Công Tôn Sách mê man một đêm, thái y khám xong, uống thuốc xong, cũng không chuyển biến tốt.
Bạch Ngọc Đường cũng không khỏi trở nên lo lắng.
Triển Chiêu vẫn đứng chăm sóc bên giường, cầm tay người nọ, cẩn thận ủ lấy.
Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Bao Chửng, sự bất mãn đối với hắn không biết đã chạy đi đâu, thấp giọng hỏi: Bao đại nhân, bây giờ phải làm sao mới
tốt?
Bao Chửng nhíu mày, lại cực kỳ bình tĩnh nói: Hắn vốn là thầy thuốc, không chịu tự chữa bệnh, chúng ta, có thể làm gì chứ?
Lại có thái y tới, bắt mạch xong, hắn đến trước mặt Bao Chửng nhỏ giọng
nói: Bao đại nhân, Công Tôn đại nhân khí huyết ứ ở trong lồng ngực, nếu
kéo dài, chỉ sợ…
Bao Chửng vung tay lên: Thái y các ngươi, tất cả đều là sáo rỗng, ai chẳng biết hắn bị khí huyết ứ trong lồng ngực! Vấn
đề là, làm sao bây giờ?!
Thái y giống như bị khí thế của Bao
Chửng dọa, sợ run lên, nhân tiện liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, hết sức lo
sợ nói: Từng nghe nói, Lô phu nhân của Hãm Không Đảo y thuật hơn người,
sưu tập các loại phương thuốc kỳ lạ…
Bạch Ngọc Đường vội vàng cắt lời hắn: Thuốc gì? Ta đi lấy!
Thái y nói: Không biết, Bạch Ngũ hiệp có từng nghe nói tới Cửu hoa ngọc lộ hoàn…
Bạch Ngọc Đường nhảy dựng lên: Sao ngươi không nói sớm! Không cần phải nghe
nói, bây giờ ta có mang theo đây, để ta về phòng lấy!
Công Tôn
Sách trong cơn mê man, hô hấp cực mỏng, hàng mi dài âm thầm rũ bóng
xuống gương mặt, chiếu đến da thịt hai gò má, tái nhợt trong suốt. Tay
cầm viên thuốc của Bạch Ngọc Đường không khỏi run lên, trong lòng, nhẹ
nhàng dao động.
Thật lâu về sau, hắn mới hiểu được, loại cảm giác này, gọi là “thương xót”.
Hắn biết, nam nhân yếu ớt này, cố gắng dựa vào sức lực của chính mình, một
mình gánh vác đau thương số mệnh cho y, người khác, che chở như thế nào, cẩn thận như thế nào, cũng không thể sưởi ấm dòng máu của y.
Sống hay chết, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, chờ đến lâu, sẽ trở thành vĩnh hằng.
Triển Chiêu nắm lấy cằm của Công Tôn Sách, vo vụn viên thuốc, hòa với nước,
cho vào trong miệng của y, hắn vươn tay, nhẹ nhàng, lau đi giọt nước
tràn ra ở khóe môi y.
Bạch Ngọc Đường đang đứng ở bên giường, đột nhiên trở tay nắm lấy tay của Triển Chiêu, thấp giọng gọi: Triển Chiêu! Triển Chiêu!
Triển Chiêu mờ mịt nhìn hắn: Ngọc Đường, làm sao vậy?
Bạch Ngọc Đường cũng không biết nên chứng tỏ cho Triển Chiêu cái gì, hắn,
chỉ muốn gọi tên của Triển Chiêu, nếu, nếu sau này có một ngày, giống
như người này, ngay cả tên cũng không còn gọi được, thì nên làm sao?
Thì nên làm sao đây?
Đây có lẽ không phải là vấn đề Triển Chiêu cần lo lắng trước mắt, hắn nhìn
Bạch Ngọc Đường một lúc, mỉm cười, lại nhìn về phía Công Tôn Sách. Cổ
của người nọ còn ở trong tay của hắn, vẫn duy trì ở tư thế đút thuốc,
mái tóc dài từ cánh tay của hắn trút xuống, buông trên vạt áo của y, vô
cùng mềm mại trong trẻo, vô cùng, tịch liêu.
Hắn nhẹ nhàng đặt
đầu của người nọ xuống gối, vươn tay muốn vén lọn tóc rối trên mặt của
y, lại giống như cảm thấy không ổn, tay ngưng ở bên mặt của y, chạm hay
không chạm vào, đang do dự, người nọ, lại chậm rãi mở mắt.
Vốn là một đôi mắt đẹp trong veo, giờ phút này lại mông lung hơi nước, mờ mịt
nhìn người trước mắt, khóe miệng, bỗng nhiên nở rộ một nụ cười yếu ớt.
Bạch Ngọc Đường nhịn không được hô lên: Tỉnh rồi!
Người vừa mới tỉnh lại kia, chậm rãi vươn tay, hướng về phía Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cúi người xuống, đang muốn cầm lấy cánh tay vươn tới
của y, ai ngờ người nọ lại nắm lấy áo khoác ngoài màu trắng của hắn, lực trên tay vô cùng lớn, trên mặt là nụ cười mơ hồ, giọng nói ôn nhu, khàn khàn, rồi lại tràn đầy vui mừng nói: Ngươi, chẳng lẽ đã trở lại rồi?
Bạch Ngọc Đường cảm thấy rùng mình, hắn hỏi: Tiên sinh, ngươi làm sao vậy? Ta là Bạch Ngọc Đường a.
Bao Chửng chạy tới bên giường, vươn tay che đi hai mắt của Công Tôn Sách,
khàn giọng nói: Công Tôn, ngươi nhìn nhầm rồi, đó là Bạch Ngũ hiệp a.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy lực đạo nắm lấy áo của mình mất đi, chậm rãi rút
ra, y nắm lấy bàn tay che mắt y của Bao Chửng, Bao Chửng nâng tay lên,
đôi mắt kia, sáng trong, như ngày trước, hàn khí dày đặc, không nhiễm
bụi trần.
Y nói: Bạch Ngũ hiệp, cũng thích mặc quần áo màu trắng sao?
Trong chớp mắt, Bạch Ngọc Đường nhớ lại, lúc gặp mặt lần đầu, y hỏi, chính là câu hỏi này.
Đang không biết nên trả lời như thế nào, lại nghe người nọ nói: Người tâm
cao khí ngạo đến bậc này như Bạch Ngũ hiệp, tất nhiên là thích mặc áo
trắng.
Vẫn là lời nói của ngày hôm đó.
Y, đến tột cùng là nhớ đến điều gì?
Bạch Ngọc Đường đang trong lúc hoảng hốt, lại thấy người nọ vịn lấy tay của
Bao Chửng, chậm rãi ngồi dậy, hắn nhịn không được cũng vươn tay đỡ lấy
thân mình của y.
Ai ngờ người nọ đột nhiên dùng hai tay bắt lấy quần áo của hắn, giống như nói với chính mình: Ta biết, ngươi…
Nói còn chưa nói xong, hơi thở liền rối loạn, xoay xoay chuyển chuyển, bỗng nhiên một búng máu phun lên áo trắng của Bạch Ngọc Đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT