Liera đi nhanh ra khỏi nhà của Nhật, mặc cho gió lạnh tê buốt táp vào
người, cô vẫn cứ đi. Cái lạnh?! Nó có là gì khi nỗi đau, nỗi hối hận
trong cô đang dày vò chính bản thân. Nhớ lại lời của vị bác sĩ khi đưa
tờ giấy siêu âm ình, cô đau đớn làm sao. Có con ư?! Có lẽ đối với những
người mẹ khác là niềm vui nhưng sao đối với cô nặng nề quá vậy?! Vốn dĩ
cô muốn giành lại hắn từ tay nó, cô muốn nó phải khổ sở đau đớn. Chính
buổi chiều hôm đó, cái ngày mà nó thấy hắn đang hôn cô chính là cái ngày mà cô lừa dối hắn rằng cô sẽ về lại Mỹ vì không muốn thấy cảnh hai
người hạnh phúc. Cô đã bày ra cảnh nước mắt đang giụa và chờ khi nó gần
đến thì cô kéo hắn cuối xuống đặt một nụ hôn lừa hắn mang ý nghĩa tạm
biệt. Cô cũng đã mỉm cười khi thấy nó đau khổ như vậy. Nhưng chính cái
lúc ấy cô cảm thấy mình bị buồn nôn và cảm thấy có thứ gì đó đang cộm
nơi bụng mình. Cô quyết định đi siêu âm dù cho những dấu hiệu kia vẫn
chưa chứng mình được điều gì. Cô đã thực sự shock khi biết mình mang
được hai tuần. Hết rồi! Cô thực sự là kẻ thất bại. Cô thực sự hận. Hận
bản thân chỉ vì trả thù mà mù quáng sa vào cái bẫy tình mà Lyes đặt ra.
Kể từ sau cái đêm tình đó cô đã bị biến thành con cờ của Lyes mà không
hay biết. Cô tự hỏi liệu bây giờ quay đầu có phải là quá muộn?!
Thoáng chốc cô đã tới nơi cần tới.
- Lục Hoả à tới lúc ta phải sử dụng tới ngươi rồi! Ta rất xin lỗi khi để
đôi bàn tay dơ bẩn này chạm vào ngươi.-cô nhanh chóng cầm cây súng Lục
Hỏa lên, dùng chiếc mặt nạ đeo lên, trên người mặc bộ jumpsuit màu đen
da dài kín ôm sát vào người. Chiếc mô tô mà trước đây hắn tặng cho cô đã tới lúc cần dùng. Lục Hoả và cả chiếc mô tô này đều là quà mà hắn cho
cô trước đây. Cây súng thì để bảo vệ bản thân còn chiếc xe là vì cô rất
thích nên đã được hắn chỉ cho chạy rồi tặng cho cô.
Leo nhanh lên xe, cô nhấn hết ga phóng nhanh trong làn sương lạnh. Đêm này sẽ là đêm
dài nhất và sẽ là đêm cuối cùng cô còn trên cái thế giới này. “Phong à!
Xin cho em được giữ những kỉ niệm của hai chúng ta. Xin anh hãy tha thứ
cho em dù em biết anh không thể vì điều mà em đã gây ra. Em xin lỗi. Em
không cần nhiều. Em chỉ cần tình yêu của em được anh cất giữ là được
rồi. Xin lỗi anh. Vĩnh biệt người em mãi yêu. Trần Lam Phong!” Giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên gương mặt của cô.
……… Vạch ngăn cách thôi đừng nhìn đừng nhìn……….
- Nhật à tại sao Lie ra lại ăn mặc như vậy chứ?!-Nó đang ngồi trên xe của Nhật. Họ đang..đi theo Lie ra!
-Tớ không biết!-Nhật thở dài lắc đầu.
Vốn dĩ chỉ có mình cậu đi vì cậu nghi ngờ có điều gì đó không ổn nên mới đi theo ai ngờ…nó cũng đòi đi. Sau một hồi ăn vạ, năn nỉ, ỉ ôi thì Nhật
cũng phải cho nó đi. Nhưng họ cũng không ngờ chiếc xe của hắn cũng đi
theo sau. Hắn tuy lúc đó bị ngất nhưng vẫn còn đủ sức để đứng vững. Tất
nhiên Kristian đi với hắn. Chứ dễ gì anh để “bệnh nhân” của mình lại!
…….. Lại là vạch ngăn cách thôi đừng nhìn đừng nhìn…….
Tại trường đua Tử Thần Black.
- Mày muốn gì?! Muốn giết tao a?!- Lyes đưa đôi mắt khát máu về hướng về phía Cell.
- Đúng! Tôi muốn cậu phải trả giá cho những gì cậu gây ra với tôi.-Cell mặt không để lộ ít cảm xúc.
- Hừ… Mày hình như khinh thường tao lắm khi chỉ một mình xông vào đây đòi giết tao!-Lyes khinh bỉ nhìn Cell.
-Đây là ân oán giữa tôi và cậu. Mà hình như cậu không học lễ phép với người
hơn tuổi mình à?! Ùa thì tôi và cậu từng yêu nhau nhưng không có nghĩa
là cậu khinh thường tôi đâu.
- mày là cái thá gì mà bắt tao phải lễ phép! Có giỏi thì nhào vô đây đừng lằng nhằng nữa.
- OK được thôi.
Khi Lyes định lao tới thì…
- Khoang đã!-Liera từ từ bước vào.
- Thì ra em đến giúp anh à “bé cưng”.-Lyes nói bằng giọng không thể đểu hơn.
- Đúng tôi đến để giúp anh!-một câu nói đầy ẩn ý.
- Thì ra…là vậy. Vậy thì lên hết đi!-Cell gầm lên.
- Bé cưng đừng nhúng tay vào nếu như em chưa muốn chầu Diêm Vương.
Nói rồi Lyes lao nhanh tới, hắn ta cứ nhắm tới tấp vào cánh tay trái của cô khiến cô không thể tránh kịp. Tuy có thể đánh trả nhưng lực của cô sao
có thể lại hắn chứ. Cơ thể cô từ từ đây thấm mệt. Hắn đã biết điểm yếu
của cô chính là cánh tay. Tại sao chứ?!
- Sao hả HÀN THIÊN THIÊN
có giỏi thì đứng lên đi. Lúc nãy là ai đã mạnh miệng đòi giải quyết ân
oán, tại sao giờ lại nằm bẹp thế kia?! Cô có biết tại sao tôi lại biết
điểm yếu của cô lại bị tôi biết không?! Muốn biết không?! Muốn biết
không hả?! HẢ?!-hắn gầm lên.-chính là lúc cô cầm súng bắn chết thằng
Quân, tôi đã phát hiện cánh tay trái của cô run lên không ngừng. Tôi đã
từng đặt giả thiết lúc đó cô vì sợ thì sao?! Chắc chắn là không rồi. Bơỉ vì một đàn chị giang hồ như cô sao có thể sợ được. Vậy nên tôi liền xem lại “lịch sử” của cô và phát hiện một điều khá thú vị đó là cô đã bị
tai nạn ở Mĩ khi đang lái xe cô đã vô tình đâm phải một người đàn ông,
cô lao nhanh xuống xe chạy lại đỡ ông ta lên. Nhưng…khi đó cô không biết ông ta là một tên bị chứng rối loạn cưỡng chế, ông ta đã cầm con dao
luôn thủ sẵn trong người chỉ chực có ai tới là ông ta chém ngay. Ngoài
ra ông ta cũng là người có sở thích nuôi rắn để….lấy nọc độc. Năm đó ông ta đã chế ra thứ dịch lỏng gọi là exileit nó là thứ dịch lỏng lấy từ
nọc của các loài rắn độc nhất chế ra, nó có thể giết người nếu để chất
lỏng đó thấm vào gân của người hoặc có thể khiến cho người đó bị tàn phế bộ phận bị chém. Nhưng đó chỉ là may mắn và cô cũng nằm trong số những
người may mắn đó. Cánh tay trái của cô bị ông ta chém may được đưa đến
bệnh viện kịp thời để lấy cái thứ dịch lỏng đó ra cho nên cánh tay của
cô chỉ bị thương tật 10%. Chính vì vậy mà cánh tay của cô không thể cầm
vật gì nặng và cũng không thể bị thứ gì đó đánh hay va chạm với lực
mạnh. Phải không?!-hắn ta phân tích ngọn ngành những thứ hắn ta
biết.-Chính vì vậy đánh vào cánh tay cô là sự “lựa chọn thông minh
nhất”.-hắn ta cười đắc ý rồi giơ sung lên nhắm thẳng vào Cell và…
*Pằng*
-Aaaaaaaa! Lyes ôm lấy cánh tay của mình, quay ngoắc đôi mắt đầy lửa giận về phía kẻ đã bắn mình.
- Anh xứng đáng với viên đạn này!-Liera hạ đầu súng xuống.
-Mày… Mày dám phản bội tao. Con khốn!
- Tôi không phản bội ai hết. Là anh phản bội tôi. Anh đã hủy hoại cuộc
đời tôi. Anh cướp đi sự “trong trắng” của tôi. Anh là đồ KHỐN!-Lie ra
nói trong làn nước mắt.
- Là do mày NGU mà thôi! Nhưng tao đ** có huỷ hoại mày là do mày tự dâng hiến cho tao mà thôi! Haha. Đồ NGU! Nếu mày
không mù quáng yêu anh ta thì sai phạm này mày sẽ không vấp phải con
NGU.
Khi Lyes kết thúc câu nói thì Liera nức nở. Đúng là cô đã ngu. Ngu rất ngu khi giao trứng cho ác.
- Thì ra là vậy ư?!-Hắn bước vào cùng nụ cười nửa miệng. Hắn đã nghe thấy hết rồi ư?! Nhưng bên cạnh hắn còn có…. Angle, Nhật, Kristian! Vậy
là….hết thật rồi!
- Cell! Cô không sao chứ?!-Kristian chạy nhanh về phía Cell. Anh thực sự lo lắng và đau lòng khi thấy Cell như vậy.
- Em…xin lỗi!-Liera nhỏ tiếng dần.
- Cô…nhơ nhuốc!- Hắn khinh bỉ nhìn Liera.
- CẨN THẬNNNNN!!!-nó hét lên khi thấy Lyes chĩa súng về phía hắn. Hắn ta đã lên nòng và…..
*Pằng* viên đạn đã bay thẳng về phía…hắn nhưng….
- Em xin lỗi!-Liera đã lao về phía hắn. Đúng cô đã đỡ viên đạn cho hắn.
- Sao cô…lại…-hắn ngồi xuống đỡ lấy Lie ra.
- Em…ch…chỉ có….chỉ có thể làm như vậy….để….để cứu anh….để chuộc lấy lỗi
lầm….em…em biết dù….dù ….dù cho….dù cho em có chết bao nhiêu lần cũng
không thể đền lại lỗi lầm mà em đã….đã gây…gây ra! Em x…xin lỗi. An…
Angle…cô…cô…có giận tôi không?!-Liera khó nhọc thều thào.
- Liera à cô cố lên chúng tôi sẽ cứu cô mà!-Nó khóc. Lie ra chợt nắm tay cô,
đầu lắc nguầy nguậy, cô thực sự muốn nghe câu trả lời.
- Tôi…tôi… Tôi không giận cô đâu. Ừ thì trước đây tôi rất ghét cô. Nhưng giờ…thì
hết rồi. Tôi sẽ tha thứ cho cô nếu cô không bỏ tôi mà đi.-nó thực
sự…khóc rồi!
Lie ra mỉm cười mãn nguyện. Cô đã thực sự an lòng rồi!
- Anh…anh hai ơ…ơi!-Lie ra gắng gượng để gọi Kristian.
- Anh đây! Hân ơi! Hân ơi cố lên em! Cố lên. Chúng ta sẽ cứu em mà.-Kristian vội vàng chạy lại nhanh bên Lie ra.
- Anh…anh ơi…em…em…em xin lỗi!
- Anh không trách em mà. Em phải gắng lên Hân à!
Lie ra lắc đầu, cô hiểu rõ minh hơn ai hết. Cô gần như co giật, máu từ
miệng cứ tuôn ra không ngừng, cô nghiêng đầu nhìn Nhật đang đứng chết
trân…
- Nhâ…Nhật..Nhật à! An… Anh không… Anh không giận em chứ?!
- Tôi xin lỗi! Tôi đã không thể bảo vệ em.-Nhật đã… Khóc! Không ai có thể hiểu cậu. Cậu đã từng rất yêu Lie ra, cậu yêu cô ấy nhưng tất cả chỉ là đơn phương khi cậu biết hắn và Lie ra thành một đôi. Cậu chỉ biết im
lặng, cậu im lặng buông tay. Cầu chúc cho cả hai hạnh phúc. Nhưng khi
cậu gặp lại Lie ra tại buổi tiệc. Cậu quặn lòng, đau thắt, cậu không ngờ cô lại như vậy. Và giờ đây khi gặp lại cô, cậu không còn nhận ra Ngô
Thừa Hân của trước đây, không còn nhận ra đôi mắt trong veo kia mà thay
vào đó là đôi mắt chất chứa hận thù. Cô đã vì tình mà mù quáng. Lại nhìn Liera đang thoi thóp, hấp hối trong từng lời nói cậu lại thấy mình vô
dụng khi không thể làm gì được cho cô.
- Em…em…em đã quá sai phạm rồi….em không xứng đ….xứng đánh được…được anh trao tình ca…tình cảm.
Em…. Em-Lie ra đã trút hơi thở cuối cùng, có lẽ cô đã được chết một cách bình yên ít nhất là… trong vòng tay hắn…. Buồn, đau, thương, xót tất cả đều có.
- Hahahaaaaa! Chúng bay đã nói chuyện xong chưa. Nếu
xong rồi thì chuẩn bị nhận chết đi!- Lyes, nụ cười ác quỷ đang vang
lên.-Vốn dĩ tất cả kế hoạch mà tao đặt ra từ việc thằng Quân đến việc
mày bị tai nạn đều rất hoàn hảo nếu không có con ra Cell chết tiệt này.
Vì vậy người chết đầu tiên sẽ là nó!-nói rồi hắn lôi Cell đứng lên. Nòng súng chỉa thẳng vào thái dương của cô.
-Mau thả cô ấy
raaaaa!-Kristian hét lên. Anh đã nhận ra một điều rằng….anh đã thích
Cell. Có lẽ là quá nhanh nhưng anh không thể! Anh không muốn có người
phải chết nữa.
-Mày tưởng dễ à! Muốn nhận xác nó à! Được rồi.-hắn ta chuẩn bị lên nòng. Bỗng nhiên
-Aaaa. Con khốn!-Lyes ôm lấy bàn chân bị gót giày nhọn hoắc của Cell cắm vào.
*Cạch Cạch*-Cell lên nòng súng. Tuy là tay trái còn hơi ê ẩm nhưng cũng đỡ
hơn. Cô chuẩn bị bóp còi thì hắn ta lao đến giành lấy súng với Cell. Tuy cô không chọi nổi với hắn nhưng hắn cũng như cô mà thôi, cánh tay bị
Lie ra bắn trúng lúc nãy cũng mất máu ngày một nhiều và….
*Pằng* aaaa-một viên đạn đã cắm thẳng vào bụng của Lyes
*Pằng*-một viên nữa lại cắm thẳng vào người hắn. Máu tuôn ra không ngừng. Cell
tiếp tục bắn, 3 phát rồi 4 phát. Cô bắn cho đến khi hắn gục xuống mới
thôi. Nhìn vào cái thi thể trước mặt thật không thể chịu nổi. Mắt Lyes
đang trừng mắt nhìn hắn. Đây đúng là…một đêm kinh hoàng. Nó đang run lên từng đợt. Thì ra là do nó, nếu không có nó thì chắc hắn…đã sống tốt hơn nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT