Bàng Thống hít một hơi, nói: Công Tôn Sách, một năm không gặp, ngươi không thể nói chút lời ngon tiếng ngọt sao?
Công Tôn Sách dùng sức dựng đầu lên, thoát ra khỏi bàn tay của hắn, nói: Lời ngon tiếng ngọt, chẳng phải đều bị ngươi nghe lén hết rồi sao?
Bàng Thống chỉ cười không nói, hắn bỏ tay vào trong tay áo, tay áo dài bằng
tơ tằm theo gió nhẹ lay động, quấn lên dải tơ dài rũ xuống từ thắt lưng
của Công Tôn Sách. Công Tôn Sách vừa mới thoát khỏi bàn tay của hắn đột
nhiên vươn bàn tay vào trong tay áo của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn
tay của hắn, rồi lại bị hắn trở tay túm lấy, nắm trong tay của mình. Hai người qua qua lại lại trong tay áo dài kia, trên mặt vẫn không chút gợn sóng.
Bạch Ngọc Đường oán hận trong lòng: Thật sự cho rằng chúng ta đều là kẻ mù sao!
Vốn dĩ hắn định cứ vậy mà đi, nhưng nhìn thấy Triển Chiêu giống như trúng
tà, không biết tức giận hay là bị dọa, vẫn còn run rẩy. Bao Chửng lại
giống như chẳng có gì xảy ra, chỉ để ý đến bản thân vừa uống trà vừa ăn
hoa quả. [=))]
Thật sự là phục hắn luôn!
Bên kia Công Tôn Sách nhẹ nhàng hỏi: Ngươi, có khỏe không?
Người nọ nhíu mày: Không khỏe. Một chút cũng không khỏe.
Sao vậy?
Ngươi không biết?
Không biết.
Chẳng lẽ thật sự muốn lấy tim của ta, đổi thành tim của ngươi, mới biết được thương nhớ sâu đến mức nào (1).
Bạch Ngọc Đường nghe lời nói của hai người bọn họ, rõ ràng là đang tỏ tình,
trà đắng uống lúc chiều không khỏi lại dồn lên, trong miệng đều là vị
đắng.
Hắn rất muốn đi qua nói với Bàng Thống, lấy tim của hắn đổi thành tim của ngươi, ngươi cũng không biết được trong thời gian này,
hắn đau khổ như thế nào đâu!
Công Tôn Sách cũng không nói gì, môi mỏng khẽ cong, bên miệng dường như mang ý cười. Gió xuân dào dạt, ấm áp vô hạn.
Bàng Thống đột nhiên vươn hai tay, ôm chặt y vào lòng, trong giọng nói đã
mang theo tiếng khóc, hắn lớn tiếng nói: Ta đều biết, ta đều biết!
Chuyện gì ta cũng biết cả!
Công Tôn Sách đưa tay chống lên ngực của hắn, ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng nói: Biết thì biết, không nhất thiết phải la lên như vậy.
Lời này giống như mỉa mai, nhưng trên mặt đau thương dần dần tích tụ, y chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của người nọ, nâng tay lên, dịu dàng vuốt ve chân mày tóc mai của hắn. Y nói: Bàng Thống, ta chờ ngươi, chờ rất khổ
cực.
Ta cho rằng, ngươi sẽ không bao giờ quay trở về nữa.
Ngày ấy ngươi nói trên thư: Biên cương nước Liêu đêm dài đằng đẵng, máu hoa
da diết, quanh quẩn ở trong mộng dài, là bi thương không tiêu tan trong
đêm vĩnh cửu.
Ngươi nói, chỉ cần lúc ta ở tiểu lâu nghe một đêm mưa xuân, chớ quên, chớ quên, ngươi.
Phu quân cầm kích trong đền Minh Quang (2).
Tuy rằng vấn đề ai là phu quân ta và ngươi vẫn chưa đạt được nhận thức
chung, còn phải tham khảo thêm xung quanh, nhưng thư của ngươi, quả thật viết không tệ.
Trong chiến báo kia nói ngươi và 72 Phi Vân Kỵ không ai sống sót, lúc ấy ta chỉ nghĩ, phải mang thi cốt của ngươi về.
Không nghĩ đến gì khác nữa.
Ngươi nói, mong cùng sống cùng hóa tro tàn.
Nếu như không mang thi cốt của ngươi về, sau khi ta chết, nhất định sẽ bị mang về quê cũ.
Quê cũ, vào mùa mưa ẩm thấp, mây khói mờ mịt. Hoa hạnh ngõ sâu.
Bàng Thống. Nhưng mà về sau, hai người chúng ta, Giang Nam cửa bắc, cùng nhìn nhau nhưng lại không được gần nhau.
Ta sợ, trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng không gặp được ngươi. Ta sợ, chết trong bóng tối vô hạn, chỉ một mình ta. Các ngươi, ai cũng không ở bên
cạnh ta. Đó không phải là cô đơn, thật sự, không phải. Ta sợ, đời đời
kiếp kiếp sau này, trong luân hồi cũng không có ngươi, có nhiều chuyện,
ta vẫn chưa nói với ngươi, tại sao ngươi, cứ như vậy mà đi rồi.
Bàng Thống nghẹn giọng nói: Ngươi sẽ không học theo mấy nữ tử đa tình, muốn tự tử chứ.
Ta mới không muốn tự tử! Nếu ta có chết, cũng phải chết một cách rõ ràng!
Bàng Thống nói: Đã qua rồi, đã qua rồi. Về sau, những chuyện này ngươi cũng
đừng nghĩ đến nữa! Công Tôn Sách, Công Tôn Sách, rốt cuộc ngươi, muốn ta phải làm sao mới tốt!
Ngươi đã trở lại, cái gì cũng được, cái gì cũng không cần làm.
Bàng Thống. Phải trái trắng đen, trong lòng người đời đã có phân xử.
Nhưng mà, ta không cho phép ngươi, phải chịu oan ức như vậy.
Bàng Thống nói: Sao ta lại chịu oan ức?
Chết không nhắm mắt, còn không phải là oan ức sao!
Bạch Ngọc Đường nghe lời nói của hai người bọn họ thì cảm thấy trong lòng
đau thương quanh quẩn, giống như có một sợi dây quấn ở trong lòng, lúc
đầu chỉ cảm thấy bị đè hụt hơi, trong thời gian dài, mới cảm thấy đau,
nhưng sợi dây kia đã ghìm đến nơi sâu. Rốt cuộc lấy ra không được.
Hắn quay đầu nhìn Triển Chiêu, thấy trong mắt hắn là khoảng không mờ mịt,
sợi dây trong lòng lại giống như đâm sâu vào trong da thịt thêm vài
phần, đau đớn, bàn tay nắm lấy tay của Triển Chiêu không khỏi tăng thêm
lực.
Triển Chiêu bị đau, thần thái trong mắt dần dần tụ lại, hắn
nhìn Bạch Ngọc Đường, cười thê lương, hắn nói: Ngọc Đường, ta muốn ra
ngoài đi dạo một chút, ở trong này khó chịu đến mức hoảng lên rồi.
Bạch Ngọc Đường nói: Ta đi cùng ngươi.
Không cần, ta muốn đi một mình cho yên tĩnh. Ngọc Đường, thật xin lỗi.
Nói xong, hắn phi thân nhảy lên nóc nhà, đảo mắt đã không thấy nữa.
Bạch Ngọc Đường đứng ở trong viện, trong lòng trở nên bình tĩnh như nước,
không vội không hoảng, hắn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cùng Bao
Chửng uống trà.
Bàng Thống bỗng nhiên quay đầu, nói với Bao
Chửng: Bao Chửng, ngươi vẫn cho rằng bộ áo đen kia của ngươi là áo
choàng tàng hình a! Ta đã sớm thấy ngươi rồi!
Bao Chửng từ trong đống trái cây ngẩng đầu lên: Di? Bị ngươi phát hiện rồi. [=)))]
Sau đó hắn đứng dậy cung kính hành lễ: Chúc mừng Vương gia trở về triều.
Tiểu Ngũ, đã bị người ta phát hiện, chúng ta quay về đi, đừng ở chỗ này
chướng mắt.
Cũng không chờ Bạch Ngọc Đường nói chuyện, Bao Chửng đã kéo hắn lôi ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đang ở trước mặt Bàng Thống, cũng không tiện vứt bỏ hắn, liền theo hắn đi tới cửa.
Bao Chửng lại đứng lại, cũng không quay đầu, hắn nói: Bàng Thống, lần này
ngươi trở về, về tư, ta thật sự vô cùng vui mừng, ta đoán rằng ta còn
nhớ ngươi hơn cả Công Tôn Sách, một ngày ngươi chưa trở lại, ta lại
không yên thêm một ngày, ta rất sợ Công Tôn Sách có chuyện gì sơ suất;
nhưng mà về công…. Trên triều đình này, không biết sẽ lại có mưa máu gió tanh gì nữa.
——
(1) Xuất phát từ bài thơ “Tố trung tình” của Cố Quýnh
诉衷情
永夜抛人何处去?
绝来音。
香阁掩,眉敛,月将沉。
争忍不相寻?
怨孤衾。
换我心,为你心,始知相忆深。
Tố trung tình (Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn)
Đêm vắng bỏ ta đi biệt mãi
Bặt âm hao
Hương các khép, mày nép, trăng tà mau.
Sao nỡ lãng quên lâu
Gốc ốm rầu
Thông cảm nhau, hiểu lòng nhau, mới thấy tưởng nhớ sâu.
Nếu đọc bản raw thì m thấy hai câu cuối dịch vẫn chưa sát nghĩa, nhưng các câu trên dịch rất hay, nên m giữ lại tham khảo.
(2) Xuất phát từ bài “Tiết phụ ngâm” của Trương Tịch
節婦吟
君知妾有夫, 贈妾雙明珠。
感君纏綿意, 繫在紅羅襦。
妾家高樓連苑起, 良人執戟明光裡。
知君用心如日月, 事夫誓擬同生死。
還君明珠雙淚垂, 恨不相逢未嫁時。
Khúc ngâm của người tiết phụ
(Người dịch: Ngô Tất Tố)
Chàng hay em có chồng rồi,
Yêu em chàng tặng một đôi ngọc lành.
Vấn vương những mối cảm tình,
Em đeo trong áo lót mình màu sen.
Nhà em vườn ngự kề bên,
Chồng em cầm kích trong đền Minh Quang.
Như gương, vâng biết lòng chàng,
Thờ chồng, quyết chẳng phụ phàng thề xưa.
Trả ngọc chàng, lệ như mưa,
Giận không gặp gỡ khi chưa có chồng.
(*) Minh Quang: một điện trong hoàng cung triều Hán
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT