Lục Thích sờ túi, lấy ra một điếu thuốc đưa cho anh ta: "Này cầm đi."

Cao Nam đẩy ra: “Cậu tự giữ đi."

Lục Thích: "Nếu đã muốn buông thả thì hãy buông thả hết đi."

Cao Nam: "..."

Lục Thích "ha ha" vui vẻ hai tiếng, để thuốc vào túi, tâm trạng vui vẻ lên đường với Chung Bình.

Đường đất không dễ đi, khắp nơi đều lầy lội, phải cúi đầu nhìn cẩn thận.

Chung Bình đi qua một vũng nước, hỏi: "Vừa rồi anh bảo Cao Nam buông thả là có ý gì thế?"

Lục Thích nghe cô hỏi, khóe miệng cong lên, cười không hề có ý tốt, "Cậu ta có chút tật xấu, không hút thuốc lá, không uống rượu, khi nào nghiện lại nhai kẹo cao su."

Chung Bình: "Giống như nhai kẹo cao su để cai thuốc."

Lục Thích "chậc" một tiếng, "Làm gì có! Cậu ta á, mấy năm trước bắt đầu nhai kẹo cao su, lúc đầu nhai rất vui vẻ, nhưng khi đi đường cao tốc không có nơi đi tiểu, ngay cả nhịn tiểu cũng dựa vào nhai kẹo cao su, mấy năm trôi qua, anh không nhìn ra được cảm xúc gì trên mặt cậu ta, đó không phải là chuyện lớn sao? Cho nên em nói xem vừa rồi cậu ta đột nhiên hút thuốc có đủ kinh ngạc không? Có phải đang buông thả không?"

Chung Bình sửng sốt.

Nghe thấy việc tâm trạng mà cũng có thể dựa vào một viên kẹo cao su để đè nén xuống, trong lòng có cảm giác là lạ.

Chung Bình: "Tính cách của anh ta... đặc biệt thật."

"Ha ha!" Lục Thích cười, "Có phải cảm thấy người đàn ông không biểu hiện hỉ nộ ái ố hơi đáng sợ không?"

Chung Bình không nghĩ tới liếc mắt một cái là Lục Thích đã nhìn thấu lòng cô, lại suy nghĩ mấy ngày nay khi ở chung cô đã quên mất Lục Thích là người làm ăn, mà người như vậy thì không hề ngu ngốc.

Chung Bình cũng chả cần dối lòng: "Nghe anh hình dung như vậy cũng cảm thấy hơi hơi." Nghĩ đến dáng vẻ khẩn trương của Lục Thích khi Cao Nam rơi xuống núi, cô hỏi, "Quan hệ của hai người rất tốt nhỉ?"

Lục Thích: "Hai bọn anh là anh em tốt, từng có liên quan đến sinh mạng, quan hệ tốt là hiển nhiên không cần phải nói."

"Vậy sao em vẫn nghe thấy anh ta gọi anh là ông chủ? Em còn tưởng rằng quan hệ giữa hai người chỉ là giữa cấp trên và cấp dưới thôi."

"Năm đó khi bọn anh vừa biết nhau, tất cả chi phí ăn uống bên ngoài đều là do anh chi trả, khi đó cậu ta hay nói đùa gọi anh là ông chủ, gọi quen rồi giờ coi như biệt hiệu."

Chung Bình: "..."

Lục Thích nhìn bộ dáng "cạn lời" của cô, buồn cười khẽ xoa đầu cô.

Chung Bình giơ tay lên ngăn: "Aiz, đừng làm loạn tóc em."

"Để anh chải cho em." Lục Thích lấy tay chải cho cô mấy cái, nói tiếp, "Trước kia tính tình cậu ta cũng không như vậy đâu, bọn anh đã quen biết nhau hơn mười năm rồi, khi đó anh coi cậu ta là anh em, khi ở bên cậu ta lâu thì càng cảm thấy cậu ta vô cùng trọng nghĩa khí."

"Trước kia anh ta không như thế sao? Vậy là bị gì kích động à?"

Lục Thích: "Trước đây uống rượu làm hỏng việc, bị dạy dỗ một trận, sau đó..." Nói đến đây, ngừng lại.

Chung Bình kì quái nhìn về phía anh.

Lục Thích chuyển sang chủ đề khác, "Con người trưởng thành sẽ dần trở nên chín chắn, đừng nhắc tới ông cậu già đó nữa, không phải em nói cần tranh thủ thời gian sao?"

Chung Bình vừa nghe, lập tức kéo Lục Thích bước nhanh hơn, "Đúng thế, đi nhanh chút."

Hai người tay cầm tay, nhanh chóng đi tới một nhà dân, Chung Bình kiểm tra lại cho người đó một chút, xác định thật sự không có vấn đề gì, lúc này mới kê thuốc, ghi những việc cần chú ý, viết xong rời đi cùng Lục Thích.

Trở lại căn phòng kia, đội trưởng Hà còn chưa quay về, Chung Bình tìm được Cao Nam, "Để tôi thay băng gạc cho anh, lên lầu đi."

Cao Nam "Ừ" một tiếng, theo cô lên lầu.

Mở băng gạc ra, vết thương chả chuyển biến tốt đẹp gì, Chung Bình nhíu mày nói: "Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này rồi đến bệnh viện."

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu." Cao Nam lên tiếng.

"Vết thương lớn thế này..."

Cao Nam mỉm cười, không lên tiếng.

Chung Bình vừa xử lý cho anh ta vừa nói: "Lại phải đi hai mươi km nữa, trên đường đi nếu không chịu được, anh nhất định phải nói đấy, không thể cố chịu, biết không?"

Nói xong, không đợi được đáp án, Chung Bình ngước mắt nhìn đối phương.

"... Đã biết." Cao Nam cụp mắt.

Cuối cùng đội trưởng Hà đã xử lý xong công việc trở về, cả đội tập hợp, mọi người thu dọn mọi thứ, trong đội có thêm mười tám đứa trẻ.

Đội trưởng Hà nói cho bọn họ những việc cần chú ý trên đường đi, đi đến cửa thôn, có bảy tám thôn dân đuổi theo phía sau, cầm thịt được tẩm ướp và rau quả, không ngừng đưa về phía bọn họ nói lời cảm ơn.

Đội trưởng Hà từ chối một lúc lâu, "Là việc nên làm thôi, chúng tôi thực sự không cầm được những thứ này đâu."

Thôn dân lại nhét vào trong tay những đội viên khác, Chung Bình còn bị nhét hai quả trứng vịt muối, nhìn chằm chằm một lúc lâu, rõ ràng là nhiều hơn những người khác, đành nói lời cám ơn, cười nhận lấy.

Cuối cùng những người khác đành miễn cưỡng cầm mấy thứ, cũng không còn cảm thấy quá ngượng ngùng.

Lục Thích đứng bên cạnh Chung Bình: "Vậy báo đáp lúc này thì sao?"

"Giống anh tặng cờ thưởng thôi mà, tất cả mọi người đều biết cám ơn."

Lục Thích: "..."

Chung Bình cười, nói thật: "Đây cũng là lần đầu tiên em gặp được những người dân nhiệt tình thế này, trước kia khi bọn em cứu người, chưa bao giờ được đãi ngộ như vậy, đây là cảm giác "quân chính quy" mới có."

Lục Thích ôm túi, làm mắt lác cười cô: "Mấy người "không chính quy" các em cũng nên hưởng thụ một lần."

Đội ngũ ra khỏi thôn, lên đường núi, bởi vì có thêm một đám trẻ cho nên hành trình càng chậm.

Đường núi khó đi, cẩn thận gặp phải đá trơn khiến bọn trẻ bị ngã, đội trưởng Hà để cho mỗi người lớn cõng một đứa trẻ.

Chung Bình dễ dàng cõng được một bé gái, cô bé tò mò nhìn chằm chằm Cao Nam, hỏi: "Tại sao không phải chú mà lại là chị cõng?"

"Chú bị thương, cho nên không thể cõng được. "Chung Bình nói.

"A, bị thương ạ." Cô bé kinh ngạc.

Lục Thích cõng một đứa bé mập mạp trên lưng, hơi nặng, khá ghét bỏ, nhưng chịu đựng không nói ra.

Cô bé không sợ người lạ, biết sắp được về nhà, coi như hành trình này trở thành chơi xuân, ríu rít kề tai thì thầm với Chung Bình, lại còn tâm sự này kia với đứa bé mập mạp trên lưng Lục Thích.

Chung Bình chịu trách nhiệm chăm sóc Cao Nam, tốc độ đi chậm, Lục Thích cũng tự động giảm tốc độ.

Chương Hân Di cũng cõng một đứa trẻ đi trước, lúc đầu còn ổn, sau đó thể lực không chịu nổi, A Giới ở bên cạnh muốn cõng thay cô ta, nói rằng cõng hai đứa trẻ cũng không có vấn đề gì, nhưng cô ta không đồng ý, khi thật sự không chịu được nữa, bỏ đứa trẻ xuống, nắm tay để cho nó đi cẩn thận.

Đội ngũ đi được một tiếng thì nghỉ mấy phút, buổi chiều ăn lương khô bổ sung thể lực, Chung Bình ăn chung với trứng vịt, ăn hết lòng đỏ, đưa lòng trắng cho Lục Thích.

"Ăn ngon không?" Chung Bình hỏi.

"Ngon." Lục Thích gật đầu.

Chung Bình cười, "Cho anh này." Đưa nốt quả kia cho anh.

"Mặn quá." Lục Thích cố gắng biểu hiện không ghét bỏ, nói, "Anh ăn đủ rồi."

"Không phải anh khen ngon à."

"Quả kia để buổi tối ăn, em cất đi."

Cao Nam phải ăn đồ dễ tiêu, Chung Bình không đưa trứng cho anh ta, để anh ta ăn bánh mì. Ăn đã tạm no, Chung Bình đưa nốt mẩu bánh mì còn lại vào miệng, lại kiểm tra vết thương của Cao Nam lần nữa.

Bữa trưa kết thúc, tiếp tục lên đường, cho đến chạng vạng cuối cùng mọi người đã tới nơi xuống xe hôm qua, cơ thể thả lỏng, suýt chút nữa đã nằm úp sấp xuống đất.

Xe buýt được thông báo đã sớm chờ ở đó, đưa đám trẻ tham gia cắm trại an toàn trở về, nhiệm vụ lần này cuối cùng đã hoàn thành.

Đường đi nội thành đã thông, đội trưởng Hà và mọi người bàn bạc, quyết định vẫn nên tranh thủ thời gian chạy về, khi về nội thành trời đã tối, Chung Bình và Lục Thích mang Cao Nam đến bệnh viện trước.

Bác sĩ nhìn thấy vết thương của Cao Nam, không ngừng "Ôi" mấy tiếng, nhanh chóng xử lý cho anh ta, lại cho anh ta đi chụp phim.

Một giờ trôi qua, Chung Bình đi lấy phim, bác sĩ thấy không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn để cho Cao Nam ở lại bệnh viện quan sát một đêm.

Lục Thích suy nghĩ, nói với Chung Bình: "Anh đưa em về trước, sau đó anh về chỗ này."

Quần áo trên người anh toàn nước bùn, vừa bẩn vừa thối, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt mệt mỏi, Chung Bình nói: "Em tự về được, một mình anh ở lại đây không sao chứ?"

Lục Thích để tay lên vai cô, đẩy cô đi: "Nói đưa em về là đưa về." Quay đầu lại dặn dò Cao Nam, "Có việc kêu y tá, chút nữa tôi đến."

"Một mình tôi không sao đâu." Cao Nam nói.

Lục Thích hất tay, mang Chung Bình rời đi.

Lục Thích ngồi ghế lái, xoay bả vai một chút mới khởi động xe, Chung Bình nói: "Anh xem mình đi, đã mệt lại còn lái xe, tự em về được mà."

"Em bắt anh ở lại bệnh viện sớm như vậy, anh cũng không ở được." Lục Thích quành xe, nghiêng đầu nhìn Chung Bình, "Còn không bằng ở thêm với em một lúc."

Chung Bình: "..."

Đội trưởng Hà thuê khách sạn cách bệnh viện không xa, một lát đã đến nơi, Chung Bình liên lạc với Mại Mại, lấy chìa khóa từ chỗ lễ tân lên lầu.

Lục Thích để hai ba lô xuống đất, nằm lên giường.

Chung Bình kéo anh đứng lên: "Đây là giường của Mại Mại."

Lục Thích nhìn thấy trên giường ném hai bộ quần áo, đứng lên đi hai bước, nằm sang chiếc giường trống không khác, nhắm mắt lại hỏi: "Bọn họ đi ăn cơm rồi à?"

"Vâng, nói là vừa đi, anh đói không, nếu đói giờ qua luôn?"

"Em đói à?"

"Vẫn bình thường, em nghỉ ngơi một lát đã rồi mới đi ăn, nếu anh đói, chúng ta đi ăn trước."

"Không đói." Lục Thích nói.

Chung Bình để ba lô xuống, đi vào WC.

Lục Thích mệt không chịu nổi, chân như bị trói lại, mí mắt nặng nề, dần dần mê man.

Chung Bình lau người xong đi ra, thấy Lục Thích hình như đang ngủ, đi qua, xoay người quan sát anh. Nhìn một lát, xác định anh thực sự ngủ rồi, cô chỉnh nhiệt độ điều hòa tăng thêm hai độ, lấy chăn từ bên giường Mại Mại, khẽ đắp cho Lục Thích.

Vừa mới đắp lên, cô bị kéo xuống ngã lên người Lục Thích.

"Á..." Chung Bình khẽ kêu lên.

Lục Thích mở nửa mí mắt, ôm Chung Bình vào lòng, mơ màng nói: "Ngủ một lát."

"Anh như vậy sao em ngủ được." Ngón tay Chung Bình cọ vào râu trên cằm anh, hỏi, "Anh có mang theo dao cạo râu không?"

Lục Thích không mở mắt, "Có."

Chung Bình rời khỏi anh, thấy Lục Thích cố gắng mở mắt, định ôm cô, cô nhanh chóng dỗ dành: "Anh cứ ngủ đi, em sẽ quay lại ngay."

Lục Thích vẫn chưa tỉnh táo, nghe lời nhắm mắt lại.

Chung Bình đi đến chỗ để ba lô, mở của Lục Thích ra, ngồi xổm xuống tìm, tìm một lúc, cuối cùng đã lấy được dao cạo râu ra, lại tìm một lát, lấy được lọ kem cạo râu, không tìm được dao cạo bằng điện.

Cầm hai thứ đồ lạ lùng này, cô đi vào WC, lấy khăn mặt ấm, trở lại bên giường, lau mặt qua cho Lục Thích, bôi một vòng kem cạo râu lên cằm, cuối cùng giơ dao cạo lên, cẩn thận cạo xuống.

Lúc khăn mặt ấm lau lên mặt Lục Thích đã tỉnh lại, chỉ là quá mệt mỏi nên chưa hoàn toàn tỉnh táo, lúc này khi lưỡi dao chạm xuống, anh chậm rãi mở mắt ra.

"Đánh thức anh à?" Chung Bình khẽ hỏi.

"Không sao, em tiếp tục đi." Giọng nói của Lục Thích khàn khàn, híp mắt nhìn Chung Bình.

"Nếu không anh tự cạo nhé?"

"Em giúp anh."

"Em cạo hỏng anh đừng trách em đấy." Chung Bình tiếp tục cạo râu.

Lục Thích cười: "Không trách."

"Aiz, anh đừng động đậy."

Lục Thích giữ nguyên mặt, vẻ mặt nghiêm túc.

Chung Bình không quen, cạo rất chậm, nhưng dù sao cô từng đụng vào dao mổ mấy năm, cố gắng khống chế lực trong tay, xuống tay không làm Lục Thích bị thương chút nào, cuối cùng lấy khăn mặt lau, cằm đã sạch sẽ.

"Xong rồi." Chung Bình đã cạo xong.

Lục Thích ôm lấy cô, cằm cọ vào mặt cô, "Nghiệm thu thành quả."

Chung Bình cười trốn tránh, "Đừng làm loạn."

Lục Thích không làm loạn nữa, hôn môi cô mấy cái, một lát sau, xoay người, đặt cô bên dưới.

Hôn một lúc lâu, cuối cùng buông ra, Lục Thích vuốt tóc cô về phía sau, nói: "Năm đó lần đầu tiên anh cạo râu, bị chảy chút máu."

Chung Bình: "Chân tay vụng về như vậy?"

Lục Thích: "Mua dao không tốt, anh phải tự học mãi đấy."

"Chậc." Chung Bình cười, "Cha anh không dạy à?"

Lục Thích nhíu mày, ậm ờ nói: "Con người vẫn nên tự lực cánh sinh."

Chung Bình không nhận ra sự do dự của anh, ngón tay lướt qua cằm anh, Lục Thích hôn ngón tay cô một chút, đột nhiên nhớ ra gì đó, ánh mắt híp lại, hỏi: "Sao em biết dùng dao cạo râu?"

"Cạo lông chân đó."

Lục Thích: "..."

Chung Bình: "..."

Ánh mắt Chung Bình né tránh, Lục Thích khẽ cười, lại hôn mấy cái trên mặt cô, hôn xong, xoay người nằm xuống, ôm cô vào lòng, thở dài: "Tốt thật..."

Thành phố xa lạ, căn phòng nho nhỏ, đi lại gian nan, tất cả lại vô cùng tốt đẹp.

Nghỉ ngơi đủ, hai người đi ra ngoài ăn bữa cơm đơn giản, Chung Bình đóng gói hai suất đồ ăn để Lục Thích mang đến cho Cao Nam.

Lục Thích tới bệnh viện, đưa hộp thức ăn cho Cao Nam, vào WC rửa mặt một chút, đi ra nằm ở chiếc giường bên cạnh, hỏi: "Thế nào ăn không hợp à?"

"Thanh đạm quá."

"Ha ha ha." Lục Thích cười nói, "Chung Bình mua đấy, tôi vốn định mua thịt lợn rán cho cậu cơ, nhưng cô ấy không cho."

Động tác của Cao Nam chậm lại, yên lặng múc một muôi cháo.

Lục Thích để cánh tay lên gối đầu, nằm trên giường, vắt chéo chân, thoải mái thở dài: "Tốt thật..."

Cao Nam nhìn anh, không nói gì.

Trong khách sạn, Chung Bình vẫn chưa được đi ngủ, đội trưởng Hà tổ chức họp, thảo luận hành trình tiếp theo, cuộc họp kết thúc, mọi người trở về ngủ được mấy tiếng thì trời đã sáng.

Hôm nay mọi người phải chạy tới trấn Kiến Sơn, khôi phục lại tổ nhỏ gồm mười một người ban đầu, để Lục Thích và Chương Hân Di ở lại chỗ này.

Khi Lục Thích biết được tin, người vẫn còn ở bệnh viện, không hề nghĩ ngợi nói: "Anh lập tức đến ngay!"

Chung Bình nói: "Cao Nam còn cần anh, lần này vận chuyển vật tư đã đủ người rồi, anh và Chương Hân Di nên ở lại đây hỗ trợ thì hơn."

"Mọi người còn ngại có thêm người sao?"

"Lần cứu viện này không phân công anh, anh và Chương Hân Di là việc ngoài ý muốn, an toàn là hàng đầu, nghe lời em."

Lục Thích: "..."

"Dù sao nơi này cũng quả thật cần người hỗ trợ, anh có thể đi theo bọn họ kiếm vật tư."

Lục Thích vẫn còn chìm trong hai chữ "Nghe lời", di động dán bên tai, thuận miệng đáp" Ừ".

Sắp xếp xong, đoàn Chung Bình nhanh chóng chạy đi thu xếp vật tư, xuất phát đến trấn Kiến Sơn, Lục Thích và Chương Hân Di ở lại, Cao Nam còn phải ở lại viện quan sát một ngày.

SR khu vực Khánh Châu phái người trông coi 24 giờ, đồng thời tìm kiếm vật tư, đội trưởng Hồ ở phân đội Vĩnh Quảng chủ yếu phụ trách phần việc này, Lục Thích đến chào hỏi ông.

Hai người bắt tay, đội trưởng Hồ cười đập tay Lục Thích: "Tôi nhớ rõ cậu, gọi là Lục Thích nhỉ? Cậu rất có cá tính!"

"..." Lục Thích cũng cười ha ha nói, "Tôi cũng nhớ rõ chú, đội trưởng Hồ, hạnh ngộ."

Đến lượt Chương Hân Di, đội trưởng Hồ nhất thời không nhớ được tên, Chương Hân Di tự giới thiệu một lần, đội trưởng Hồ khách sáo với cô ta một chút, nhanh chóng sắp xếp công việc cho hai người.

Ngồi trong chỗ đóng quân, Lục Thích cảm thấy hơi khó chịu, không biết tại sao đồ do mình tặng vẫn còn ở lại chỗ này.

Chương Hân Di thích ứng rất nhanh, lập tức thảo luận với Lục Thích chuyện kiếm vật tư.

Đoàn đội trưởng Hà hôm đó cũng chưa về, Lục Thích ngây người ở nơi đóng quân, buổi chiều lại đến bệnh viện trông Cao Nam.

Cao Nam làm kiểm tra toàn diện, lại thay thuốc, bác sĩ xác định không có vấn đề gì, bảo anh ta về nhà tĩnh dưỡng hai tuần, sẽ nhanh chóng chuyển biến tốt.

Kê một đống thuốc, Lục Thích dẫn anh ta đến khách sạn năm sao có hợp đồng với tập đoàn.

Cao Nam hỏi: "Tối qua bọn họ đều ngủ ở đây?"

"Nằm mơ à." Lục Thích nằm xuống sô pha, "Cái khách sạn kia điều kiện kém quá, trải qua nhiều vất vả như vậy, có điều kiện tại sao phải ở chỗ đó."

".. Anh cũng để cho Chung Bình ở đây?"

"Cô ấy chắc chắn không thích gây sự chú ý, nên tôi cũng không nhắc đến."

Lục Thích để cho Cao Nam nghỉ ngơi, anh làm việc một lát trên máy tính, khi đến giờ ăn tối, nhận được điện thoại của Chương Hân Di, Lục Thích nhíu mày, "A lô?"

"Lục Thích phải không? Anh ở chỗ nào thế, không ở khách sạn à?"

"Ừ, không ở đó, tôi đổi nơi khác."

"Anh ở đâu vậy, có tiện nói cho tôi biết không, tôi có chuyện tìm anh."

"Thảo luận qua điện thoại đi."

"Tôi không biết mình có để ví tiền ở chỗ anh hay không nữa, tôi nhớ rõ buổi sáng mình có lấy ra, sau đó lại để vào ba lô, ai ngờ hiện tại tôi vẫn không tìm được, ba lô của SR giống nhau như đúc, chiếc ba lô buổi sáng của anh hình như lại để ở chỗ tôi?"

Lục Thích lấy ba lô ra, kết quả thực sự phát hiện một chiếc ví tiền màu hồng trong ngăn kép.

Lục Thích: "..."

Anh báo địa chỉ khách sạn, để cho cô ta tự tới lấy.

Cao Nam ở bên cạnh, ăn hết miếng cơm cuối cùng, hỏi: "Chương Hân Di?"

"Ừ." Lục Thích không kiên nhẫn nói, "Thực con mợ nó nhiều chuyện."

Đợi một lát di động lại vang lên, Lục Thích đi ra ngoài.

Chương Hân Di chờ ở đại sảnh khách sạn, Lục Thích đi dép lê từ trong thang máy ra, lập tức đi đến sô pha, đưa ba lô cho cô ta.

Chương Hân Di nhận lấy, vội vàng đứng lên: "Cám ơn anh, anh ăn cơm chưa, tôi mời."

"Ăn rồi." Lục Thích xoay người muốn đi.

Chương Hân Di đứng dậy quá nhanh, chóng mặt, đột nhiên lảo đảo, đúng lúc chạm vào vai Lục Thích.

Lục Thích thuận tay đỡ lấy, "Này..."

Tay Chương Hân Di giữ lấy áo anh, sắc mặt tái nhợt, hơi mệt mỏi nói: "Xin lỗi, tôi tụt huyết áp... Hôm nay chưa ăn gì."

Lục Thích nhíu mày, "Gọi xe cấp cứu cho cô?"

"... Không cần."

Lục Thích đẩy cô ta ra, để cho cô ta ngồi xuống, tìm xung quanh, gọi một nhân viên. Trong khách sạn có phòng y tế, anh để cho đối phương tìm bác sĩ đến, lại gọi cho Chương Hân Di một suất cơm.

Chờ bác sĩ đến, xác định Chương Hân Di chỉ là tụt huyết áp, Lục Thích cũng chả quan tâm nữa, nói chào một tiếng, đi lên phòng.

Bóng dáng Lục Thích biến mất, cơm được mang đến, nhân viên nói: "Mời cô thong thả dùng."

"Cám ơn." Chương Hân Di nói.

Bình minh, Lục Thích ngáp rời giường, tắm qua lại ngủ một giấc, tinh thần anh phấn chấn, sau khi rửa mặt đi thẳng đến nơi đóng quân.

Vừa đến nơi đã thấy mọi người bận tối mày tối mặt, vẻ mặt căng thẳng.

"Làm sao vậy?" Lục Thích hỏi.

Đội trưởng Hồ vừa bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng trả lời: "Trấn Kiến Sơn đột nhiên gặp phải sạt lở đất, phân đội Nam Giang hiện đang trong tình trạng mất liên lạc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play