Ôn Thủy buông đũa xuống nhìn những người khác, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người Tiền Hàng, “Anh cũng muốn hỏi đúng không? Từ ánh mắt anh tôi đã nhìn ra rồi.”
Tiền Hàng gãi gãi đầu, biểu tình của anh có rõ ràng như vậy sao.
Ôn Thủy lại nhìn Phương Chưng đang đứng bên cạnh Nguyễn Văn Hách, “Là cậu cái tên lắm mồm này nói à.”
Phương Chưng chạy đến bên cạnh Ôn Thủy ghé đầu lên vai y giả vờ khóc, “Người ta chính là vì tốt cho cậu mà Tiểu Ôn Thủy đừng đánh tớ.”
“Trở về xử lý cậu sau.” Ôn Thủy đẩy Phương Chưng ra nói với bọn họ, “Hôm đó tôi té xỉu quả thật là vì nhớ tới mẹ, năm đó tôi tận mắt thấy mẹ nhảy xuống từ trên nóc tòa nhà đó, tôi từng tự hỏi bản thân không chỉ một lần, rằng mẹ như vậy có phải tại tôi?”
“Xác thật là tại anh.”
Lời này của Tiền Hàng vừa ra, Phương Chưng đã nhẹ nhàng thọc anh một cú, anh không đoái hoài Phương Chưng tiếp tục nói: “Nếu như anh ít tiếp cận bà ấy, tinh thần bà ấy sẽ không sụp đổ.”
Ôn Thủy đột nhiên đứng dậy níu lấy cổ áo Tiền Hàng, Phương Chưng sợ bọn anh đánh nhau bèn ngăn giữa hai người, Hướng Cát Trình vội chạy qua kéo bọn anh qua.
“Anh muốn nói đó là mẹ của anh, nên anh không thể không thân cận.” Tiền Hàng ngay cả nhúc nhích cũng không, vẫn như cũ ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn Ôn Thủy, “Nhưng mẹ anh lại không thể nào khống chế hành vi của mình, đánh anh mắng anh thiếu chút nữa giết chết anh. Là một đứa con anh làm rất tốt, anh không né tránh vào thời điểm bà ấy khó khăn nhất, vẫn không so đo hiềm khích lúc trước mà sinh sống thật tốt với mẹ, cho nên anh làm không sai.”
Tay của Ôn Thủy dần dần buông lỏng, bởi vì đó chính là mẹ, cho dù bị đối xử như thế, nhưng khi mẹ nói lời cầu xin tha thứ y vẫn tha thứ. Nhưng y không hiểu tại sao mẹ vẫn muốn giết chết y, mãi đến bây giờ y vẫn không rõ mình đã làm sai chuyện gì, nếu như y sai thì có thể sửa, nhưng không thể vì vậy mà đền một mạng cho mẹ.
Tiền Hàng đứng dậy, tựa như mang cho Ôn Thủy một manh mối nào đó, “Sự ra đời của anh nhất định từng mang đến niềm vui cho bà ấy, nhìn anh lớn lên mỗi ngày, bà ấy nhất định từng huyễn tưởng con trai mình lớn nên người sẽ trở nên nổi bật rồi cưới vợ sinh con. Nhưng cuộc sống ở Ôn gia không thích hợp với bà, bà ấy không cách nào tiếp nhận khoảng cách giàu nghèo lớn như thế, thậm chí không cách nào đối diện với anh, cho dù anh có nghe lời thế nào có ưu tú đến đâu cũng vô ích. Anh đối với bà ấy không có một câu oán trách, chỉ muốn ở bên cạnh bà, nhưng bà không cách nào cảm nhận được, cho rằng anh cũng như những người khác xem thường bà, ra tay với cậu bé nhỏ yếu là anh có thể khiến tâm lý bà bình ổn.”
Ôn Thủy nghe Tiền Hàng nói thì ngồi trở về, sự tình quả thật giống như Tiền Hàng nói. Khi ấy y không hiểu tình huống trong nhà, chỉ cho rằng mình quá ồn quá quậy không được mẹ yêu thích, cho nên nỗ lực làm mình yên tĩnh xuống nỗ lực học tập, làm một đứa trẻ được mẹ thích, nhưng hết thảy đều là công toi. Sau đó y nghe được một số lời đồn liên quan đến mẹ, nói rằng mẹ y đã lén trộm tiền trong nhà để tiếp tế nhà mẹ đẻ, còn nói cha y muốn ly hôn, cưới con gái vị phú thương nào đó, ngay cả lễ đính hôn cũng đã cử hành rồi. Dần dần y hiểu được cảm xúc khi ấy của mẹ, cũng hiểu dưới loại tình huống ấy thứ mẹ cần không phải là một đứa con ưu tú, mà là một gia đình đầm ấm, đây không phải là thứ mà một mình y có thể làm được.
“Bà ấy xảy ra chuyện không hoàn toàn bởi vì anh, mà là kết quả của nhiều loại nhân tố kết hợp với nhau, không phải do anh tạo thành.” Tiền Hàng vỗ vỗ vai Ôn Thủy, “Năng lực một người có hạng, anh đã làm thứ anh nên làm, anh để trong lòng hai mươi năm, cũng nên buông xuống rồi.”
“Ha, được một người nhỏ tuổi hơn an ủi thật mất mặt. Mỗi năm đến ngày giỗ của bà tôi đều không dám đốt tiền cho bà ấy, chỉ dám đến dưới tòa nhà đó nhìn, trở về phải bù lại.” Ôn Thủy ngửa đầu chải tóc, muốn giấu đi nước mắt sắp chảy ra. Hôm đó đến bệnh viện, chính là ngày giỗ của mẹ, y cũng không biết tại sao muốn đi, chờ khi phản ứng lại được thì đã đứng nhìn dưới lầu rồi.
Nguyễn Văn Hách say đến buồn ngủ rồi, nghe thấy tiếng cười thì ngẩng đầu, thấy Ôn Thủy cười ra tiếng thì lắc lư nhào qua, một phen ôm lấy y cọ cọ trên mặt y, “Ôn ca cười rồi, rất đẹp, em thích lắm.”
Ba chữ em thích lắm này đâm Tiền Hàng đau nhói, nhóc Nguyễn Văn Hách này vui vẻ cọ rồi còn muốn hôn, Tiền Hàng lôi cậu ra, trở về phải giáo huấn nhóc điên này mới được.
Lần này Ôn Thủy không đẩy Nguyễn Văn Hách ra, chỉ là sờ sờ chỗ bị cọ, y đã rất lâu rồi không có thân mật với người khác như vậy, thiếu chút nữa đã quên con người cũng có độ ấm.
“Đừng nói mấy cái này nữa, cạn ly, uống cho đã!”
Phương Chưng thừa dịp mấy người họ nói chuyện đã rót rượu cho họ, giơ ly lên cho mọi người cụng ly. Ôn Thủy nhận lấy ly rượu đứng dậy, chạm vào ly của bọn họ một ngụm uống sạch.
“Đã!”
“Lần đầu tiên tôi biết tửu lượng Ôn Thủy không tệ, lại tới.”
“Ôn ca lợi hại, so với tên họ Đường lợi hại hơn nhiều.”
“Nói ai họ Đường đó.”
“Ha ha, Nguyễn Văn Hách vẫn giống trước kia miệng không có điểm dừng.”
Mấy người trẻ tuổi uống vào là uống đến thỏa mãn tám chuyện. Ôn Thủy chưa từng buông thả như thế cũng xem như làm càn một phen, bất tri bất giác đã uống không ít, đứng cũng đứng không vững. Phương Chưng chính là một tên quỷ phá phách, một mực giật dây Ôn Thủy, bên cạnh còn có Nguyễn Văn Hách vô giúp vui. Tiền Hàng và Hướng Cát Trình mặc dù cũng uống không ít, nhưng cũng không cụng ly nhiều như bọn kia.
Một buổi cơm trưa la lết đến chiều, mấy người Tiền Hàng trả tiền xong thì loạng chà loạng choạng đi ra khỏi quán, xe thì không thể lái rồi, dứt khoát ném ở đây hôm khác lấy, bọn anh đến bên đường bắt taxi về nhà.
Nguyễn Văn Hách được Tiền Hàng dìu cứ cười khúc khích mãi, Tiền Hàng mở cửa đỡ cậu vào. Kỳ thật Tiền Hàng uống cũng sắp mơ hồ rồi, đỡ Nguyễn Văn Hách lên đến giường, đi uống thuốc tỉnh rượu, lại đút cho Nguyễn Văn Hách một viên mới đi ngủ.
Bởi vì uống rượu, Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách ngủ một giấc đến tối. Nguyễn Văn Hách tỉnh dậy là hô đau đầu, lăn lộn trên giường như chó chết, một hồi hô khó chịu một hồi la muốn ói.
“Được rồi, còn la nữa là thành bà bầu mất.”
Tiền Hàng đỡ Nguyễn Văn Hách dậy, đưa thuốc giải rượu đến trước mặt Nguyễn Văn Hách, cậu chàng ngửi thấy rất thơm thì uống mấy ngụm.
“Ông đây say rượu không so đo với cưng.” Nguyễn Văn Hách hừ hừ nằm thẳng cẳng trên giường.
“Em vầy mà nói say rượu cái gì, tối đa là rượu lên não thôi.”
Tiền Hàng cởi giày ngồi lên giường, kéo chân Nguyễn Văn Hách qua xoa ở huyệt túc tam lý nằm ở ba tấc phía dưới đầu gối. Nguyễn Văn Hách không hiểu Tiền Hàng đang làm gì, nhưng mà chỗ đó được xoa làm bụng thoải mái hơn.
Tiền Hàng xoa một hồi rồi hỏi Nguyễn Văn Hách, “Dễ chịu hơn chưa?”
“Ừm, đường lang anh quả là thần nhân.”
Nguyễn Văn Hách chìa luôn cái chân còn lại qua, Tiền Hàng đổi chân tiếp tục xoa, “Ấn ở chỗ này có thể thúc đẩy dạ dày co bóp, giúp tiêu hóa rượu trong bụng em.”
“Ồ, dễ dàng kéo phân.”
Tiền Hàng vỗ một phát lên bụng Nguyễn Văn Hách, cậu cười há một tiếng bắt lấy Tiền Hàng cù lét, cùng anh quậy. Hai người đang quậy trên giường, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tiền Hàng xuống giường mở cửa. Tiền Hàng đi qua liếc qua mắt mèo trông thấy ba mẹ đứng ngoài cửa, vội vàng mở cửa cho họ.
“Ba mẹ, sao hai người lại đến nữa?” Chẳng lẽ biết ngày mai là nguyên đán, cho nên qua bên này đón mừng.
Mẹ Tiền vào cửa tìm Nguyễn Văn Hách, Tiền Hàng đang buồn rầu có phải chăng giới tính của Nguyễn Văn Hách đã lộ rồi không, thế mà câu nói kế tiếp của mẹ Tiền triệt để làm anh chấn kinh.
“Nghe nói Văn Hách có thai rồi, em nó đâu?”
Bố Tiền trực tiếp cho một chưởng lên cánh tay Tiền Hàng, “Cái thằng này thật là, chuyện lớn như thế cũng không nói, còn khi dễ người ta, người ta khóc lóc gọi điện thoại cho ba mẹ.”
Đại não Tiền Hàng đã đứng máy, thằng nhóc Nguyễn Văn Hách này gọi điện thoại cho ba mẹ anh lúc nào vậy, sao anh lại không đề phòng thằng nhóc này có số ba mẹ, đây không phải là bị người ta bí mật cáo trạng chết thế nào cũng không biết sao.
Nhân vật chính đang mang thai lên đài, cái bụng hai phút trước còn xẹp lép giờ phút này đã gồ lên, xem qua đã chừng bốn tháng.
Mẹ Tiền cười một tiếng, “Con ngoan mau ngồi xuống đừng có đứng, mấy tháng rồi, cũng đã to thế này.”
Mẹ Tiền giơ tay muốn sờ cái bụng tròn vo, Nguyễn Văn Hách đỡ bụng không cho sờ, bà cũng bỏ qua, sau này sờ cháu nội cũng vậy. Tiền Hàng hoàn toàn ngây dại nhìn Nguyễn Văn Hách, tên nhóc này thật con mẹ nó biết giỡn.
Thế là Nguyễn Văn Hách đột nhiên có bầu trở thành tổ tông trong nhà, ba mẹ Tiền Hàng không cho cậu làm chút việc gì, muốn ăn cái gì thì cho cái đó, còn khổ cực thì chính là Tiền Hàng. Thật không dễ dàng nhẫn nhịn đến khi đi ngủ, Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách vào phòng ngủ.
“Lấy con trai tôi ra xem xem, tôi xem xem là thần thánh phương nào.” Tiền Hàng thật sự là dùng răng cấm mà nói chuyện, thật hi vọng một ngụm cắn chết nhóc điên này.
Nguyễn Văn Hách cũng ngoan, kéo ra túi nước ấm giấu trong áo, “Giống ha?”
“Giống cái rắm! Ai dạy em chiêu này, nửa năm sau làm sao đây, còn muốn sống nữa không?” Tiền Hàng không dám rống, sợ cha mẹ đang ngủ nghe thấy.
Nguyễn Văn Hách bị hỏi mới không sợ Tiền Hàng, le le lưỡi làm mặt quỷ, “Ai bảo anh không làm với em, em tự nghĩ cách.”
Tiền Hàng đã giận tới không nói nên lời, còn có cách gì, đâu thể nào đi xin nuôi một đứa con chứ? Hay là nói huỵch toẹt ra cho rồi? Vậy thì năm nay đừng nghĩ sống yên.
“Văn Hách, có lẽ em không hiểu, bọn họ đến cái tuổi này rất thích bồng cháu.” Tiền Hàng suy xét nửa ngày quyết định trước tiên phải giải quyết quỷ hư này.
Nguyễn Văn Hách vẻ mặt chán ghét cắt lời Tiền Hàng, “Khẩu vị nặng.”
“Nghĩ bậy gì đó!” Tiền Hàng làm ra động tác muốn đánh người, Nguyễn Văn Hách chạy đến bên kia giường tránh nạn cười với anh.
Tiền Hàng tiếp tục nói: “Họ muốn thú vui ngày thường, muốn có cháu của riêng mình. Nhưng em cho bọn họ một vố thế này, sau này sự việc bại lộ sẽ làm họ đau lòng lắm, em hiểu không?”
Nguyễn Văn Hách còn đang định nói đùa bỗng không cười nữa, cậu quả thật không hiểu được suy nghĩ của bậc cha mẹ, bởi vì cậu còn chưa làm cha, tình thân giữa cậu và người nhà cũng không mặn không nhạt. Nhưng Tiền Hàng nói có đạo lý, bọn họ quá vui mừng, nếu như biết cái bụng này của cậu là giả khẳng định sẽ tức giận.
“Vậy làm sao đây đường lang…” Nguyễn Văn Hách nghĩ đến cha mẹ Tiền Hàng sẽ tức giận, Tiền Hàng cũng sẽ khổ sở.
“Haiz… cứ giả bầu trước đi, chí ít qua hết năm đã.”
Tiền Hàng triệt để hết cách rồi, mặc dù biết loại chuyện này càng lâu càng hỏng bét, nhưng trước tiên phải qua hết năm nay đã.
“Vậy em mang bầu thiệt thì họ sẽ không giận nữa đúng không?”
“Em nằm mơ còn chưa tỉnh?”
Nguyễn Văn Hách liếm khóe môi hệt như sói đói tiếp cận Tiền Hàng, sau lưng Tiền Hàng là cửa căn bản không thể tránh… Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT