Đó là cảm nhận đầu tiên của Lý Minh khi đặt chân vào loạn khu, hắn đưa mắt nhìn một vòng, hàng hóa khắp nơi bày bán la liệt, dưới đất trải một sạp đã đành, còn có rất nhiều thần thông giả lơ lửng trên đầu bày bán ngay giữa không trung, thậm chí cả một rừng thuyền bè phía cảng cũng quây lại thành một cái chợ, một phần dưới nước, một phần căng buồn bay lơ lửng trên mặt biển. Hàng hóa thì thiên kỳ bách quái đủ thứ trên trời dưới đất, góc này bán một vị mỹ nhân không chân, phần dưới lại là vây cá, góc kia bán một đầu dị thú khạc nước gọi mưa, còn cả một thủy thú trên đầu treo lơ lửng một chiếc đèn phát ra ánh sáng rất mạnh, trông như một vầng mặt trời nhỏ vậy.
Góc phía nam có hai gã cường giả đang đánh nhau rất hăng, thần thông bộc phát sáng lòa, pháp lực cuồn cuộn đem không khí chấn nổ ầm ầm, đột nhiên một gã bị đối phương thi triển tuyệt chiêu cắt mất một tay, cái tay của gã văng đi rất xa rơi vào một sạp bày bán đồ gốm, đem chén bát bình chum đánh vỡ tung tóe. Gã chủ sạp đứng dậy trừng mắt nhìn sang nhà đối diện ven đường quát: "Chó đẻ, nhà ngươi dám ám toán ta!"
Thương trường như chiến trường, gã chủ sạp bên đường bày bán đồ gốm cũng vốn không ưa gì đối phương, nay tự dưng bị chửi thì gã lồng lộn lên: "Mẹ kiếp, lão tử mà sợ cái sạp bán đồ giả nhà ngươi ư?"
Mấy vị cường giả đang lục lọi trong đống đồ gốm hòng mong tìm kiếm ra tuyệt thế pháp bảo, nghe hai nhà chửi nhau là đồ giả thì tỏ ra nghi ngờ lùi hết về sau, thấy vậy hai gã càng chửi nhau mạnh, thêm được bảy bảy bốn chín câu thì chuyển sang động thủ. Gã sạp vỡ ra tay trước vận pháp lực lần lượt đem gia sản làm ám khí ném sang phía địch nhân, gã bị chửi cũng hăng máu không kém, chén đĩa cổ vật bỗng nhiên trở thành thần binh lợi khí đảo qua đảo lại vun vút, trận quyết chiến diễn ra rất căng thẳng.
Một vị khách nhân thấy chiếc bình cổ vừa nãy bị thách giá tới cả vạn lượng, bị gã sạp vỡ nói rằng đây là một cổ bình đào lên từ Đông Hải Long Cung, vậy mà lúc này gã ném đi chẳng chút thương tiếc khiến cho vị khách trố mắt nhìn sang một chiếc cổ bình khác lão đang nâng niu với giá đắt gấp đôi, vị khách biết mình bị hố thì trừng mắt vận kình ném chiếc cổ bình vào thẳng mặt gã sạp vỡ, nhưng không may đúng lúc gã lăn lộn tránh chiêu của hàng xóm nên chiếc bình văng xa choảng trúng một sạp khác gần đó. Tiếng quát inh ỏi, tiếng chửi mắng rủa xả nháo nhác, tiếng gốm vỡ loảng xoảng, cả một góc chợ lao vào loạn chiến, Lý Minh bước đi mà chén đĩa lao vun vút qua người, thi thoảng hắn lại sử Thiên Long Đoạt Vận bắt được một hai cái bình, sau đó lại chuyển qua tiếp tế cho chủ sạp gần nhất để làm binh khí tấn công nhà khác.
Bước vào sâu hơn bên trong, có vẻ như nơi này đã có thêm chút quy củ hơn, không còn sạp hàng bày bừa khắp nơi, thay vào đó là hàng quán nhà cửa san sát, cũng không còn thấy cảnh thần thông giả hỗn chiến tưng bừng như hồi nãy. Nhưng chỉ được một đoạn thì hắn lại thấy chén bát từ trên không rớt xuống đường, tiếp theo là mấy vị cường giả văng từ lầu cao bay ra ngoài đường, thì ra bên trong đang đánh nhau mạnh, Lý Minh chỉ còn biết tặc lưỡi né qua một bên.
Bước vào chính giữa loạn khu, đập vào mắt Lý Minh là cửa hàng lớn đầu tiên chiếm mất gần nửa con phố Mân Thương Đường, cường giả ra vào tấp nập không ngớt, Trần gia quả nhiên tai to mặt lớn, chi nhánh buôn bán mở khắp nơi, xem ra Mân Thương Đường phải lớn nhất nhì nơi đây. Qua thêm mấy con phố thì mấy tông phái lớn lần lượt xuất hiện, Thiên Hoa Tông phủ đệ to lớn, xung quanh mai hoa mọc kín bao bọc, trước cổng bên trái đặt một cây đao lớn, mé phải đặt một cây thất cầm, ý đồ phô trương cho trấn binh Địa Huyền Cầm cùng Cửu U Mai Đao trong Mai Hoa Tam Lộng công pháp. Lý Minh đưa mắt dòm qua, bất giác nhớ về mụ tông chủ vưu vật Hồ Tử Uyên thì trong lòng có chút ớn lạnh, hắn lại dòm vào nguyên thần không gian, không hiểu vì sao trong đầu hắn lại mặc nhiên tồn tại một hạt giống nguyên thần như vậy, may mắn nhờ vào nó mà bản thân mới thoát khỏi độc thủ của Hồ lão bà. Hắn lại nhớ tới cái chết đầy ám muội của Nông Bắc Phát trưởng lão, lại nghĩ tới Thần Ma Mộ Địa, tới vị thần nhân Thiên Lạc sáng tạo ra Cửu U Linh Quyết, tới thân thế bản thân, quả thực là một màn mờ mịt phủ vây.
Doãn Nhai Đường, tòa phủ đệ trông rất đỗi bình thường nằm trong một con hẻm nhỏ, đối diện lại là Nhu Mộng Tình, kỹ viện lớn nhất loạn khu này, Lý Minh đang đứng nhìn thì một vị nãi nãi chạy ra ôm tay hắn nói: "Tướng quân, hôm nay chúng ta vừa bắt được mấy vị nữ tử đầu Hải Khuyển mình người từ Đông Hải lên, đây là hàng độc lạ trước nay chưa từng có nha!", vừa nói mụ vừa cọ cọ bầu ngực khổng lồ vào người Lý Minh.
Lý Minh nghe xong thì trợn tròn mắt, còn có loại kỹ viện có ả đào như vậy, nhưng hắn nhầm to, một gã lùn bé giọng thé thé, thọt một chân, người đầy mùi rượu nghe thấy mụ tú bà nói vậy thì nhảy xổ tới nằm lấy chân mụ la lên: "Có hàng mới ư, nhanh dẫn lão tử đi thưởng thức. Mẹ kiếp...", khách nhân nơi đây đã đạt tới trình độ mà hắn không thể tượng tưởng ra nổi, đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn.
"Khách quan, truy tung manh mối chỉ bằng một chiếc khăn thêu là việc trước nay bản đường chưa từng làm qua, khả năng thành công e rằng không tới nửa thành!" - Vị lão bản phụ trách Doãn Nhai Đường ở loạn khu lên tiếng.
Lý Minh thò tay vào trong túi Chương Ngư, móc ra một nắm lớn vàng bạc châu báu ném tùm lum tràn qua cả mặt bàn chảy xuống đất, vị lão bản đôi mắt ánh lên sắc lạ, vui mừng gom hết nhét vào túi nói: "Tướng quân, đừng núi một chiếc khăn, kể cả là một cọng tóc bản đường cũng có thể tìm ra, tướng quân cầm lấy thẻ bài này, khi nào có manh mối bản đường sẽ đích thân thông báo."
Lý Minh cười cười đem thẻ bài ném vào trong túi, đoạn hắn rời đi, Doãn Nhai Đường cùng hắn là địch nhân, mà địch nhân đương nhiên phải lợi dụng, thuật truy tung của Doãn Nhai Đường phải nói là thiên hạ đệ nhất, nghe nói bọn hắn có pháp môn kỵ dị triệu hồi Nhật Thần, Nguyệt Thần, mượn lực lượng nhật nguyệt đánh thức vạn vật, chưa kể tới tà thuật Thiên Cẩu Truy Tung, Trà Toàn từng dùng một cái tượng đất đuổi hắn chạy trối chết, không hiểu giờ gã ở đâu.
Lý Minh vừa ra khỏi hẻm được mấy bước thì bọn người nhao nhao hô hoán chạy về phía bắc, một gã bẩn thỉu kêu to: "Nhanh nhanh chạy tới đổ tràng, có Vô Vi Tông thiên tài bị bắt đem ra làm phần thưởng."
"Vô Vi Tông ư? Kẻ nào mà to gan tới vậy?"
"Là tam thiếu gia của Hắc Vực."
"Ghê gớm thật. Để ta đi xem."
Lý Minh nghe tới Vô Vi Tông chợt nhớ tới mấy vị nữ tử trên núi hôm qua, hắn bèn nhanh chân nhắm hướng bắc theo đoàn người chạy đi vòng qua một mỏm đá. Càng lúc tiếng người huyên náo ầm ĩ càng rõ, xuất hiện
trước mắt hắn là một chiến đài khổng lồ lơ lửng trên mặt biển được tạo thành từ mấy trăm chiến thuyền xếp thành, chiến thuyền không hiểu bị bọn thần thông giả sử trận văn linh thạch gì mà lơ lửng y như một con diều treo giữa không trung, toàn bộ chiến thuyền đều quây xung quanh một chiếc đại thuyền rách nát cực lớn, thân thuyền thủng lỗ chỗ hiện lên ánh xanh đen, nhìn giống như bị thần kiếm đâm thủng, không rõ chiếc phá thuyền này làm từ vật liệu gì, trông cực kỳ tang tóc cổ xưa, nơi đây chính là chiến đài sử dụng cho đổ tràng quyết chiến, bọn cường giả muốn cá cược chém giết cứ nhảy lên đây, bằng không đánh nhau ngoài đường lại gây ra một phen loạn xạ giống chợ gốm thì chẳng còn ai làm ăn được gì nữa.
Lý Minh tế ra Cẩm Mộc Kiếm, tay bắt pháp quyết hóa lớn phi hành lên chiến đài, hắn không muốn khoa trương nên bay cực kỳ chậm rãi khiến cho bọn cường giả đều nhìn một cách khinh miệt, hắn đáp ở một chiến thuyền vòng ngoài, chen qua đám người cuồng nhiệt la hét nhìn xuống đại phá thuyền thì thấy nơi đó đang đứng một gã thiếu niên mình người đầu giao, thân thể to lớn, hai mắt như điện trông cực kỳ uy mãnh, gã thiếu niên há miệng gầm lên như rồng ngâm khiến cho đám cường giả muốn thủng lỗ tai, xem ra hắn chính là tam thiếu vực chủ Hắc Long Nhân, con trai thứ ba của
Hắc Vực Chủ Hắc Long.
Ngay bên cạnh Hắc Long Nhân có một vị nữ tử bị trói vào cột buồm, vài vết máu trên khuôn mặt trắng hồn không che nổi sự xinh đẹp và cao ngạo của nàng, ánh mắt nàng nhìn về Hắc Long Nhân tràn đầy vẻ khinh miệt, dường như hắn đã dùng cách bỉ ổi để thủ thắng nàng, biến nàng thành một món hàng cho cuộc đổ đấu.
Một gã đứng bên cạnh Lý Minh oang oang cái miệng: "Kia chẳng phải Vũ Thủy cao cao tại thượng, bài danh ngũ cường ư, xem ra bọn đại lục đụng tới Đông Hải bọn ta thì ngũ cường hay thập cường cũng chỉ có vậy.", gã nói xong thì cười ra chiều hả hê lắm.
Có mấy gã đệ tử Thiên Quốc nghe thấy tên Hắc Vực bi bô thì nhức con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải, tuy Vũ Thủy là địch nhân nhưng dù sao cũng là đại lục cường giả, địa vị ngang hàng với mấy gã thiên kiêu mà bọn hắn kính trọng, vậy nên cả đám liền to nhỏ bàn với nhau lát nữa sẽ tìm chỗ dìm tên thủy yêu kia tới chết đuối mới thôi.
Bên cạnh một chiếc thuyền khác là người của Vô Vi Tông, nữ chiếm đa số mà nam chỉ có mấy người lẻ tẻ, bởi công pháp của Vô Vi thiên về âm nhu, thích hợp hơn cho bọn nữ nhân, thành thử nam tử đếm ra không được bao nhiêu, nhưng tất cả đều đang nhìn xuống Hắc Long Nhân với ánh mắt hình nỏ tiễn, nếu bọn Vô Vi mà có pháp môn tu nhãn thì e rằng tam thiếu vực chủ đã bị bắn thành một con nhím từ lâu.
Một gã nam tử Vô Vi Tông tung mình nhảy xuống đấu tràng, đoàn người ồ lên rồi la hét om sòm, gã đệ tử này trông rất già dặn, hẳn phải tới tứ tuần, xem ra bản lãnh rất cao cường, hiển nhiên là không thua kém Hắc Long Nhân, đều ở Thâu Linh cả. Hai bên nhảy vào giáp chiến một hồi, gã nam tử thân pháp ngụp lặn giống như lướt trên sóng dữ, Thanh Thủy Kiếm Quyết lại luyện tới trình độ cực cao, đem mãnh lực của Hắc Long Nhân tán đi phần lớn, nhưng Hắc Long Nhân càng đánh càng mạnh, không hổ bản thân mang huyết thống Long tộc, thần thông gã đánh ra lực đạo cực lớn, liên
miên như sóng dữ vỗ tới không ngừng, từng quyền từng quyền chấn lui tên Vô Vi nam tử liên tục, cuối cùng thanh kiếm của gã bị Hắc Long Nhân một quyền đánh văng, còn bản thân gã nam tử bị đập chết tươi tại chỗ, Hắc Long Nhân đem xác ném thẳng lên chỗ nhân mã Vô Vi Tông đang đứng, hiển nhiên là trắng trợn khiêu khích, khiến mấy vị lão mẫu nghiến răng ken két, hận không thể một chưởng đập chết hắn.
Hắc Long Nhân ngửa mặt gầm to nói: "Vô Vi Tông là bọn chó má, lại to gan giám giết Hắc Vực nhân mã, hôm nay ta sẽ chiêu đãi chư vị nhan sắc tuyệt mỹ của Vô Vi nhất đại thiên kiêu", gã cười bỉ ổi đem tay áo của Vũ Thủy xé đi, để lộ ra cánh tay phải thon dài trắng ngần của nàng. Vũ Thủy đôi mắt rực lửa, nàng quyết định nếu hắn tiếp tục làm nhục sẽ kết thúc tính mạng mình để tránh tổn thất danh tiết bản thân cùng tông môn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT