Ngày hôm sau, Anh Nhi dìu nàng tiểu thư phục trang lộng lẫy đi bái kiến cha mẹ chồng. Còn bọn bồi giá chúng ta đứng khoanh tay một hàng ở trong phòng, chờ đợi tân chủ tử tới nghiệm thu. (xem xét thu nhận)

Ta đã rất cẩn thận nghiên cứu lễ nghi của thời Minh, xem xét tỉ mỉ, Văn gia quả là thế gia đại tộc có gốc rễ dày đặc, ngay cả cử chỉ đáp lùi của bọn hạ nhân cũng rất có khuôn phép.

Tiểu thư trước hết dập đầu ba lạy với cha mẹ chồng, sau đó nhận trà nha hoàn Văn phủ bưng tới, hai tay nâng quá đỉnh đầu dâng cho hai cụ ẩm một ngụm, Văn phu nhân đưa qua một bao lì xì, chờ tiểu thư tiếp nhận rồi đứng lên, ngoắc gọi ra hai người thiếu phụ phục trang tinh xảo đang đứng bên cạnh bà, nghiêm nghị ra lệnh: “các ngươi ra mặt đại nãi nãi.”

Hai người thiếu phụ song song quỳ rạp xuống trước mặt tiểu thư, cung kính nói: “Xin ra mắt đại nãi nãi.”

Văn phu nhân thản nhiên giải thích: “Đây là Loan Hồng Loan Kiều, hai tiện thiếp trong phòng Tiềm nhi, về sau còn phiền con dâu quản giáo.”

Tiểu thư sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng chỉ dám gật đầu đáp ứng. Cửa nhà quyền quý sâu như biển cả, trượng phu có cơ thiếp là chuyện thường tình, nếu cô dám tỏ vẻ bất mãn, thì xem như không có đức hạnh.

Lúc này nha hoàn lại bưng ra một chung trà, hiển nhiên là chuẩn bị cho vị tiểu thúc tử. Vị nhị công tử này vẫn ngồi nhàn nhã ở một bên, theo góc độ của ta chỉ có thể nhìn được một bên sườn mặt.

Tiểu thư dâng lên chung trà, nói lời vạn phúc: “Chúc đệ bình phục.”

Văn nhị công tử tiếp nhận chung trà uống một hơi cạn sạch, càn rỡ cười to mấy tiếng, nhận phần lễ gặp mặt của tiểu thư.

Kế tiếp đến phiên đám bồi giá bọn ta lên sàn diễn. Quản gia đứng một bên lần lượt kêu tên, được điểm danh thì bước tới sảnh dập đầu một cái.

Tới lượt ta lên đài, ánh mắt lướt sang tiểu thư đang mỉm cười với ta, dập đầu xong đang muốn lui ra, bỗng có một bàn tay thô bạo nắm cằm của ta, mạnh mẽ nâng mặt ta lên.

Đấy là một người trẻ tuổi đẹp trai thuộc hàng đẳng cấp, đẹp hơn đại ca hắn rất rất nhiều lần, cơ thể khỏe đẹp sức sống dồi dào, qua ánh mắt châm chích và ý cười trào phùng bên môi cho thấy tên này hoàn toàn đã bị dạy hư.

“Tẩu tử, tiểu tử này rất được, đệ muốn, thế nào” Hắn nói ra chừng thoải mái, cứ như ta chỉ là một món đồ.

Ta cố nén lửa giận trong lòng, nói đi nói lại với chính mình: Mày bây giờ là ở Minh triều, mày phải quen người ta xem mày là một món đồ, mày phải quen chế độ thứ cmn bậc này, tiểu thư thích mày, cổ sẽ không tặng mày cho kẻ khác.

Quả nhiên, tiểu thư sau hồi kinh hãi mới dịu dàng nói cự tuyệt: “Tên tiểu tư này tay chân không nhanh nhẹn, nếu đệ thích tiểu tử Giang Nam, có thể tùy thích chọn người khác trong bồi giá.”

Cô vừa mới nói xong, không khí của đường thượng lập tức thay đổi. Nếp nhăn bên khóe miệng khi cười của Văn nhị công tử càng sâu, ánh mắt cũng càng sáng. Sắc mặt của đường thượng nhị lão đã trầm hẵn, ngay cả tân lang cũng có nét mặt hơi kinh ngạc và bất mãn.

(đường thượng: cha mẹ)

Lòng nhất thời lạnh đi một nửa. Bởi vì ta phát hiện tiểu thư căn bản không bảo vệ được ta, ta đã ý thức được trong cái phủ này ai mới là người có quyền nhất, ai mới là chủ nhân chân chính.

Cảm giác của ta không sai mà. Lâm gia ở tuốt Giang Nam xa xôi căn bản không biết toàn bộ chuyện nơi này. Văn Liệt là con ruột của Văn phu nhân, Văn Tiềm mới là thứ thiếp sinh. Cho nên dù Văn Liệt là thứ tử, thì vẫn người thừa kế số một trong gia đình. Huống chi mỗi người đều biết Văn Liệt quả có tiền đồ hơn ca ca hắn. Hắn giàu có, sáng suốt và quyết đoán, rất thông minh nhưng lại đủ bình tĩnh, hắn khống chế được tất cả mọi việc xoay quanh phủ đệ, cũng khống chế được lão thái sư nắm giữ quyền lực của triều đình. Cho dù có một ngày phụ thân mất đi, hắn chẳng qua cũng chỉ từ hậu đài nhảy ra trước mà thôi. Văn Tiềm vừa yếu đuối lại thiếu chủ kiến, thường lấy ý chí của đệ đệ để ý chí, bởi vậy y sẽ không giúp thê tử đi bảo vệ một gã tiểu tư nhỏ bé không đáng.

Ta bị phân công đi hầu hạ nhị công tử, công việc hằng ngày là quét tước thư phòng, chuẩn bị y mạo cho hắn, và tùy thời chờ đợi phân phó những việc như đi nấu trà hoặc mài mực chẳng hạn.

Nói thật, mấy công việc này thú vị hơn trước kia nhiều. Bởi vì trong thư phòng Văn Liệt có rất nhiều sách, nhiều đến độ không giống như thư phòng của một quốc cữu gia chính tông. Nhưng thời gian hắn ở lại thư phòng chẳng bao nhiêu, mỗi ngày nhiều lắm chỉ hai canh giờ.

Thời gian còn lại chắc hắn ra ngoài sống phóng túng cũng nên, chí ít là ta nghĩ như vậy. Lúc đó ta có thể làm bộ dọn dẹp phòng mà xem lén sách của hắn. Thời đại học ta chuyên ngành văn sử thời Minh, những bộ sách này đối với ta không khác gì báu vật có một không hai.

Có điều thông minh như ta biết không thể quá lạc quan, mọi sự yên bình đều là tạm thời, Văn Liệt là nhân vật nguy hiểm tính tình thay đổi thất thường, kết bạn với hắn như kết bạn với hổ, nói chung sẽ có một ngày không hiểu vì sao lại bị cắn chết. Cho dù may mắn làm hắn vui, hắn quyết sẽ không vì thế mà tốt bụng phát hiện mạng ta và hắn ngang hàng rồi thả ta tự do. Ấn theo phương thức tư duy lo-gic của hắn, phần thưởng lớn nhất có thể là kết duyên một nha đầu hơi hơi xinh cho ta, rồi thưởng hai gian nhà trệt, sinh một đống nhóc tì tiếp tục làm nô tài cho hắn.

Mặc kệ thế nào, ta cuối cùng cũng sống yên bình được một đoạn thời gian. Văn Liệt ngoại trừ vào ngày đó tỏ vẻ hứng thú với ta ra, căn bản không thèm ngó tới ta nữa.

Tiểu thư thanh thản làm chức đại thiếu nãi nãi của cô, xem ra quãng thời gian xưa với chàng thư sinh mặt trắng đó đã hóa thành giấc mộng đẹp thanh xuân, chỉ còn những mảnh nhỏ thoáng qua. Đôi vợ chồng mới cưới này thiệt kỳ dị, nhìn không ra ai hạnh phúc ai thống khổ. Ta nghĩ cuộc hôn nhân qua mai mối thời cổ đại đều như vậy, không tình cảm mãnh liệt nhưng lại khá ổn định, chẳng trách tỉ lệ ly hôn thấp.

Văn thái sư tuổi tác đã cao, phần lớn sự vụ đều chuyển giao cho thứ tử Văn Liệt, mỗi ngày chỉ vẽ tranh chơi chim, đánh cờ vây, không thì đánh giấc nghỉ ngơi. Tính cách Văn phu nhân lại càng thêm yên lặng, trầm mặc kiệm lời, nói năng thận trọng, chỉ có ái tử hầu hạ thì mới thấy được gương mặt tươi cười của bà.

Tính ra toàn bộ phủ đệ đều âm trầm, cũng chỉ có mỗi người mẹ chồng thực của tiểu thư -Tào di nương thiếp của Văn thái sư mới miễn cưỡng xem là mẫn tiệp, có thể nói chuyện. Thiếp trong nhà quan lại thời Minh địa vị rất thấp, gần như là người hầu của phu nhân chính thất. Tào di nương bởi vì sinh được con, mẫu bằng tử quý, thân phận bớt khác biệt, nhưng vẫn chẳng bằng địa vị chủ tử. Con ruột và con dâu đều gọi bà là di nương nhưng gọi Văn phu nhân là nương, ở nơi công chúng bà thấy Văn Liệt còn phải hành lễ thỉnh an. Loại địa vị khuất nhục này không thể ảnh hưởng việc bà chuyện trò vui vẻ, chỉ khi người khác không chú ý, thì trong đôi mắt to xinh đẹp của bà mới có thể ánh lên tia phẫn hận. Ta không biết hạ nhân khác có chú ý tới không, dù sao ta cũng đã nhìn ra nữ nhân này không đơn giản, nếu như có thể có một chút cơ hội cho bà ta lật đổ Văn phu nhân, bà ta sẽ không từ thủ đoạn.

Ta đâu phải thằng ngu, ta biết nếu muốn ở ngoài sáng sống an vui tới già, có hai con đường có thể đi, một là trông chừng bảo vệ mình khỏi bị người ta chú ý, nếu nói văn vẻ hơn là “Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi” còn nói trắng ra là “Súng bắn chim đầu đàn”, tốt nhất vĩnh viễn là một người hầu be bé không đáng kể, hai là cố gắng vươn lên, làm địa vị mình lên tới một độ cao nào đó, có sức mạnh bảo vệ mình.

(Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi: cây tốt trong rừng, gió sẽ đốn ngã)

Con đường thứ hai này thoạt nhìn khó đi hơn, mà ta lại là một người khá nhàn hạ, vì thế đánh phải buông bỏ ý niệm tự do bình đẳng, chọn con đường thứ nhất.

Dù lý trí ta rõ ràng là thế nhưng tình cảm lại khiến ta làm việc ngốc. Xúc động là căn bệnh cũ của ta, ai ngờ trở về Minh triều cái tật xấu này cũng theo luôn.

Ngày đó ta thiệt không nên lắm mồm lắm miệng. Ta chỉ là theo lệnh của Tào di nương, dâng trà cho Văn thái sư và nhị công tử đang chơi cờ ở sau hoa viên.

Khi ta đến thì đúng lúc Văn Liệt đứng lên nói với phụ thân: “Hài nhi phải đi xử lý chút việc.” Tiền quãn gia đứng bên cạnh tiến lên báo sự tình, có lẽ có chuyện gì rồi.

Văn thái sư bịn rịn nhìn bàn cờ rồi lại nhìn con trai, thấp giọng nói: “Hạ hết bàn này được không”

Văn Liệt cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, hành lễ rồi xoay người đi với Tiền quản gia. Ta bấy giờ mới tiến lên buông chén trà, nhỏ giọng nói: “Lão gia, di thái thái lệnh ta đưa tới, lão gia uống nhân lúc nóng.”Văn thái sư dường như không nghe thấy lời của ta, vẻ mặt tiêu điều ngồi trên ghế đá, trong thoáng chốc, ta nhớ tới người cha ở thế giới khác của ta. Mấy tháng nay ta tận sức không nghĩ tới họ, không nghĩ tới ở thế giới kia có song thân dù hơi lơ mơ nhưng lại liều mạng yêu ta. Loại tình cảm này như thủy triều dâng cao phá hủy tất cả mọi lòng tin và dũng khí của ta, làm ta ở thời không xa lạ cảm thấy đau đớn gấp bội.

Ta xem Văn thái sư lúc này, ông không còn là một nhà đứng đầu cao cao tại thượng hay quốc trượng thái sư nắm quyền thiên hạ, ông chỉ là một lão nhân tịch mịch, hy vọng ái tử bận rộn lưu lại nhiều hơn chút nữa, khiến ta không khỏi nhớ về thời trước cha ôm chặt ta lúc ta sắp chết. Tầm mắt ông vẫn đọng lại ở trên bàn cờ, Văn Liệt còn chưa kịp hạ quân cờ trắng đã vội vàng rời đi, ta nghĩ Văn thái sư quá nửa là đang đoán quân cờ trắng này sẽ dừng ở nơi nào, thần thái suy tư này hệt như người cha cách xa ngàn năm, thế cho nên ta bỗng quên mất hoàn cảnh chung quanh và thân phận bản thân, cư nhiên vươn tay nhấc ra một quân cờ trắng đặt lên một ô vuông trống. Ta xác nhận Văn Liệt sẽ đi một nước này, ánh mắt hắn từng dừng lại nơi này.

Văn thái sư hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn ta, trong nháy mắt ta khôi phục lại từ trong xúc động, hoảng sợ khi ý thức được mình đã làm càn, đầu óc tức khắc bắt đầu cân nhắc đối đáp thế nào.

“Ngươi biết chơi cờ” Văn thái sư ôn hòa hỏi ta.

Ta gật đầu.

“Thật kì lạ, Uẩn Hoa lại không biết.” Văn thái sư có chút nghi ngờ nhìn ta.

Uẩn Hoa là tên của tiểu thư, ta lý giải được sự nghi hoặc của ông, tiểu thư không biết chơi cờ, một người hầu bồi giá lại biết, nào có thể không làm người khác thấy kì lạ.

“Tới, ngươi hạ hết bàn này.”

Ta cuống quít lắc đầu. Đã sai một bước, thì không thể mắc thêm lỗi lầm nữa.

“không sao, kêu ngươi hạ ngươi cứ hạ.” Văn thái sư vuốt vuốt chòm râu, rất có uy quyền vung tay lên.

Còn cách nào nữa, người ta là chủ tử, ta chỉ đành nửa đứng nửa ngồi đối diện ông chơi cờ.

Cuối cùng ta thua nửa con (ai dám thắng ổng hả) Văn thái sư không nói lời nào, trầm tư nhìn ta một lúc, cuối cùng mới cho ta trốn đi.

Trên đường quay về phòng, vì đi đường tắt, ta quành qua lầu các, đi ngang qua con đường mòn sau phòng Tào di nương. Tình cờ nhìn lướt, chợt thấy một bóng dáng nam nhân thấp bé, diện mạo mơ hồ, tai bên phải to một cách khác thường, đang cùng Tào di nương cúi bên cửa sổ, thì thầm không biết nói cái gì.

“…….Ở……….hẻm Đông……….dung mạo đó………….xem mấy lần………….vòng tay……….”

Được mấy câu rời rạc này bay vào trong lỗ tai ta, nghe thiệt khó hiểu, chả biết đang nói gì, lại thêm nữa lòng ta đang rối nên căn bản không thèm bận tâm.

Lúc ăn cơm chiều nghe nha đầu tiểu Hà của phòng trên nói đường huynh của Tào di nương đã tới, bởi vì muội tử là thiếp, y dù sao không phải cữu gia hợp tiêu chuẩn, không có chủ tử ra mặt tiếp đãi y, đơn giản ngồi một hồi rồi đi, chỉ có mấy người hầu lén cười nhạo tướng mạo y hơi cổ quái mà thôi.

Văn Liệt quả nhiên không hổ là một nhà đứng đầu, trong đêm đã biết trong phủ lộ ra một nhân vật khiến kẻ khác khó lý giải là ta, lập tức sai người tới thẩm vấn.

Chờ ta đứng ngay ngắn xong, hắn trái lại không hỏi vội, chỉ dùng ánh mắt xem xét ta từ đầu tới chân, còn thường nhìn chòng chọc vào mắt ta vài cái, ý đồ tạo áp lực tâm lý nặng nề với ta.

Nhưng bổn thiếu gia há phải là đèn cạn dầu chớ Nghĩ lại năm… Không, nghĩ lại ta của ngàn năm về sau, vào thời phản nghịch từng nhất thời nổi hứng chạy đi gia nhập băng xe đua, có một lần thất thủ để cảnh sát bắt được, ở trong phòng nhỏ đen kịt bị ánh đèn một trăm oát chiếu vào, ba cảnh quan thay nhau ra trận hỏi han ta đại ca là ai, ước chừng hỏi cả đêm, đến cùng cái người phát điên chả phải là ta đâu. Bằng vào thành tích tâm lý học vĩ đại của mình, còn sợ kỹ xảo thẩm vấn vụng về của một tên cổ nhân sao

“Ngươi biết chữ không” Hắn đột nhiên hỏi.

“Hả” Câu hỏi đầu tiên của tiểu tử này cư nhiên chẳng liên quan với chơi cờ, thiệt khiến ta hơi bất ngờ không kịp phòng. Có điều ở trước mặt người thông minh chớ nên nói dối cho nên ta thành thật trả lời: “Nhận biết một số.”

“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi theo ta đi ra ngoài.” Hắn ném sách lên bàn, “Được rồi, lui ra đi.”

“Hả” Những lời này ngoài phần dự đoán của ta, làm đủ mọi chuẩn bị công phu như nước chảy, xem ra cổ nhân không dễ đối phó như trong tưởng tượng.

Vì thế ta vinh quang thăng lên làm người hầu của nhị thiếu gia. Nghe bảo đây là một vị trí phát triển tiền đồ cực kì, mấy người phụ trách trước ta đều đã được bồi dưỡng thành quản sự, hiện tại mỗi người đều có phòng có xe (úc, đương nhiên là xe ngựa), tiền giấy, nương tử, con cái không thiếu thứ gì, coi như là thuộc tầng lớp tri thức.

Ngày đầu tiên làm người hầu, nhị thiếu gia buổi sáng đi dò xét trang phục tơ lụa và châu báu do tướng phủ mở đầu tư, giữa trưa cùng Tiền thượng thư hộ bộ dùng cơm, buổi chiều thay cha tiếp kiến mấy môn sinh cũ của tướng phủ quay về kinh báo cáo công tác, nghe hắn với người ta tán gẫu trời biển bao la, dường như hiểu biết rất rộng, sau khi tiễn bước khách nhân lại lập tức bắt đầu xem xét quà tặng cho các nương nương trong cung, sắp xếp danh mục quà tặng xong lập tức lên đường đi dự buổi cưỡi ngựa bắn cung của Thất hoàng tử đương triều, sau tiệc tối vẫn bớt thời giờ tới Vạn Hoa lâu thăm hỏi thân mật với hồng bài cô nương, trêu ghẹo một trận rồi mới hồi phủ, hắn tinh thần tốt thiệt, ta đã muốn choáng váng mà còn phải kéo cặp giò mềm nhũn theo hắn thỉnh an phụ mẫu, vốn tưởng hẳn đã có thể về phòng nghỉ ngơi lấy lại sức, ai ngờ nhị thiếu gia khẽ nhếch khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nói: “Đến thư phòng ta chơi cờ.”

Dựa vào tính tình khi xưa của ta, thực hận không thể cầm chén trà đập hắn, hoàn hảo ta cuối cùng còn nhớ mình đang ở Minh triều, quỷ đáng ghét này là chủ tử của ta. Cái chén trà này mà đập qua, nếu đập trúng chỉ sợ ta phải ngồi đại lao mất, còn cho dù đập không trúng cũng sẽ bị treo lên quản giáo, đành phải nhịn xuống, ở trên bàn cờ ra sức hạ sát thủ.

Sức kìm chế của Văn Liệt quả không tồi, ngay cả thua hai bàn mà mặt vẫn không đổi sắc, bàn thứ ba quân trắng của hắn đã tan thây khắp nơi, vẫn ra vẻ thản nhiên ngồi đánh cờ. Ta giải quyết dứt khoát một quân, khoái trá cười ra tiếng, chờ nhị thiếu gia chịu thua thì thôi.

“Ngươi rốt cuộc là ai” Hắn thình lình bật ra một câu, làm ta giật cả mình.

“Ta…………ta là a Bảo á………..” Ta tỏ vẻ khó hiểu, này khó hiểu thiệt nha, không phải giả đâu.

Hắn lạnh lùng cười rộ, vươn tay nắm cằm của ta (hình như hắn ưa làm động tác này), một phát kéo tới gần cách mặt hắn mấy cm, đôi mắt giận dữ của hắn nhìn thẳng vào ta, dường như muốn nhìn thấu ý nghĩ sâu bên trong ta, làm con tim ta nhất thời mất khống chế.

“Dù thế nào, ta vẫn có chút yêu thích ngươi.” Hắn ở bên tai ta thấp giọng nói, hơi thở ấm áp mơn trớn hai gò má, giống như mồi lửa đang đốt cả khuôn mặt ta. Cười ha ha hai tiếng, hắn đột nhiên cúi đầu, ấn môi lên trên đôi môi ta.

Ta không hề nhúc nhích (kỳ thật là bị dọa choáng váng), hắn cũng thế, không mút, cũng không liếm, chỉ là lẳng lặng ấn mà thôi.

Thật lâu sau, hắn mới ngồi thẳng người, trên mặt vẫn giữ ý cười sâu xa khó hiểu, ngón tay búng nhẹ lên má ta, nói: “Hồn trở về nào.”

Ta cả kinh, bật thốt lên hỏi: “Ngươi là HOMO sao”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play