phóng một chút lại nhìn Kiều Kiều.
Kiều Kiều mặc kệ vẫn bán hàng bình thường, vì nàng đoán sai nên ngày đầu tiên cầm nhiều củi đi bán giờ vẫn còn rất nhiều, cảm thấy nhà mình ở
xa, Kiểu Kiều thở dài, Giang Phóng thấy thế nói có thể để ở nhà hắn, hai đứa bé lại cùng nhau đẩy chỗ củi còn thừa về nhà Giang Phóng. Ngày đầu
tiên mặc dù còn dư lại nhiều nhưng đã bán được hơn bốn mươi đồng rồi,
Kiều Kiều rát vui mừng.
Giang Phóng nói, ngày đầu tiên họ bán nên nhiều đứa trẻ không có chuẩn
bị, hôm sau không chừng sẽ tốt hơn, Kiều Kiều lại càng hớn hở.
Bọn họ chuẩn bị hai trăm bó củi, bán sạch trong một tuần, Kiều Kiều
không khỏi cảm khái, người ta ở mặt đường có nhiều tiền chứ nếu là ở
cổng trường tiểu học Thanh Nham, hiệu quả không được thế này.
Giáo viên ở trường tiểu học Trung Tâm nghe nói có người ở ngoài cổng
trường bán củi nên thường đi ra ngoài nhìn lại phát hiện đó là một cô bé con nên cũng không nói gì. Kiều Kiều nghĩ, người bây giờ thật tốt, nếu
là sau mấy năm không biết sẽ như thế nào đâu.
Kiều Kiều bán được tổng cộng một trăm tám mươi đồng tiền, còn dư lại hai mươi bó, nàng để lại sáu bó, mười bốn bó còn lại đưa hết cho Giang
Phóng, nếu mình bán cái này lại không nộp cho trường học thì không được, nhà Giang phóng có hai đứa bé nên Kiều Kiều để cho họ tương đối nhiều.
Giang Viễn không cự tuyệt, hai đứa bé chia của, mỗi đứa chín mươi. Giang Phóng ban đầu nói không cần, Kiều Kiều rất tức giận nói sẽ không bao
giờ để ý đến hắn còn nói ngay từ đầu hai đứa hợp tác thì nói hay lắm,
giờ phải chia đều mới đúng. Giang Phóng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm
túc, liền nhận lấy tiền.
Thật ra, nhận số tiền này hắn cũng mừng thầm, hắn có thể kiếm được tiền
bằng chính sức lao động của mình, mặc dù không nhiều nhưng quan trọng là do tự hắn làm được.
Mình được chia chín mươi nên Kiều Kiều rất vui vẻ, hiện tại nàng bán đồ
ăn vặt, bút kế, củi nữa toàn bộ bán hết. Tiền bút kế thì nàng đưa cho mẹ nhưng tiền bán những đồ kia đều ở trong tay nàng. Kiều Kiều đếm, có tới hơn năm trăm đồng, nhiều như vậy nha, Kiều Kiều cao hứng.
Mấy việc này đều làm xong rồi, bước tiếp theo nàng phải suy nghĩ tiếp những thứ khác.
Giáo viên của Giang Phóng và Giang Viễn hơi giật mình, năm nay hai đứa
bé này lại nộp củi lên trường học, đặc biệt là Giang Phóng, bốn năm
liền, cô chưa thấy hắn nộp lên lần nào.
Giang Viễn thấy anh trai kiếm được tiền cũng rất vui vẻ.
Giang Phóng thì nhìn Kiều Kiều, giống như hi vọng nàng tìm thêm cách gì
đó có thể kiếm tiền, mặc dù Giang phóng đã học năm thứ tư nhưng bộ dạng
không nhỏ, cũng mới chỉ là một đứa nhỏ mười một tuổi.
Kiều Kiều hứa nếu nghĩ ra chủ ý gì sẽ tới tìm hắn.
Hai người hợp tác rất tốt.
Thật ra người lớn đều hi vọng con mình có thể tìm bạn tốt mà chơi chứ
không phải làm bạn với những đứa xấu xa mất nết, Kiều ba Kiều mẹ cũng
không ngoại lệ. Lần thu hoạch táo Giang Phóng và Giang Viễn để lại ấn
tượng tốt trong lòng Kiều ba Kiều mẹ, nhìn hai đứa nhỏ ăn uống khỏe mạnh họ biết rõ cha của hai đứa nửa tháng mới về nhà một lần, lại không có
mẹ nên mềm lòng, đặc biệt là Kiều mẹ, cảm thấy hai đứa bé rất đáng
thương nên không phản đối Kiều Kiều cùng bọn họ tiếp xúc.
Mà thành tích của Giang Phóng cũng không kém cỏi, học hành khá chỉ có
điều thích đánh nhau thôi nhưng đó là con trai mà, Kiều ba Kiều mẹ có
thể hiểu được.
Cứ như vậy, Giang Phóng và Giang Viễn luôn đến Kiều gia ăn chực. Có lẽ
từ nhỏ đã không có cha mẹ bên cạnh nên Giang Phóng rất hiểu chuyện, nghĩ hai đứa đến ăn cơm ở Kiều gia nên mỗi tháng đều giao tiền cơm cho Kiều
mẹ.
Kiều Kiều rất rõ ràng, những việc này trước kia đều chưa từng xảy ra
nhưng hôm nay, rất nhiều chuyện đã lệch quỹ đạo, nàng cũng không phải là nàng trước đây. Đối với vấn đề này, nàng cảm thấy vừa vui mừng vừa
thành công. Là một người lớn nàng cũng cảm thấy hai đứa nhỏ này bữa no
bữa đói có chút đáng thương, đều đang tuổi phát triển sao có thể tùy
tiện như vậy.
Kiều mẹ không muốn nhận tiền nhưng nhìn ánh mắt tội nghiệp của hai đứa
nhỏ, lại cảm thấy nếu không lấy tiền, hai đứa nhỏ ăn nhiều như vậy, nhà
mình không đủ sức để nuôi, nhưng Giang Phóng đưa tận một trăm năm mươi
đồng một tháng Kiều mẹ kiên quyết không đồng ý, như thế thì nhiều quá.
Cuối cùng sau khi thương lượng, Kiều mẹ chỉ cầm một trăm đồng, vốn bà
chỉ muốn năm mươi đồng thôi nhưng Giang Phóng không chịu, nhìn bộ dạng
quật cường của đứa nhỏ, Kiều mẹ thở dài nhận lấy cũng quyết định mua
nhiều thứ ngon cho mấy đứa ăn.
Những người khác trong Kiều gia biết tiểu bá vương trên phố muốn kết thân với nhà Kiều gia đều cảm thấy không thể hiểu được.
Trong chuyện này, Kiều mẹ không để ý đến bọn họ.
Chỉ thấy trẻ con nghịch ngợm gây họa chứ chưa thấy trẻ con biết giúp đỡ
làm việc đâu, hơn nữa không phải là đứa nhỏ không có ai trông nom nên
mới biến thành như bây giờ sao?
Giang Hải Dương nghe nói hai đứa con thường xuyên sang Kiều gia ăn cơm
cũng đặc biệt đi đến một chuyến. Lúc ông ấy tới, Kiều Kiều không có ở
nhà mà đang ở chỗ Dương Tuyết nhưng sau khi trở về nghe Kiều ba Kiều mẹ
nói chuyện, Giang Hải Dương biếu rất nhiều đồ, làm cho Kiều ba Kiều mẹ
rất ngượng ngùng.
Kiều mẹ cũng nói hai đứa nhỏ mỗi tháng đóng một trăm đồng tiền cơm đã
nhiều lắm rồi, Giang Hải Dương đối với tiền tài không mấy để ý, liền nói không sao cả. Kiều mẹ cũng nói sẽ giúp chăm sóc hai đứa nhỏ.
Bọn họ không biết, Giang Hải Dương đối với chuyện con trai có thể thân
thiết với Kiều gia rất cao hứng, ít nhất con trai có thể ăn cơm như bình thường mặc dù chỉ ăn có một bữa buổi tối nhưng buổi sáng và buổi trưa
Kiều mẹ đều chuẩn bị thức ăn cho hai đứa, chỉ cần hâm nóng lại là ăn
được rồi.
Ông còn nghe Giang Viễn thao thao bất tuyệt chuyện anh trai nó bán củi
kiếm được chín mươi đồng tiền, Giang Hải Dương hơi giật mình, đối với bé gái nhỏ Kiều Kiều càng thêm hiếu kỳ. Cũng thấy vui mừng, con trai ông
nhỏ như vậy đã biết kiếm tiền rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT