Hoắc Cải nhảy ra ngoài qua cửa sổ, nhẹ nhàng khép cửa sổ vào, quay người đi về cửa lớn Trần phủ. Nếu như cúc hoa đã không phải bị hỏng, vậy thì với điều khoản bá đạo của thứ này từ trước đến nay, hôm nay mình cho dù có gặp Thường Cốc Phong thì cũng chưa chắc phán định được thắng thua, cho nên, vẫn nên đi khỏi thì hơn. Ít ra… cũng phải để Trần Bách Chu có thời gian thu thập dã quái chứ phải không nào?
Quỷ súc là sinh vật thâm tình với nam chính bao nhiêu thì càng vô tình với nam phụ bấy nhiêu mà!
Hoắc Cải trở về nhà, liền bắt gặp Vạn Tư Tề đang ngồi thủ trong phòng mình, nghiễm nhiên một bộ dáng ôm cây đợi thỏ.
“Ca.” Hoắc Cải quay người đóng cửa lại, đi đến trước mặt Vạn Tư Tề ngồi xuống.
“Ngày hôm sau nữa là thi Hương rồi, hôm nay sao đệ vẫn còn chạy đến Trần phủ?” Vạn Tư Tề mắt không liếc ngang, nhìn Hoắc Cải chăm chăm.
Hoắc Cải hạ thấp mi mắt: “Gần đây, huynh có nghe thấy lời đồn thú vị gì liên quan đến đệ và Trần đại nhân trong Khôn thành không?”
Đôi môi Vạn Tư Tề mím chặt thành một đường, đôi mày gắt gao chau lại.
Hoắc Cải lấy ra bức thư cử báo bị mình nắm nhăn nhún từ trong ống tay áo, đẩy đến trước mắt Vạn Tư Tề: “Bức thư này vị quan giám khảo nào cũng nhận được một bức.”
Nhãn thần Vạn Tư Tề lập tức trở nên sắc bén, mở thư ra, từng chữ từng câu như sao chổi đốt thành ngọn lửa trầm nộ vô biên trong đáy mắt. Năm ngón tay nắm chặt, bức thư bị bóp chặt trong lòng bàn tay, không ra hình thù.
“Xin lỗi, thi Hương lần này tiểu đệ không cách nào tham gia được rồi.” Hoắc Cải cúi đầu, cố gắng để mình trông có vẻ vô cùng áy náy.
“Đệ và Trần Bách Chu có thật như bức thư này nói…” Giọng nói Vạn Tư Tề tràn đầy hàn ý lạnh thấu xương.
Trên trán Hoắc Cải nảy ra gân xanh: “Sao có thể!”
Giọng nói Vạn Tư Tề khẽ dịu đi: “Nếu như đã là lời bịa đặt, đệ cần gì phải cố kỵ.”
Hoắc Cải trầm ngâm lúc lâu, nói: “Đệ bỏ thi là có ba lý do…
Thứ nhất, trong hoàn cảnh này, Trần đại nhân để bảo vệ thanh danh của mình, việc chấm thi rất có thể sẽ không nhúng tay giúp đệ. So với việc mạo hiểm nguy cơ rớt bảng, không bằng trực tiếp bỏ thi, vừa có thể bảo toàn thanh danh của hai bên, cũng có thể khiến Trần đại nhân nợ đệ một ân tình nặng.
Thứ hai, lời đồn này đã tồn tại, cho dù đệ có thi được cử nhân cũng sẽ chịu sự chất vấn, nghi ngờ, hơn nữa Trần đại nhân sau này cũng chưa chắc đã trợ giúp đệ, điều này chỉ có hại chứ không có lợi cho sĩ đồ sau này của đệ.
Thứ ba, tuổi đệ kỳ thực còn nhỏ, lại thi minh toán, cho dù có làm được Thủ khoa, kết quả cuối cùng cũng chẳng qua là bị ném vào một chức quan nhàn hạ không quan trọng, lãng phí thời gian. Chẳng bằng đợi ba năm nữa hãy thi, cơ hội sẽ càng tốt hơn.”
Vạn Tư Tề nhìn Hoắc Cải chăm chăm, đáy mắt u ám như vực sâu, nhìn không rõ thần sắc: “Đệ đã nói vậy, ta còn có gì để phản bác, huống chi từ trước đến giờ đệ không cần ta suy nghĩ giúp đệ. Bỏ thi nếu như đã là lựa chọn của đệ, ta tất nhiên chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo.”
Hoắc Cải lòng thắt lại, tuy biết rõ Vạn Tư Tề đầu tư rất nhiều vào địa vị cử nhân của mình, tình thế đã chắc chắn, nhưng bản thân lại vẫn cứ không chút do dự lựa chọn lừa gạt và hy sinh, cho dù nói thế nào, đều có chút không phải với Vạn Tư Tề. Trách chỉ trách, đối với một người hiểu giá thị trường, cá và tay gấu, từ trước đến giờ không thể so sánh với nhau.
“Xin lỗi…”
Vạn Tư Tề có chút thô bạo ngắt lời Hoắc Cải: “Không cần nói xin lỗi với ta, làm huynh trưởng, không thể bảo vệ đệ là ta thất trách.”
Hoắc Cải nhếch môi, không mặn không nhạt nói: “Không cần nói với đệ hai chữ thất trách, là đối tác làm ăn, không thể thi đạt cử nhân như đã hẹn là đệ thất hứa.”
Thân thể Vạn Tư Tề cứng đờ, trừng mắt nhìn đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Cải, không nói được một chữ nào. Y, y sao có thể dùng 4 chữ như vậy để miêu tả quan hệ giữa hai người! Nếu thực sự coi là vậy, những ngày sớm tối bên nhau này y coi là gì, tình cảm của bản thân là gì?!
“Đừng đầu tư vào đệ quá nhiều, cẩn thận không thu lại được vốn.” Hoắc Cải ghé sát bên tai Vạn Tư Tề, dịu dàng thì thầm.
Hoắc Cải biết lời mình nói câu nào câu nấy đều khiến người ta tổn thương, nhưng y nhịn không được, nhịn không được muốn nói thẳng, phô bày cho người ta nhìn thật rõ ràng lòng dạ sắt đá của mình, tàn nhẫn lại vui vẻ, đau đớn lại sung sướng.
“Rầm!” Chiếc bàn bay lên không trung, nặng nề rơi xuống đất, ấm trà chén trà thuận theo mặt bàn úp ngược, rơi xuống sàn vỡ tan tành.
Hoắc Cải chấn kinh nhìn Vạn Tư Tề từ trước đến nay vẫn rất trầm ổn: “Đây chẳng lẽ là lật bàn trong truyền thuyết?”
Vừa nhìn khuôn mặt lửa giận phừng phừng của Vạn Tư Tề, Hoắc Tiểu Cải lúc trước còn rất tra rất lãnh khốc, lập tức rất run rất vô dụng mà co ro, bắt đầu tìm đường sống: Báo cáo Đại thần Đam Mỹ, diễn viên quần chúng đột nhiên cuồng hoá, tiểu nhược thụ chống đỡ không nổi, cầu cứu viện, cầu cứu viện!
Vạn Tư Tề bước lên trước một bước, túm lấy vạt áo Hoắc Cải, Hoắc Cải giống y con gà con bị xách lôi đến bên giường, sau đó ném thẳng vào đệm, không kháng cự được.
Hoắc Cải đang muốn giãy giụa, Vạn Tư Tề đã nhanh chân nhanh tay rút dây lưng Hoắc Cải ra, túm lấy hai cổ tay Hoắc Cải trói thật chặt.
“Huynh muốn làm gì?!” Hoắc Cải vừa kinh ngạc vừa giận dữ, bắt đầu ngọ nguậy thân thể phản kháng, nhưng tất cả giãy giụa đều phí công trước sự giam cầm cường thế của Vạn Tư Tề.
“Ta muốn làm gì, đệ nhìn mà vẫn chưa biết sao?” Vạn Tư Tề nghiến răng, mỗi chữ đều mang theo nộ ý dâng trào.
Vạn Tư Tề một tay ấn sâu Hoắc Cải vào trong chăn đệm, một tay vói vào trong eo lưng y, trượt đến bên tiết khố mỏng manh, ngón tay móc lấy lưng quần, giật mạnh, không chút do dự lột quần Hoắc Cải xuống, lộ ra bờ mông trắng trẻo tròn trịa.
Phần mông không chút che đậy trực tiếp lộ ra ngoài, Hoắc Cải run rẩy bởi không khí lạnh lẽo, y cố sức nhấc đầu lên khỏi chăn, kêu to: “Ca, huynh bình tĩnh đi!”
Bàn tay hơi thô ráp của Vạn Tư Tề bất ngờ nhéo một cái trên da thịt mịn màng, sau đó khom người xuống, đưa mặt đến trước mắt Hoắc Cải, khí tức lạnh lẽo sắc bén như cuồng phong đêm đông: “Hiện tại biết gọi ca rồi, không phải đối tác làm ăn sao, hả?”
Da thịt nơi riêng tư bị trắng trợn nhéo bóp, Hoắc Cải bị đôi mắt lạnh như băng của Vạn Tư Tề doạ đến mức không dám thở mạnh: Hết rồi… cúc hoa của ta hôm nay tiêu rồi!
Vạn Tư Tề ngồi bên giường vươn cánh tay thon dài ra, xốc ngang eo Hoắc Cải nhấc lên, đặt thân thể nhẹ bẫng của Hoắc Cải lên vai mình, một tay cầm chắc hai chân y, bờ vai đặt ở bụng dưới y, một cái tát nhắm thẳng vào mông.
“Bốp” một tiếng thanh thuý vang lên, Hoắc Cải ngây đơ – thì ra chỉ là đánh mông thôi sao? Xin lỗi gia lại không thuần khiết rồi…
“Bốp” Vạn Tư Tề lại đánh một cái nữa lên mông y, cảm giác nóng bừng, tê dại trên mông dần lan ra, Hoắc Cải nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận: “Tên khốn Vạn Tư Tề, lại đánh mông ông!”
“Đệ gọi ta là gì?” Vạn Tư Tề hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, lại thêm một loạt tát nữa trên cái mông nho nhỏ mềm mại, co dãn của Hoắc Cải.
Sĩ khả sát bất khả nhục! Đánh mông tuy rằng không đến mức đau, nhưng cảm giác nhục nhã thì cực kỳ rõ ràng, huống chi lúc trước cho dù bị đánh cũng chưa đến mức kéo quần xuống, Hoắc Cải chỉ cảm thấy nộ hoả bốc lên đầu: “Vạn Tư Tề, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta!”
“Dựa vào ta mạnh hơn đệ!” Vạn Tư Tề nói câu này rất hùng hồn, quang minh chính đại.
“…” Hoắc Cải không biết nói gì nữa. Y vốn tưởng rằng Vạn Tư Tề sẽ giống như trước kia dựa vào thân phận huynh trưởng mà giở trò lưu manh, không ngờ Vạn Tư Tề lần này trực tiếp giở trò lưu manh, ngay cả cớ cũng không thèm tìm.
Trừng phạt vẫn tiếp tục, bờ mông đầy đặn trong trận đòn phát ra âm thanh vang vọng. Hoắc Cải bị cong người treo trên vai Vạn Tư Tề, mặt đã đỏ gần như có thể nhỏ máu, không biết là vì tư thế đầu hướng xuống hay là vì hình phạt xấu hổ này. Hai tay Hoắc Cải bị trói rủ xuống nắm chặt lấy tấm trải giường, không ngừng vặn xoắn. Thân thể giãy giụa không ngừng, cho dù là giãy giụa vô vọng, giống y như con ma nhỏ nhìn không rõ khốn cảnh không ngừng tìm cách chạy trốn.
Mông đã trở nên nóng rực, vừa tê dại vừa sưng lên, Hoắc Cải đã không còn nhớ rốt cuộc đã bị đánh bao nhiêu cái, chỉ có thể cảm nhận những cái đánh không ngừng, không ngơi không nghỉ, giống như một điệu nhạc tuần hoàn đơn điệu, y không thể khống chế mà co giật theo tiết tấu đáng ghét đó. Thứ không ngừng gia tăng theo những cái tát là cảm giác nhục nhã bị giáo huấn như đứa trẻ hư.
Nhục nhã và bất lực không ngừng tích luỹ, khiến đầu óc Hoắc Cải dần dần hỗn loạn, trừng phạt thế này, đối với Hoắc Cải mà nói, đời này đều chưa từng trải qua. Một nỗi uỷ khuất kỳ lạ dần dần lan ra: Gia là một lương dân, chẳng qua là viết một cuốn tiểu thuyết, thế nhưng lại bị ném vào cái thế giới quỷ quái này, cần tiền không có tiền, cần quyền không có quyền, còn phải hao tổn tâm tư đi câu dẫn mấy nhân vật nguy hiểm. Một đám bắt nạt kẻ yếu, chỉ biết ức hiếp gia…
Nước mắt vô thanh vô tức che mờ hai mắt Hoắc Cải, tiếng nức nở mang theo uỷ khuất dường như dâng lên từ sâu trong linh hồn, thoát ra từ bên môi. Hoắc Cải cúi gằm đầu, cắn mạnh vào eo lưng Vạn Tư Tề, nhưng cuối cùng chỉ ngậm được y phục mang theo khí tức của hắn.
Vạn Tư Tề dường như cảm nhận được sự ẩm ướt ở lưng, không tiếp tục nữa, nhàn nhạt nói: “Vĩnh viễn đừng nói những lời như thế với ta, lần sau còn chọc giận ta, ta không bảo đảm chỉ đơn giản là đánh mông đâu.”
“Vạn Tư Tề, ngươi yên tâm, sẽ không còn lần sau nữa đâu. Gia sẽ lập tức đi khỏi, hai chúng ta vĩnh viễn không gặp nhau nữa!” Hoắc Cải rõ ràng đã giận quá mức rồi, ngay cả tác phong vô sỉ lúc cần giả bố thì giả bố, lúc cần giả con thì giả con đều bị vứt đi sạch sẽ.
Nếu như Hoắc Cải biết giây phút sau sẽ xảy ra điều gì, y nhất định sẽ lựa chọn giây phút này khóc lóc thảm thiết dập đầu nhận lỗi, chứ không phải vịt chết miệng vẫn còn cứng mà chọc giận Vạn Tư Tề.
Kỳ thực sau khi Hoắc Cải không biết sống chết mà thốt ra lời kiên quyết như vậy, Vạn Tư Tề cũng chẳng làm chuyện gì thiên nộ nhân oán lắm, hắn chỉ ấn chặt đứa trẻ không ngoan nào đó, tiếp tục đánh vào mông mà thôi.
Nhưng, trên thế giới này có một chân lý vô cùng đáng sợ, đó chính là: sự thay đổi về lượng dẫn đến sự thay đổi về chất.
Cái mông trắng trẻo của Hoắc Cải lúc này bị bao phủ bởi một màu đỏ trơn bóng xinh đẹp, tầng huyết sắc vì bạo lực mà trở nên rực rỡ thấu lộ dưới da, như mặt hồ dưới bóng cây anh đào, phản chiếu lại diễm sắc, đồng thời cũng được những cánh hoa không ngừng lất phất bay bao phủ. Thế là theo sự ngọ nguậy của thân thể, mặt hồ không ngừng bập bềnh, màu đỏ trơn bóng đó cũng đang nhảy múa mãnh liệt, nóng bỏng như có sinh mệnh.
Cảm giác đau rát theo đó trở thành một loại cảm giác hoà tan giữa nóng bỏng và tê dại, đau đớn đã không còn cảm nhận được nữa. Hoắc Cải cong mông, gập người, giống như một cái cung kéo căng, mỗi một lần Vạn Tư Tề đánh đều dẫn đến một trận run rẩy, mà vật nào đó giữa hai chân Hoắc Cải đã như dây cung không ngừng run lên.
Bộ phận căng thẳng nóng rực không ngừng trượt qua lại trên nếp nhăn quần áo, hạ thể cứng rắn nhạy cảm không ngừng cọ sát trên cơ thể rắn chắc, đau đớn bị vùi lấp, thế là một loại cảm giác kỳ lạ dâng lên từ đốt sống xương cụt, ăn mòn thân thể không còn chút cảm giác, nảy sinh ra sự thay đổi đáng xấu hổ. Mỗi một cử động nơi đó đều giống như ấn xuống một nốt nhạc, tiết tấu mở đầu kéo dài mà chậm rãi, làm nền cho cao trào sắp đến. Trước khi bị chấn động bởi cao trào, thân thể đã trầm mê trong nốt nhạc, tiếng nức nở vốn đầy uỷ khuất dần dần mang theo giọng mũi nặng nề, trở nên dính dấp mà ướt át.
Khi bàn tay một lần nữa tát lên cái mông nhỏ đã chịu đủ tàn phá, Hoắc Cải sợ hãi phát hiện ra bộ phận nào đó bị đè ép trước ngực Vạn Tư Tề chấn động mà… cứng lên.
“Buông ta ra!” Hoắc Cải cố sức khiến giọng nói của mình nghe giống như bình thường, nhưng giọng mũi nghèn nghẹn mang theo sự ướt át lại giống như đang dẫn dụ đối phương trừng phạt thêm.
Vạn Tư Tề theo quán tính, lại đánh một cái nữa.
Chỗ nào đó nóng rừng rực chứa đựng sự sống càng thêm hưng phấn, Hoắc Cải kịch liệt giãy giụa, giống như một con cá không ngừng quẫy đạp trên bờ cát: “Vạn Tư Tề, ngươi rốt cuộc muốn làm nhục ta đến mức nào?!”
Cuối cùng ý thức được xảy ra chuyện gì, Vạn Tư Tề vội vàng giữ chặt thân thể đang run rẩy kịch liệt vì xấu hổ của Hoắc Cải, chầm chậm đặt người xuống giường, đáy mắt hoảng loạn: “Xin lỗi, ta không ngờ đệ lại…”
“Cút ra!” Hoắc Cải quay đầu đi, giọng nói thấp khàn lộ ra vẻ rã rời.
Vạn Tư Tề ý thức rất rõ ràng rằng, nếu như bản thân thực sự đi ra như lời Hoắc Cải nói, chỉ sợ sẽ đánh mất đối phương hoàn toàn, sẽ không còn có thể cứu vãn. Trước khi lý trí thức tỉnh, thân thể đã hành động trước một bước, ôm chặt lấy Hoắc Cải, nỗi lo lắng đè nén trong lòng buột miệng mà ra: “Ta hoàn toàn không có ý làm nhục đệ, đệ nếu như muốn làm nhục lại thì cứ làm, nhưng bất luận ra sao, đừng rời khỏi!”
Ngượng ngùng sinh ra tức giận, xấu hổ kích ra phẫn hận, Hoắc Cải lúc này đây đã đánh mất tất cả bình tĩnh và lý trí, đầu óc chỉ còn chừa duy nhất một suy nghĩ: Làm nhục lại!
Vô số những hình ảnh hiện lên trong đầu, Hoắc Cải nhếch một nụ cười yêu hoặc mà ác liệt, thốt ra một câu lời thoại vô cùng cẩu huyết: “Đã là lửa ngươi châm, vậy thì, có phải là ngươi nên chịu trách nhiệm dập lửa hay không?”
Vạn Tư Tề ngây ra, chỉ vào bộ phận đang hừng hực của Hoắc Cải, không thể tin được.
“Chỉ có thể dùng miệng nha” Hoắc Cải nhếch mép, thốt ra mấy chữ càng ác liệt hơn. Y gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng chán ghét và hối hận của Vạn Tư Tề ngay sau đó, nói gì mà làm nhục lại, còn không phải giống như câu mắng kinh điển quốc gia “Đ.M.M”, nói ra được, làm không được.
Vạn Tư Tề lại rất thản định xác nhận nói: “Nếu như ta làm như vậy, đệ có thể đảm bảo không rời khỏi chứ?”
“Nếu như ngươi làm được, ta liền bảo đảm không vì chuyện này mà rời đi.” Hoắc Cải không tin tà đặt cược: Gia không tin ngươi làm được, hừ hừ! Gia sẽ bỏ nhà ra đi, kiên quyết ra đi! Gia sẽ không còn bị đánh mông nữa!
Vạn Tư Tề sâu xa nhìn Hoắc Cải một cái, Hoắc Cải khiêu khích trừng mắt nhìn lại, có giỏi thì ngươi liếm đi, ngươi liếm đi!
“Hư…”
Vạn Tư Tề tách hai đùi Hoắc Cải ra, dứt khoát khom người ngậm lấy, hàm chụp lên thân nấm, yết hầu mút lấy đỉnh, lưỡi chậm rãi quấn quanh.
Chỗ nào đó vì huyết dịch tập trung mà trở nên cứng rắn trong giây phút bị sự ướt át ấm áp bao trùm, nhanh chóng quả đoán mà… rút ngắn.
Tiểu hoàng qua kỳ thực là một đứa trẻ rất nhạy cảm yếu đuối, cho nên, nếu như bị kinh hách quá độ cũng rất có khả năng ngắn đi chỉ trong tích tắc. Tài liệu giảng dạy cụ thể về mặt trái xin hãy tham khảo tiểu nhược thụ Hoắc Cải từ trước tới nay chưa từng nhọ nhất, chỉ có nhọ hơn.
“Ta X!” Hoắc Cải bị hiện thực thảm liệt làm cho thẹn đến mức có xúc động muốn báo thù xã hội.
Vạn Tư Tề nhổ ra tiểu hoàng qua héo, do dự hỏi: “Cái này của đệ… lần trước thực sự bị Tham Lang giẫm hỏng rồi sao?”
Hoắc Cải hét lên: “Là do bị ngươi doạ đó! Ai con mẹ nó có thể ngờ được ngươi lại coi lời nói đùa của ta là thật chứ!”
“Nói đùa?” Vạn Tư Tề nhướn mày, nắm chặt lấy đùi Hoắc Cải, liền định vùi đầu lần nữa.
“Dừng lại, dừng lại… chuyện ngươi đánh mông ta ta không so đo nữa còn không được sao?!” Hoắc Cải vội vàng kêu to.
“Không rời đi nữa…” Hoắc Cải đối mặt với cái tên không cố kỵ bất cứ điều gì này chỉ có thể nước mắt giàn giụa vội vàng lui binh.
Nhận được đảm bảo rồi, Vạn Tư Tề khôi phục lại bộ dáng huynh trưởng, nhìn cây nấm nhỏ của tiểu đệ nhà mình quan tâm hỏi thăm: “Đúng rồi, đệ thực sự không cần mời đại phu đến khám sao?”
“Làm phiền ra khỏi cửa trực tiếp rẽ trái, không tiễn.” Hoắc Cải nghiến răng nghiến lợi.
Vạn Tư Tề chớp chớp mắt: “Ra khỏi cửa rẽ trái hình như là tường…”