Từ bệnh viện đi ra, Lục Thích đã đói bụng, gọi điện thoại rủ Chung Bình đi ăn, chọn xong địa điểm, anh mặc kệ Cao Nam, bỏ của chạy lấy người.

Đi được nửa đường di động có tin nhắn, đợi dừng đèn đỏ, anh mở ra xem.

Đội cứu viện không trung SR triệu tập khẩn cấp.

Điện thoại gọi đến, Lục Thích bắt máy.

"Lục Thích, không ăn cơm được rồi, đến SR."

"Ừ."

Đi qua ngã tư, thay đổi phương hướng, xe đi về phía SR, hai mươi phút sau chạm trán Chung Bình ở dưới tòa nhà, Lục Thích đập vai cô hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chung Bình đáp: "Cáp treo núi Bách Thấm xảy ra sự cố, đi vào trong đã rồi nói sau."

Vào cửa thấy đội trưởng Hà đang gọi điện thoại, đội trưởng Hà nhìn thấy hai người, gật đầu, nói chuyện tiếp, cúp máy xong mới nhìn đám đội viên đã đông đủ, lên tiếng: "Ba tiếng trước cáp treo núi Bách Thấm gặp phải bão, tuyến dây cáp xảy ra trục trặc, không thể tiến hành sữa chữa, cứu viện địa phương cũng gặp khó khăn, thứ nhất là do nơi đó quá cao, thứ hai là hôm nay là thứ bảy du khách rất đông, trước mắt đã cứu được một phần du khách, còn mấy trăm du khách nữa đang bị nhốt. Cứu viện địa phương yêu cầu đội cứu viện không trung SR tiếp viện, tôi đã xin xong giấy phép bay, hiện tại tiến hành điều động nhân sự."

Đội trưởng Hà nói hùng hồn, không nói thêm lời nào vô nghĩa, lập tức bắt đầu sắp xếp.

Lục Thích, Chung Bình, Từ Điển và một người khác tập hợp thành một tổ, mấy người còn lại một tổ, một bên thu tin tức, bên kia chạy tới căn cứ phi hành. Thay đồng phục phi hành trong chớp mắt, mọi người sắp xếp ổn thỏa, đội trưởng Hà dặn dò: "Đây là nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi đội cứu viện không trung SR được chính thức thành lập, hi vọng mọi người ghi nhớ tôn chỉ của SR, đồng thời không quên bảo vệ an toàn cho bản thân, thuận lợi cứu quần chúng ra, tôi sẽ phụ trách chỉ huy trên mặt đất, chờ mọi người chiến thắng trở về!"

"Rõ!"

Cáp treo núi Bách Thấm dài hơn bày nghìn mét, độ cao một nghìn năm trăm mét so với mực nước biển, cảnh sắc xung quanh đẹp đẽ, ngày nghỉ lễ du khách nối liền không dứt. Ba giờ trước cáp treo đang vận hành đột nhiên ngừng, mấy trăm du khách nhất thời bị nhốt giữa không trung, nhân viên cứu viện được điều động, phóng viên truyền thông từ khắp mọi nơi đã đuổi tới hiện trường.

Trực thăng bay đến địa điểm, nhân viên phi hành đoàn duy trì liên lạc với mặt đất, nghe theo chỉ đạo của bộ chỉ huy.

Lục Thích lái trực thăng, dừng ở phía trên cabin, Chung Bình nhảy xuống cạnh cửa cabin, hai du khách khoảng tầm hai mươi, một cô gái sợ hãi khóc sướt mướt.

Chung Bình thắt dây an toàn cho đối phương, trấn an: "Cô ôm lấy tôi, nhắm mắt lại, đừng nhìn gì hết, tôi cam đoan cô có thể an toàn rời khỏi nơi này."

Cô gái gật đầu.

Chung Bình mang theo đối phương, bảo Từ Điển chuẩn bị, hai người từ từ lên trực thăng.

Cứu xong một cô gái, Chung Bình lại xuống cứu cô gái còn lại, mấy phút sau quay lại trực thăng, hai cô gái được giải cứu không ngừng nói lời cám ơn, thấy diện mạo của Chung Bình và trang phục cô mặc trên người, tò mò hỏi: "Cô là không quân à?"

Động cơ chuyển động cánh và tạp âm quá lớn, giọng nói của cô gái bị át mất, phải nhắc lại lần nữa.

Chung Bình mỉm cười, lớn tiếng trả lời: "Không phải, chúng tôi là đội cứu viện không trung SR."

"Cái gì? S... R?"

Chung Bình: "Đội cứu viện Thái Dương, SR!"

Đối phương vẫn chưa hiểu hết chỉ gật đầu "À", hiểu được đây là một đội cứu viện.

Trực thăng đưa hai cô gái an toàn xuống đất, lại bay lên, hai cô gái không ngừng vẫy tay lên trời, chỉ một trận gió, nó lại lao vào trong mây.

Lục Thích đeo tai nghe thực hiện mệnh lệnh tiếp theo, tiếp tục bay về phía cáp treo, gần trăm cabin, đến nay còn hơn chín mươi người bị nhốt, trời mùa đông tối sớm, nhiệt độ giảm mạnh, một lúc nữa cứu viện trực thăng cũng trở nên khó khăn, thời gian không chờ đợi người.

Chung Bình hạ xuống mấy lần, sau khi cứu được hai người trực thăng lại hạ cánh xuống mặt đất, mấy tiếng tiếp theo, cô cứu được hai mươi người, đội bên kia trước mắt cứu được tổng cộng bảy mươi mấy người, còn hai mươi ba người bị nhốt.

Buổi tối nhiệt độ đột nhiên giảm xuống âm độ, gió núi quá to, trực thăng không thể bay được, cứu viện tạm thời ngừng lại, hai mươi ba người bị nhốt đành phải nhận chăn chống rét và thức ăn chống đói, ở trên cabin cao vượt qua đêm này.

Mọi người trong SR tạm thời ở lại địa phương, Chung Bình và Lục Thích được bên Sở cứu viện tiếp đãi.

Đoàn người vừa muốn rời khỏi bộ chỉ huy, bỗng nhiên bị các phóng viên đã chờ lâu ngày vây quanh. Chung Bình nhìn thấy cảnh tượng như ong vỡ tổ này, bước chân dừng lại, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên được người tóm lấy, một tay ép đầu cô xuống. Ngay sau đó tầm mắt vụt qua, chỉ có thể nhìn thấy yết hầu của người đàn ông và cảnh vật tối đen phía sau.

Lục Thích ôm người, ấn mặt cô vào người mình, nhanh chóng rời khỏi đám người, né tránh phóng viên, trong nháy mắt thoát khỏi vòng vây, không khí lạnh ập vào mặt.

Chung Bình thoát khỏi lòng anh, vẫn còn sợ hãi: "Làm em sợ hết hồn, may mà anh phản ứng nhanh."

Lục Thích "Chậc" một tiếng, đập vai cô: "Còn nhớ lần em quay về khi cứu người giữa không trung không?"

"Hả?..." Chung Bình nhìn anh, nghĩ đến anh sẽ nói lời không hay, không tình nguyện đáp, "Hả, làm sao?"

Lục Thích cười: "Lần đó em cố ý đi bên cạnh anh trốn phóng viên, lúc đó anh nghĩ nếu có lần sau, anh sẽ bọc em trong quần áo, để em trốn an toàn hơn."

Chung Bình: "..."

Qua một lát, Chung Bình hỏi: "Lúc đó anh đã thích em rồi?"

Lục Thích "ừ" một tiếng mập mờ, Chung Bình mỉm cười, ôm lấy eo anh, "Đi, em đưa anh đi ăn cơm, cả ngày chưa ăn gì rồi có phải đói lắm không?"

"Em không đói sao?"

"Có chứ."

"Sao mặt đỏ thế?" Lục Thích sờ mặt cô, "Lạnh cóng cả rồi, có lạnh không?"

"Không cảm thấy gì hết."

"Lạnh đến mức cóng hết cả." Lục Thích hà hơi vào hai tay, dùng sức xoa mặt cô, "Nhiệt độ trên núi kia, em hứng gió cả ngày, lạnh thế mà cũng không chịu lên tiếng."

Mặt Chung Bình bị anh xoa lúc tròn lúc dẹt, ú ớ nói "Không lạnh", rõ ràng lạnh cóng đến mức chảy hết nước mũi, Lục Thích nhìn thấy vừa giận vừa buồn cười, ôm cả người vào lòng, nói: "Ăn cơm trước đã, rồi trở về ngâm chân."

Chung Bình lập tức cảm thấy ấm lên không ít.

Sau khi ăn xong, đoàn người quay về phòng nghỉ ngơi, Chung Bình vừa gọi điện thoại cho mẹ vừa cầm gáo rửa chân, cửa không khóa, nghe thấy tiếng người đi vào, cô khóa vòi nước vào, "Suỵt" một tiếng.

Lục Thích im lặng, giội nước cho cô, mắt nhìn chân, làm khẩu hình miệng: Anh đi mua chậu rửa mặt cho em nhé?

Chung Bình lắc đầu: Không cần.

Lục Thích xoay người chuẩn bị đi ra cửa, Chung Bình kéo anh lại, bảo anh ngồi xuống, lắc lắc tay, tiếp tục nói chuyện với mẹ: "Không lạnh ạ, nhà Tôn Giai Hủ ấm lắm..."

Nói xong quay vào nhà tắm, mở vòi nước ra, tiếp tục đứng rửa chân.

Bà Chung nghe thấy tiếng nước, hỏi: "Con đang rửa cái gì thế? Lúc thì mở nước lúc thì ngừng."

Chung Bình: "Con rửa chân."

Vòi hoa sen trên tay đột nhiên bị người lấy đi, Chung Bình quay đầu nhìn, là Lục Thích.

Lục Thích ngồi xổm xuống, liếc cô, xắn ống quần cô lên một chút, nhắm vòi hoa sen vào chân cô, từ trên xuống dưới, nước đến đâu cọ đến đấy.

Chung Bình tựa vào tường, thoải mái để cho anh hầu hạ, thỉnh thoảng cô còn nhấc chân chỉ huy, Lục Thích tức giận đánh cô một chút, đánh xong lại tiếp tục lao động.

Nói chuyện điện thoại xong, chân Chung Bình cũng trở nên ấm áp, Lục Thích vội lấy khăn mặt lau khô, hỏi: "Em đã nói với người trong nhà chưa?"

"Nói gì?"

Lục Thích lườm cô.

Chung Bình cúi người xuống, cằm đặt lên bả vai anh, ngẩng đầu cười: "Nói rồi, sau hôm anh họp thường niên sẽ tới, anh không quên là được."

Lục Thích cười, vỗ mông cô, "Đi, nói cụ thể với anh xem nên mua quà gì."

Hai người nằm trên giường thương lượng một giờ, thấy Chung Bình bắt đầu ngáp, Lục Thích mới buông tha cô, trở về phòng bên cạnh.

Rạng sáng hôm sau công việc cứu viện tiếp tục tiến hành, mười một giờ sáng cuối cùng đã cứu được nốt hai mươi mấy du khách trong cabin, nhiệm vụ hoàn thành, trực thăng bay về thành phố Nam Giang.

Nhiệm vụ đầu tiên của đội cứu viện không trung SR kết thúc thuận lợi, đội trưởng Hà và các ban ngành liên quan cùng nhau tổ chức họp báo, lực lượng cứu viện không trung phi chính phủ mang lại cảm nhận tốt đẹp cho mọi người.

Tối nay đội trưởng Hà tổ chức ăn uống cho mấy đội viên của đội cứu viện không trung, tìm một nhà hàng lẩu Trùng Khánh, mười người vừa tròn một bàn. Mại Mại cũng đến ăn ké, giữa cô ấy và Từ Điển cách nhau hai người.

Chung Bình mặc kệ hai con người mất tự nhiên kia, nhìn chằm chằm nồi lẩu nóng hổi, chờ bắt đầu khai cuộc. Hệ thống sưởi trong nhà hàng không đủ ấm, cửa lại còn mở rộng, Chung Bình không cởi áo khoác, Lục Thích đút tay cô vào túi anh, lấy ra một đôi găng tay hình hoa, đeo vào tay bên trái cho cô, nói: "Đồ ngốc."

Chung Bình bỏ đũa xuống, đưa tay phải qua, Lục Thích đeo nốt găng cho cô.

Đội trưởng Hà ngồi đối diện, nhìn vợ chồng son vô cùng ăn ý, giơ chén trà mỉm cười.

Bữa ăn kết thúc, Chung Bình tạm biệt Lục Thích về nhà cha mẹ. Lúc ra khỏi thang máy nhắn weixin báo bình an cho Lục Thích, mở cửa vào nhà, "Cha mẹ, con về rồi."

"Chị." Em họ gọi một tiếng.

Chung Bình đi qua xoa đầu cô bé, thấy mẹ đang nói chuyện điện thoại, cô hỏi em họ: "Tắm chưa?"

"Em tắm rồi, chuẩn bị đi ngủ, bác trai đang tắm." Em họ nhỏ giọng nói, "Hình như bác gái đang nói chuyện với chú Hoắc kia."

"Hả?"

Chung Bình cẩn thận lắng nghe, quả nhiên là đúng rồi.

Bà Chung nói với đầu kia điện thoại: "Cậu lúc nào cũng vậy, nói cậu đấy, vô duyên vô cớ, lần nào có việc cũng tự mình chống đỡ, hiện tại người thì nằm viện, sắp đến năm mới cũng không có ai chăm sóc... Y tá ư? Tôi còn không hiểu cậu sao, số tiền cậu vất vả kiếm được đều dùng vào việc chữa bệnh cho vợ cũ rồi, hiện tại cậu còn bao nhiêu tiền chứ? Đừng nói nữa, mai tôi đến bệnh viện."

Chung Bình không nhịn được hỏi: "Lão Hoắc làm sao vậy?"

Bà Chung: "Bị xe đụng, đang nằm viện." Lại nói với đầu bên kia, "Bình Bình vừa hỏi cậu có chuyện gì đấy, tôi nói với con bé nếu mai nó không bận thì nó sẽ đi cùng."

Chung Bình lập tức nói: "Mai con không bận."

Nói chuyện điện thoại xong, Chung Bình vội hỏi mẹ: "Xảy ra chuyện khi nào vậy, bị xe đụng nghiêm trọng không, người gây tai nạn đâu?"

Bà Chung: "Mấy hôm trước trên đường trở về nhà gặp chuyện, bảo không phải do xe đụng, lúc ấy chiếc xe kia đột nhiên rẽ, cậu ta không tránh kịp, cả người và xe đập vào bậc thang ven đường, vốn nghĩ không có chuyện gì, ai ngờ lại nằm viện."

Bà Chung hất tay: "Chờ mai đến bệnh viện rồi hỏi, con mau đi tắm đi, cả người toàn mùi khói dầu, ăn lẩu à?"

"Vâng, ăn lẩu Trùng Khánh." Chung Bình quay về phòng ngủ, nói, "Ngày mai tan làm con đón mẹ."

"Không cần, gặp ở bệnh viện đi, mẹ tự đi xe đến."

Chung Bình "Vâng" một tiếng, bà Chung nói tiếp: "Đúng rồi, ngay kia là thứ bảy, Lục Thích đến đây, ăn cơm ở nhà hay ra nhà hàng?"

Chung Bình: "Mẹ muốn như thế nào ạ?"

"Nếu không ăn ở nhà đi, tiện cho cha me quan sát."

"... Vâng."

Bà Chung liếc cô, "Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ."

"Con biết." Chung Bình cười, ôm lấy cánh tay mẹ, "Tùy mẹ quan sát."

Bà Chung khẽ "hừ" một tiếng, nói tiếp: "Còn nữa năm nay em họ con không về quê ăn Tết, mấy ngày nữa chú thím con cũng đến đây đón năm mới với chúng ta, mẹ nghĩ bằng không đến lúc đó con về đây ở, để căn hộ kia cho bọn họ thoải mái một chút."

Chung Bình nói: "Không thành vấn đề."

Hôm sau, Chung Bình tan ca chạy ngay đến bệnh viện, bà Chung đã mua đồ, đợi người, cùng cô đi đến phòng bệnh.

Hoắc Chí Cương nằm trong phòng bệnh sáu người, gần Tết âm lịch, trong phòng bệnh cũng tràn ngập không khí đón mừng năm mới, cả phòng đầy người, nói chuyện phiếm đánh bài xem TV, mỗi giường bệnh vô cùng náo nhiệt, chỉ có chiếc giường kia lạnh lẽo vắng vẻ.

Hoắc Chí Cương ngồi dậy từ trên giường, nhìn hai người từ cửa đi vào, nói: "Đến rồi?... Lại tốn tiền, em đã bảo không cần mang đồ mà."

Bà Chung: "Có chút tiền thôi mà, toàn hoa quả, còn có cháo bát bảo, không biết vết thương của cậu thế nào rồi?"

Chung Bình quan sát anh ta: "Lão Hoắc, chú bị thương ở đâu thế? Hiện tại tình hình thế nào rồi?"

Hoắc Chí Cương cười nói: "Không sao, thật ra không có chuyện gì mà."

Chung Bình: "Chú đừng nói cho có lệ, không có việc gì mà phải nằm viện sao? Rốt cuộc vết thương có nghiêm trọng không?"

Bà Chung thuận tay dịch chăn cho anh ta: "Nói thật đi, cậu..." Tay chạm vào chân phải trống không, bà nhìn về phía Hoắc Chí Cương.

Chung Bình phát hiện ra sự khác thường, nhìn vị trí chân anh ta, Hoắc Chí Cương thở dài, thấy không cần thiết phải giấu nữa, nói thật: "Thực sự là không sao mà, chỉ bị chút bầm tím, chân bị đụng không đi được, em đã chụp CT rồi, không có vấn đề gì... chiếc chân giả này cũng đã dùng chín năm rồi, phải đổi thôi."

"...Ừ." Bà Chung dịch chăn xong, nói, "Sớm nên đổi rồi, nghe nói năm sáu năm phải thay một lần, lúc này đổi chiếc đắt một chút, chất lượng tốt thì cậu cũng đỡ chịu tội."

Hoắc Chí Cương gật đầu, thấy Chung Bình hơi im ắng, anh ta hỏi: "Hai người chưa ăn cơm à? Ở đây cũng không có chuyện gì đâu, hai người về đi."

Chung Bình trút hết ra: "Vừa đến đã đuổi nhà cháu đi. Đúng rồi, rốt cuộc chú đã xảy ra chuyện gì? Chiếc xe gây tai nạn đâu?"

Hoắc Chí Cương im lặng mấy giây, nói: "Cũng không tính là gây tai nạn, không đụng vào xe của chú mà, cũng là do chú đi xe không chịu quan sát."

Chung Bình nhíu mày: "Xảy ra ở đoạn đường nào? Nghe chú nói là do đối phương rẽ gấp 'tông vào đuôi xe', may mà không đụng vào chú, nếu thật sự cố tình làm chú bị ngã vậy hắn phải chịu trách nhiệm, sao lúc ấy chú không báo cảnh sát?"

Hoắc Chí Cương: "Chuyện nhỏ thôi mà, chú cũng không muốn tốn thời gian."

Bà Chung không đồng tình: "Vậy hiện tại chú nằm viện không tốn thời gian sao?" Lại hỏi, "Thế cửa hàng của chú phải làm thế nào? Công việc kinh doanh trước năm mới thì tính sao?"

Hoắc Chí Cương nghe bà nhắc tới mới nói: "Đúng rồi, em có chuyện này muốn nhờ hai người."

"Cậu nói đi."

Anh ta đột nhiên nằm viện, bên cạnh không có người thân, cũng không thông báo cho bạn bè, cửa hàng đóng cửa cho đến tận bây giờ, trước đó có hai vụ làm ăn, hai ngày nữa khách sẽ tới lấy hàng, còn mấy khoản nợ chưa thanh toán.

Hoắc Chí Cương: "Em có cuốn sổ viết tay, ở trong ngăn kéo quầy, còn cả máy tính nữa mang qua đây cho em, trong kho hàng phía sau có hai thùng hàng hóa, báo với khách hàng của em tối nay đến lấy luôn, hai người giúp em dán tờ giấy..."

"Chủ cửa hàng mang thai, đúng không?" Bà Chung nói.

Hoắc Chí Cương và Chung Bình đều bật cười.

Bà Chung đồng ý, cầm chìa khóa đi đến cửa hàng, bảo Chung Bình chở đến.

Tới cửa hàng, Chung Bình kéo cửa cuốn lên, lấy sổ sách quen thuộc, cả máy tính nữa, bà Chung đi ra kho hàng phía sau, Chung Bình vội gọi: "Mẹ, để con, mẹ đừng động vào."

Bà Chung xoay người nhấc một thùng ra, "Ối" một tiếng đặt xuống đất, Chung Bình chạy nhanh đỡ lấy.

Chung Bình: "Mấy thứ này nặng lắm, mẹ ngồi đi, để con làm là được."

Bà Chung mặc kệ cô, quan sát một vòng xung quanh, lại cầm khăn đi lau.

Nửa tiếng sau khách đến lấy hàng, xong việc, Chung Bình kéo cửa cuốn xuống, dán tờ giấy "Chủ cửa hàng mang thai". Đang muốn rời đi, ở cửa hàng phía xa đột nhiên có người gọi: "Em gái! Em gái!"

Bà Chung: "Có phải gọi con không?"

Chung Bình ngẩng đầu nhìn, bà chủ cửa hàng "Ăn vặt Phương Phương" đang đứng ở cửa ngoắc tay với cô, cô cười đi qua: "Bà chủ."

Bà chủ cười nói: "Đã lâu không gặp em, sao hôm nay lại đến đây, Lão Hoắc về rồi à?"

Chung Bình: "Vẫn còn đang ở bệnh viện, có lẽ tuần sau mới xuất viện được."

"Ôi, vậy không phải là sang năm sao?" Bà chủ lại hỏi, "Nghe chủ nhà nói cậu ta bị xe đụng?"

Chung Bình giải thích qua loa mấy câu, bà chủ hơi suy nghĩ.

Chung Bình nhìn thấy thời gian đã muộn, nói: "Nếu mấy ngày nay có khách quen tìm đến cửa hàng, chị nhìn thấy có thể giúp nói mấy câu không?"

"Không có gì, việc nhỏ mà."

"Cám ơn, tôi về trước đây."

"Này, em gái..." Bà chủ giữ chặt lấy cô, "Chị có chuyện này muốn nói với em."

"Chuyện gì ạ?"

Bà chủ liếc về phía cửa hàng kim khí, "Không phải em có bạn trai đấy chứ? Hoặc nói là người theo đuổi?"

Chung Bình khó hiểu, bà Chung ở bên cạnh nghe thấy lập tức chú ý.

Bà chủ: "Anh chàng kia còn rất đẹp trai, có lẽ cao khoảng mét tám, đi xe Land Rover."

Tuy Chung Bình cảm thấy kì quái, nhưng vẫn trả lời: "Tôi có bạn trai, cao mét tám, lái xe Land Rover, làm sao vậy?"

Bà chủ bày ra bộ dáng "quả nhiên là thế", đập vào eo, "Chị nói với em này, trước đó có một lần bạn trai em đi với bạn đến cửa hàng chị ăn, hỏi chị về ông chủ Hoắc, còn hỏi chuyện liên quan đến em, chị vốn không để tâm, chỉ coi như là nói chuyện phiếm thôi. Sau đó cậu ta ăn xong rời đi, chị đi ra ngoài đổ rác, nhìn thấy cậu ta nói chuyện với Lão Hoắc trong cửa hàng."

"... Bọn họ từng nói chuyện sao?" Chung Bình cố gắng bình tĩnh hỏi.

Bà Chung càng dựa vào gần hơn.

Bà chủ nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, nói chuyện, tôi không nghe thấy Lão Hoắc nói gì, chỉ nghe thấy bạn trai em... giọng điệu không được tốt lắm." Dừng một chút, "Hơi không tốt."

Thấy đối phương im lặng, bà chủ nói tiếp, "Mấy hôm trước, chính là hôm Lão Hoắc gặp tai nạn, bạn trai em cũng đến cửa hàng mua đồ." Chị ta ra hiệu về phía cửa hàng, "Lão Hoắc đóng cửa, lên xe điện đi về, hai bên lần lượt rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play