Nhìn Tiếu Túc nhanh
chóng khôi phục lại tuấn nhan không chút thay đổi, trong lòng Bạch Thanh không hiểu sao lại cảm thấy mất mát cùng ủy khuất.
Nàng không
biết lúc này bản thân mình làm sao vậy? Rõ ràng hai người chưa từng gặp
gỡ, tại sao nàng chỉ vì một câu nói và biểu hiện của hắn, liền khiến cảm xúc biến hóa đây?
Sống cả hai kiếp, người có thể làm cho nàng không thể làm chủ cảm xúc, bất quá chỉ có một mình Viên Mậu Lâm mà thôi.
Viên Mậu Lâm từng là trượng phu của nàng, nàng ái mộ yêu thương, dùng hết
tất cả tấm lòng đối xử với hắn. Vì hắn sinh ra cảm xúc dao động, với
nàng mà nói cũng thực bình thường, cũng không có gì lạ.
Nhưng
Tiếu Túc là ai? Hắn là ác mộng của nàng, từ sâu trong lòng nàng luôn e
ngại hắn. Nếu là trước kia, nàng sẽ không nhượng bộ lui binh, nàng đã
nhẫn nại đến cực hạn, nhưng nay lại sinh ra loại ý tưởng muốn gả cho
hắn, còn làm cho cảm xúc biến đổi không ngừng.
Sau khi hồi phục
lại tinh thần, nàng quả thực không thể tin, mới vừa rồi người theo dõi
hắn, nhìn đến nổi thất thần, lại là chính nàng.
- Bạch tiểu thư đối với ta, không cần quá khách khí.
Tiếu Túc Ý thức được chính mình hôm nay biểu hiện hết sức kém cỏi, nhanh
chóng điều chỉnh lại tâm tình, không hề dùng biểu tình cùng thái độ mà
trước giờ không bao giờ sử dụng, để lấy lòng giai nhân trước mặt.
Chỉ khôi phục lại thái độ như thường ngày, vẻ mặt không thay đổi nghiêm túc, nhưng giọng vẫn ôn nhu nhẹ nói:
- Ân sư của ta, là cựu phụ ( cậu ruột) của sư huynh cùng Bạch tiểu thư,
nếu Bạch tiểu thư không ngại, cũng có thể gọi ta là sư huynh, hoặc là
Tiếu đại ca cũng không sao.
Đương nhiên, ta càng hy vọng, có một ngày, nàng có thể ngọt ngào gọi ta là phu quân.[ truyện đăng ở ddlqd]
- Cựu phụ?
Bạch Thanh không biết đem tâm trí bay tới chổ nào, bị lời nói hấp dẫn của
hắn kéo trở về, mày liễu nhíu lại, giọng nói mang theo nghi vấn.
- Nàng còn chưa gặp qua sư tôn? Không biết Bạch Vân sơn trang sao?
Tiếu Túc cũng có chút kinh ngạc, nghi hoặc hỏi.
- Chưa từng gặp qua, chỉ ngẫu nhiên nghe ca ca nhắc tới!
Bạch Thanh lắc đầu.
Nàng chỉ nghe phụ huynh nói, mẫu thân là người trong giang hồ, là đệ nhất mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy, chẳng những là người ôn nhu thiện lương, còn
có được tuyệt thế võ công.
Nhưng mà, phụ thân cùng mẫu thân tình
cảm thâm hậu, nhắc đến liền khó nén bi thương, vì vậy từ lúc nàng hiểu
chuyện, liền rất ít hỏi về mẫu thân, đỡ phải làm phụ thân khổ sở.
Nàng cũng không biết được mẫu thân xuất thân từ đâu, những lúc ngẫu nhiên
hâm mộ mẫu thân của người khác, nàng liền nhìn bức họa của mẫu thân, cầm những vật phẩm mà mẫu thân lưu lại, hy vọng bản thân có thể tưởng tượng ra mẫu thân là người như thế nào.
Trong tưởng tượng của nàng,
mẫu thân phải là một giai thoại truyền thuyết truyện xưa, là kiểu thuở
nhỏ thân thế cơ khổ, không phụ không mẫu, sau may mắn bị cao nhân quy ẩn giang hồ thu dưỡng, truyền thụ tuyệt thế võ công, nàng luyện thành tài
liền xuống núi đi du ngoạn.
Vừa bước chân vào giang hồ, liền gặp
được phụ thân phong độ có thừa, tiêu sái không kềm chế được, liền ái mộ
lẫn nhau, ước hẹn chung thân, từ nay về sau tài tử giai nhân như chim
liền cành, cùng chung sống.
Kiếp trước cho đến lúc nàng chết đi,
cũng không biết chính mình lại có một cựu phụ, càng không biết, nhiều
năm nàng sợ hãi khủng bố "Ma vương", lại là đồ đệ của cựu phụ, còn gọi
huynh trưởng của nàng là sư huynh.
Kiếp này, thật ra cũng đã nghe ca ca đề cập qua một lần, nhưng có lẽ vì chuyện gì đó xảy ra, nên nàng quên mất rồi.
Lúc này nhắc lại, nàng thật sự cảm thấy, có chút mờ mịt, không biết làm sao.
Tiếu Túc không biết trong lòng nàng đang rối rắm, thấy nàng quả thật không biết, liền kể lại:
- Mẫu thân của nàng xuất thân từ Bạch Vân sơn trang, cũng là nữ tử duy
nhất, đại tiểu thư của Bạch Vân sơn trang, cựu phụ của nàng nay đã trở
thành trang chủ, là ân sư truyền thụ võ công cho ta, quân tử kiếm hiệp
Diêu Nguyệt Hi. Bạch Vân sơn trang ở trên giang hồ là một môn phái cực
kì nổi danh, nghe nói trang chủ thành lập ra Bạch Vân sơn trang, xuất
thân từ môn phái thần bí Tiêu Dao Tông, mà Tiêu Dao Tông từng vơ vét rất nhiều bí kíp võ công trong thiên hạ......
Hắn biểu tình mặc dù
lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại nhu hòa vô cùng, ngày thường luôn trầm
mặc ít nói, hôm nay nói đến những chuyện đồn đãi trong giang hồ có liên
quan đến Bạch Vân sơn trang, cũng nói rất êm tai, những chuyện thần bí
và mới lạ, hoàn toàn đem lực chú ý của Bạch Thanh, hướng lên trên người
hắn.
Nàng ngồi ở bên cạnh hắn, đôi mắt mở thật to, bên trong tràn ngập kinh ngạc, rung động, tò mò......Chờ mong, nhìn hắn không rời mắt. Nói đến chổ đặc sắc, nàng còn có thể ngẫu nhiên phát ra kinh hô cùng
nghi vấn:
- A, nha, thật vậy sao?
Hé ra khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, tâm tình bay lên, hoàn toàn đã không còn giống như vừa rồi là xa cách cùng lạnh nhạt.
Lần đầu gặp gỡ sợ hãi cùng kinh hãi, đã sớm tan thành mây khói.
Hắn giống như một lần nữa nhìn thấy, nữ tử mặc y phục màu lam điệp phi vũ (cánh bướm vỗ), nụ cười thản nhiên, thanh xuân rực rỡ.
Đúng là tiếng cười hồn nhiên như vậy, thật hấp dẫn hắn, làm cho hắn đang ở
trong dơ bẩn vẫn đục, giống như có một mảnh nắng ấm chiếu vào cuộc đời
hắn, ôn nhu, ấm áp......
#####
Bạch Triệt vội vàng bước
vào đại môn, lúc đi đến đại sảnh, liền thấy một cảnh tượng là hai người
trò chuyện với nhau rất vui vẻ hài hòa.
Trong nháy mắt, bước chân của hắn lảo đảo một chút, đỡ khung cửa, mới không có ngã sấp xuống.
Lại nhịn không được mà âm thầm ngẩng đầu nhìn trời cao, cảm thấy hơi hoài nghi, hôm nay có phải mặt trời mọc hướng tây?
Trầm mặc ít lời như Tử Truyền, mà lại nói đến chuyện xưa trong giang hồ lại
êm tai như vậy, nhịp điệu cùng thanh âm, giọng điệu trước sau như một
thật sự là do hắn nói ra sao?
Càng kinh dị hơn, là một người có
võ công thâm hậu như hắn, ngay cả chính mình đã muốn bước vào trong
sảnh, cũng không chú ý tới.
Mà lúc này người luôn miệng nói
chuyên với tên "Ma vương" lại là muội muội của hắn, còn ngồi ở bên cạnh hắn, đôi mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm hắn. Khóe miệng, còn hàm chứa nụ
cười yếu ớt, ôn nhu dịu dàng.
Hắn suy sụp nâng tay lên, che đi hai mắt của mình, không dám nhìn nữa.
Nghĩ lại, thật sự còn muốn chạy qua khuyên muội muội gả cho hắn đi thôi! Như vậy xứng đôi, như vậy hài hòa, đơn giản như vậy đã khiến người khác có
cảm giác cảnh đẹp ý vui, không đành lòng đi quấy rầy.
Mà điều quan trọng là, muội muội sau khi từ am Huyền Từ bị thương trở về, rất ít khi thấy nàng lộ ra nụ cười thật tâm ngọt ngào.
Nàng từng vô ưu vô lự, đơn thuần mà sung sướng, một đóa hoa dại ven đường,
một lễ vật tầm thường nàng tự tay mua ở ven đường, hay là một câu nói
thân thiết quan tâm, cũng có thể làm cho nàng vui sướng cả ngày.
Rồi sau đó, những thứ có thể khiến nàng vui vẻ, hoàn toàn bị đau khổ của kiếp trước che lấp.
Cũng mặc kệ hắn suy nghĩ bao nhiêu biện pháp,đều không thể làm cho nàng khôi phục lại bộ dáng như trước kia.
Mấy ngày nay, hắn mặc dù mỗi ngày đều bôn ba bận rộn, nhưng vẫn nghĩ đến
những biện pháp khác, theo bản năng vẫn sưu tầm những gì mà nàng có thể
thích.
Chỉ vì, muốn nàng có thể thật tâm vui cười.
Hôm
nay, hắn cái gì cũng không kịp làm, lại ngoài ý muốn thấy được nàng vui
vẻ, phát ra từ nội tâm, không hề che dấu, cũng không có ngụy trang gì,
là Tử truyền khiến nàng vui vẻ.
Có lẽ, hắn thật sự có thể đem đến cho nàng hạnh phúc. Có lẽ, bọn họ nên thử buông tay nàng, để hắn có thể kéo nàng ra khỏi bóng ma của kiếp trước, vì nàng mà xây dựng một hạnh
phúc mới viên mãn.
Nhưng mà, nàng vừa mới vừa cập kê, bất quá mới có mười lăm tuổi, tính tình vẫn là một tiểu cô nương non nớt, hắn thật
sự luyến tiếc nàng, sớm như vậy mà phải gả ra ngoài nha!
(Yul: coi Bạch ca chuẩn bị giở tính trẻ con này)
- Thiếu gia đã trở lại!
Thanh Ca đi lấy nước trà nóng liền quay lại đại sảnh, thấy Bạch Triệt đang
dựa người vào cạnh cửa, vẻ mặt hắn lại bất đắc dĩ rối rắm đang nhìn hai
người trò chuyện vui vẻ trong phòng, liền kinh hỉ gọi.
Này một tiếng gọi, lại giống như đất bằng dậy sấm, chấn tỉnh hai người đang vui vẻ nói chuyện trong phòng.
Bạch Thanh quay đầu lại, thấy huynh trưởng đã mấy ngày không gặp, liền ngồi
bật dậy, chạy đến trước mặt Bạch Triệt, kinh hỉ la lên:
- Ca ca, ca cuối cùng đã trở lại. Muội đã có nhiều ngày, chưa nhìn thấy ca.
Nói đến câu cuối, sắc mặt liền ủy khuất.
Bạch Triệt mỉm cười nâng tay xoa nhẹ đỉnh đầu của nàng, ôn nhu giải thích:
- Muội có biết, phụ thân cùng ca ca, mấy ngày nay đều có chút bận rộn,
không chú ý muội được. Thế nào, gần nhất thời tiết lạnh, có sai người
làm mấy áo choàng mới không? Trước đó vài ngày hoàng thượng đã ban
thưởng nhiều tấm da rất tốt, muội phân phó tú nương (người thuê thùa,
may vá), làm cho muội một kiện y phục mới thật đẹp, để đến đêm trừ tịch
muội liền mặc mà tiến cung. Nếu không đến lúc đó, không sánh bằng Chiêu
Duyệt công chúa, lại cảm thấy không vui.
- Muội không quan tâm.
Bạch Thanh kéo cánh tay của huynh trưởng, chu miệng làm nũng phản bác.
Nàng lúc này đã không còn giống như trước kia, sao có khả năng so sánh
chuyện ăn mặc với Liên Ái? Ca ca cũng quá coi thường nàng.
Huynh
muội hai người, không coi ai ra gì mà thân mật nói chuyện. Tiếu Túc đang đứng một bên nhìn nàng nắm lấy tay của Bạch Triệt, mắt liền bốc hỏa,
hâm mộ ghen tị không thôi.
Cho đến khi nào, thì Bạch Thanh mới đối xử thân mật với hắn như đối xử với sư huynh?
Rốt cục nhìn không nổi nữa, hắn trầm giọng gọi:
- Sư huynh.
Bạch Triệt cười nhạt, trong giọng nói lại có chút bỡn cợt:
- Tử Truyền đã về, phong trần mệt mỏi như thế, sao không về phủ nghỉ ngơi một đêm?
Nói xong, còn nghiêng người quá đà, nhìn Bạch Thanh đang đứng bên cạnh, ý tứ trong đó hết sức rõ ràng.
Tiếu Túc bị nhìn thấu tâm tư, trong lòng hơi túng quẫn, lỗ tai hơi đỏ lên, ôm quyền nói:
- Chuyện sư huynh nhờ ta, khi ta trở về đương nhiên sẽ thông báo cho
huynh một tiếng mới đúng. Lúc đến đây, gặp bá phụ chuẩn bị xuất môn,
liền để cho ta đi vào trong phủ chờ.
Lời này, cũng nhân tiện nói ra nguyên nhân vì sao hắn không đến nội các tìm Bạch Triệt, mà ở trong Bạch phủ đợi hắn trở về.
Bạch Triệt híp mắt, nâng tay vỗ nhẹ mu bàn tay của muội muội, rồi hỏi:
- Muội muội, vị này chính là ân nhân cứu mạng muội mà ca ca đã từng đề
cập qua, Tiếu Túc, Tiếu Tử Truyền đại nhân, vừa rồi muội có cảm tạ qua
hắn chưa?
- A, muội quên mất!
Bạch Thanh kinh hô một
tiếng, sau đó mới giật mình, nâng tay che miệng lại, liền đỏ mặt, quẫn
bách phúc thân hành lễ, cảm kích nói:
- Đa tạ Tiếu đại nhân ngày
đó đã ra tay cứu mạng, Bạch Thanh không có gì báo đáp, chỉ có một thanh
bảo kiếm Thanh Phong là do hoàng thượng ban thưởng, bảo kiếm tặng anh
hùng, hôm nay liền tặng cho Tiếu đại nhân, mong ân nhân vui lòng nhận
cho. Thanh Ca, ngươi sai người trở về, lấy Thanh Phong kiếm đến đây.
- Chỉ là tiện tay mà thôi, sao có thể gọi là ân cứu mạng. Huống hồ bá phụ đã từng cứu giúp có chi ân với ta, sư phụ lại hao tâm tổn trí dạy bảo
ta mấy năm, nàng là nữ nhi, chất nữ (cháu gái) của bọn họ, ta cứu nàng,
cũng là chuyện nên làm, sao lại tạ lễ này nọ.
Nhìn bộ dạng bối
rối, không ngừng khước từ của hắn. Trong lòng Bạch Triệt liền cảm thấy
sảng khoái vui vẻ, lại nói ra những lời đả kích người khác:
-
Ngươi đừng không biết phân biệt, sau khi muội muội mang thanh kiếm Thanh phong kia về, ta đã đòi vài lần, muội muội cũng luyến tiếc không muốn
tặng cho ta, hôm nay lại tiện nghi cho ngươi.
Nói xong, còn mang vẻ mặt ủy khuất nhìn Bạch Thanh, giống như thật sự thương tâm, khi nàng nặng bên này nhẹ bên kia.
- Ca rõ ràng đã có Ngạo Nguyệt, làm sao còn cần Thanh Phong, cho ca, không phải sẽ giống như vứt xó sao?
- Đó là bội kiếm cựu phụ ban cho hắn, cũng mang bên người không rời nha!
Muội tặng Thanh Phong cho hắn, không nhất định hắn sẽ dùng, cũng khác gì đem vứt xó.
- Không!
Tiếu Túc cuống quít tiếp lời, cam đoan nói:
- Ta nhất định sẽ luôn mang theo bên người, tuyệt đối không rời, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
Lời này nói ra, lại giống như lời thề, từng chữ từng câu, hắn nói rất nghiêm túc.
Bạch Thanh kinh ngạc không thôi, ngay cả Bạch Triệt, cũng kinh dị nhìn hắn.
Nhìn hắn nghiêm túc như vậy, thật dễ làm cho người khác động tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT