Kiều Kiều quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Phóng. Kiều Kiều có chút lo lắng, hắn đến tìm nàng gây phiền toái sao?
“Cậu kêu tôi sao?” kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Thái độ nàng rất là đoan chính, cười hì hì nhìn về phía cái người gọi là Đại ca kia.
Đương nhiên rồi, trong lòng nàng rất là khinh thường.
Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của tiểu cô nương, Giảng Phóng tinh tế đánh giá
nàng. Một cái mũ lưỡi trai, áo sơ mi có ống tay áo, quần ngắn, chân
chính giống một đứa bé trai nhưng mà tiểu cô nương này cũng không phải
vô hại như vẻ bề ngoài. Khi về nhà hắn nhìn thấy dấu răng trên tay cùng
với dấu giầy trên chân tiểu Viễn.
“Sao mày lại ở chỗ này bán đồ? Mày, không được đi học sao?” nàng không có tiền đi học sao? Hay không đủ tuổi?
“Tôi đi học, nhưng chiều nay nghỉ. Tôi tới đây bán đồ, hiện tại bán
xong, tôi phải đi”. Kiều Kiều nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc của mình, nháy
mắt đã thu xong.
“Vậy mày muốn ngày ngày ở chỗ này bầy quầy sao? Ngày ngày bày quầy là phải nộp phí bảo kê”.
Cái gì?
Trong lòng Kiều Kiều trợn trắng mắt, vẫn như cũ cười nói: “Ngày mai tôi
không tới, ngày mai còn không biết có thể tan học sớm hay không, tôi đi
đây”. Nàng nhanh chánh đạp xe rời đi.
Còn phí bảo kê? Cắt!
Kiều Kiều bán hết sạch đồ, không đủ để bán liền đi đến cửa hàng bán sỉ
của chú Dương, mua hai mươi cây kem, mười cây kem đá. Chú Dương thấy
nàng nhễ nhại mồ hôi, suy nghĩ một chút liền cho nàng một túi tôm con.
Kiều Kiều từ chối nhưng chú Dương vẫn kiên trì, nghĩ nghĩ một chút nàng
liền nhận lấy. Chú Dương trêu ghẹo hỏi nàng có phải nàng không ăn mà
muốn bán đi hay không, nàng lắc đầu, giải thích. Những lời của nàng làm
cho chú Dương có chút kinh ngạc, nàng nói, bạn học của nàng đặt kem của
nàng rồi mà đồ của nàng đều bán sạch, vừa vặn có túi tôm con này nàng
muốn tặng cho bạn học. Chú Dương cảm khái, không trách được đứa nhỏ này
bán đồ tốt như vậy, biết đối nhân sử thế, người lớn làm như vậy không
nói làm gì nhưng nàng còn là một đứa bé đấy, có thể làm được như vậy đã
không dễ rồi.
Hơn năm giờ, Kiều Kiều đi qua nhà Tôn Hiểu Húc, nàng bắt đầu rao hàng. Chỉ trong chốc lát, quả nhiên Tôn Hiểu Húc đi ra mua.
“Tớ nghe thấy giọng của cậu liền chạy luôn ra đây, tớ nói với mẹ tớ, đây là bạn học bán”.
“Vậy cậu muốn mua bao nhiêu?”
“Mẹ tớ nói mua mười bốn cây kem, năm cây kem đá”. Tiền trong tay Tôn
Hiểu Húc vừa đủ, Kiều Kiều nhanh nhẹn giúp hắn lấy kem. Sau khi suy
nghĩ, Kiều Kiều lấy trong hòm thêm hai cây kem và túi tôm con thả vào
trong túi.
“Di?” Tôn Hiểu Húc có chút mơ hồ. Mua mười cây tặng một kem đá hắn biết, nhưng mà tôm con này?
“Kem nhà tớ mua mười cây tặng một cây kem đá, cậu mua mười chín cây, phá lệ tặng cậu hai cây kem, thêm cả túi tôm con này nữa, cám ơn đã chiếu
cố việc buôn bán của tớ”.
Tôn Hiểu Húc hơi ngượng ngùng, nhưng trẻ con đều ham ăn: “Kia, vậy cảm ơn cậu nhé, về sau vẫn sẽ mua của cậu”.
“Ừ” Kiều Kiều mỉm cười.
Tôn Hiểu Húc mang đồ vào nhà, mẹ Tôn nhìn túi tôm con trong tay con mình có chút giật mình lại nghe lời của con nhìn nhiều thêm hai cây kem và
túi tôm con, bà cảm khái, tiểu cô nương này thật sự biết buôn bán đấy.
Lúc Kiều Kiều trở lại vẫn chưa tới sáu giờ, nàng đi xe đập vào thẳng nhà béo mập.
“Hồng thẩm…”
Mẹ béo mập không biết tên là gì, tóm lại, mấy đứa trẻ xung quanh đều gọi bà ấy là Hồng thẩm.
“Kiều Kiều sang giả xe hả?” mẹ béo mập ra cửa, béo mập và Văn Chương cũng theo ra ngoài.
“Vâng” Kiều Kiều cởi hộp trữ nhiệt trên xe xuống, mở ra: “Hôm nay bán
không tốt như mấy hôm trước nên vẫn còn. Sáu cây kem, bốn cây này cho
mọi người còn dư lại hai cây cháu để lại cho ông bà nội”.
“Như vậy sao được, cháu đừng làm thế, mau đem về đi, mượn mỗi cái xe đạp cho tôm con còn cho kem đá, cháu cái tiểu cô nương này, thế nào lại như người ngoài vậy, xe này mượn không cần trả tiền” mẹ béo mập nói.
Kiều Kiều cũng không nhiều lời, đem bốn cây kem nhét vào trong ngực Văn Chương liền ôm hộp trữ nhiệt chạy về nhà.
Nàng biết rõ, béo mập và Văn Chương đều rất muốn ăn, hơn nữa phải như vậy về sau muốn mượn cũng dễ hơn.
Sau lưng vang lên giọng nói của mẹ béo mập, Kiều Kiều vẫn lon ton chạy về nhà.
Kiều ba Kiều mẹ vẫn chưa ăn cơm, đang đợi nàng. Thấy nàng đi đường mệt
mỏi trở về oán giận nói “Cái dã nha đầu này, nghiện kiếm tiền rồi sao?
Ngày nào cũng chạy ra ngoài, còn tùy tiện mượn đồ của người ta, làm hỏng thì phải làm sao?”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con bán còn dư lại hai cây kem để con mang sang cho
ông bà nội”. Nàng biết rõ đưa sang cũng đều vào hết miệng Kiều Dĩnh
nhưng nàng thật sự muốn cho ông bà nội, cũng được cái tiếng đấy.
Ông nội cũng tan làm rồi, Kiều Kiều nhu thuận để hai cây kem xuống rồi trở về nhà mình.
Hô!
“Ngày mai chính thức đi học, không bán nữa” Kiều mẹ dặn dò.
“Vâng, được ạ” cũng không biết mấy giờ tan học, xem tình huống thế nào rồi tính sau.
Mấy ngày, Kiều Kiều làm quen một lượt với bạn học. Những bạn học này
nhiều năm sau, có người vẫn liên lạc được mà có người thì không. Họ trở
thành người có tiền rồi muốn liên lạc hay cùng ăn một bữa cũng là vấn
đề.
Sau khi sống lại, quan hệ của Kiều Kiều với bạn bè rất tốt, thành tích học tập cũng khá, nhân duyên dường như không tệ lắm.
Ngay cả thầy cô giáo các khoa cũng cảm thấy nàng hòa đồng với bạn bè, trong học tập thì có ngộ tính rất cao là một mầm non tốt.
Đến phiên trực nhật lớp, nàng cũng không giống với mấy bạn nữ khác, yếu
ớt lười biếng mà đều làm việc hẳn hoi nghiêm túc. Bời vì bọn Tôn Hiểu
húc tuyên truyền nên nàng cũng biết mình có nhiều người thích.
Nàng nghĩ đời này cũng không giống đời trước, mọi người chán ghét, không để ý tới nàng vì nàng đi cửa sau.
Mặc dù mọi mặt đều tốt nhưng cô giáo Thạch vẫn tìm nàng nói chuyện,
nguyên nhân chính là do nàng bán đồ. Kiều Kiều cũng hiểu, trên đời này
không có tường nào gió không lọt qua được, nhưng chuyện này cũng quá
nhanh rồi.
Giải thích với cô giáo Thạch, việc này nàng làm lúc đang được nghỉ hè
nhưng không làm trễ nãi việc học hành, cô giáo Thạch nửa tin nửa ngờ
nhưng vẫn bảo nàng mời phụ huynh đến gặp cô một chút. Kiều Kiều giận
run, từ khi khai giảng đến giờ nàng đã không bán cái gì nữa.
Rốt cuộc ai nói với cô giáo Thạch đây? Còn nữa, bán đồ thì làm sao? Nàng cũng không làm ảnh hưởng đến học tập.
Về đến nhà, Kiều Kiều nhăn nhó nói chuyện này với Kiều ba và Kiều mẹ.
Kiều mẹ lầm bầm: “Đã bảo không cho con bán đồ, con cứ bán”.
Đơn vị Kiều mẹ gấp rút hơn so với đơn vị Kiều ba nên Kiều ba quyết định đến trường học một chuyến.
Kiều Kiều rất buồn bực.
Cô giáo đúng là quá cứng nhắc.
Nhưng chuyện này cứ thế trôi qua, Kiều Kiều hỏi Kiều ba cô giáo Thạch
nói những gì, Kiều ba nói một đống đạo lý lớn, đương nhiên mấy đạo lý
này đều là cô giáo Thạch nói. Kiều Kiều không quan tâm, về sau nên bán
thì vẫn bán nhưng thật ra buôn bán không tốt như trước kia. Mấy ngày này trời chuyển lạnh, kem rõ ràng không thể bán, Kiều Kiều cũng mất đi mối
làm ăn này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT