Hoắc Cải làm sao có thể để vai diễn của mình bị phá như vậy, lập tức chủ động xuất kích, chân tay vừa chuyển, đã đi về phía Trần Bách Chu, đầu mày khoé mắt đã gạt bỏ hết nét sợ hãi, trên khuôn mặt chỉ thấy tràn đầy tức giận.
Trần Bách Chu thấy Hoắc Cải khí thế hùng dũng xông về phía mình, bước chân không khỏi khựng lại. vẻ mặt Hoắc Cải lại tràn ngập tức giận, bước đi như bay, bước chân không ngừng mà… đi lướt qua Trần Bách Chu.
Trần Bách Chu sau khi kinh ngạc thì liền quay người đuổi theo Hoắc Cải.
Hoắc Cải nghe thấy bước chân vội vàng sau lưng, khẽ híp mắt, nhưng hoàn toàn không thấy vẻ đắc ý.
Hoắc Cải trong lòng tự hiểu rõ, Trần Bách Chu có thể bỏ Thường Cốc Phong mà đuổi theo mình, hoàn toàn không có nghĩa là Boss Trần cứ thế bỏ tà theo chính, quyết định cải giá, mà đều là do câu nói lúc mình đi lướt qua Trần Bách Chu đã thấp giọng nói, một câu cho dù Trần Bách Chu có coi trọng Thường Cốc Phong hơn cũng không thể không bỏ Thường Cốc Phong mà đuổi theo mình…
“Bức người quá đáng, khinh Vạn Nhận Luân ta không ai chống lưng sao! Ta sẽ để ngươi xem Vạn gia nhà ta…”
Ý của Hoắc Cải chẳng qua là: Bắt nạt ta, ta… ta đi về gọi hết huynh đệ quay lại đánh ngươi!
Cho dù trong lòng Trần Bách Chu chỉ có mình Thường Cốc Phong, thì cũng cần phải quay đầu lại, ngăn chặn Hoắc Cải đang có ý đồ đánh lại mối tình đầu của mình.
Hoắc Cải làm như không nghe thấy, bước chân càng nhanh hơn.
Trần Bách Chu không còn để ý đến lễ tiết nữa, vươn tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Hoắc Cải, giữ người lại.
Hoắc Cải chỉ đành dừng bước, quay người lại, đầu lại quay về phía khác, không muốn nhìn Trần Bách Chu, đầy vẻ nhõng nhẹo của biệt nữu thụ.
“Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói vốn bình thản của Trần Bách Chu hiếm có mang thêm vài phần lo lắng.
“Ta đã đồng ý với huynh là không nhắc một chữ, huynh đi hỏi người khác đi.” Hoắc Cải mắt cũng không ngước lên, lạnh lùng nói.
Tiếng bước chân hỗn loạn dần lại gần, một tốp người di chuyển chiến trường qua đây. Chủ nhân trở về rồi, đám người hầu tất nhiên không thể nào đứng yên một chỗ xem trò vui, mà Thường Cốc Phong, tất nhiên càng không thể nào chịu được khi tình lang nhà mình lôi lôi kéo kéo tiểu yêu tinh.
Thường Cốc Phong vẫn cứ không thôi: “Xảy ra chuyện gì? Hừ! Ngươi không muốn nhắc đến, hay là không dám nhắc đến?”
Hoắc Cải vẫn chưa trả lời, Trần Bách Chu đã mở miệng, nhưng không phải nói với Thường Cốc Phong, mà là nói với Hiên Ly.
Hai mày Trần Bách Chu trầm xuống, lời nói đầy hàn khí: “Còn không mau dẫn Thường công tử về viện, ngươi chẳng lẽ không biết chủ tử ngươi cần tĩnh dưỡng sao?”
Hiên Ly run rẩy, ghé đến bên tai Thường Cốc Phong thấp giọng nói mấy câu, liền kéo chủ tử nhà mình đi khỏi.
Ánh mắt Thường Cốc Phong nhìn Hoắc Cải trước lúc đi rõ ràng viết: Để xem nam nhân của ta dạy dỗ ngươi thế nào!
“Hiền đệ, trước hãy qua hoa đình ngồi một lúc. Đợi ta hỏi rõ đầu đuôi rồi lại đến thỉnh tội đệ.” Trần Bách Chu thả tay ra, thấp đầu nhẹ giọng nói.
Thái độ của Trần Bách Chu đã khiêm nhường như thế, Hoắc Cải là “nhã sĩ hữu lễ” tất nhiên không thể nào được voi đòi tiên, nhẹ gật đầu, đi theo người hầu.
Khói hương trong ***g huân lượn lờ bay lên, men theo cột đình sơn son khắc hoa chầm chậm bay lên cao, không một chút gió, chúng như bị cái gì đó trói buộc, chẳng thể đi đâu, chỉ có thể tích tụ thành đám mây dày đặc trên nóc đình.
Hoắc Cải ngồi trên ghế đẩu, mắt hoa đào liếc thấy boss Trần đang đi vào hoa đình, từ trong ngực móc ra đạo cụ 1 đã bị Thường Cốc Phong bẻ làm đôi, “bộp” một tiếng, đập lên mặt bàn, diễn hoàn hảo vai người bị hại.
Trần Bách Chu trước tiên ngây người, sau đó ánh mắt ảm đạm, thở dài ngồi đến bên cạnh Hoắc Cải, hỏi: “Đệ có bị thương không?”
Hoắc Cải cười khổ một tiếng, ngón tay chậm rãi vuốt ve thân quạt: “Huynh nói xem?”
Trần Bách Chu mày chau lại, hai mắt dâng lên ánh áy náy.
Hoắc Cải trộm cười trong lòng: Yo, đau lòng rồi sao? Quả nhiên công lược sinh vật quỷ súc không thể thiếu tình tiết vàng như bị thương được. Xem ra, hiện tại là thời cơ tốt để thăm dò đây.
Hoắc Cải giơ tay lên, vuốt lên đôi mày của Trần Bách Chu, giọng nói vốn thanh lãnh lại thêm chút dịu dàng: “Huynh cớ sao phải tỏ ra như vậy, cũng không phải lỗi của huynh. Hay là… đúng như lời vị Thường công tử đó nói, huynh và y có bão bối chi hoan (), hết thảy những gì y làm đều do huynh gánh trách nhiệm?”
“Khụ khụ…” Trần Bách Chu suýt chút nữa bị Hoắc Cải kích nghẹn chết tại chỗ, vẫn chưa kịp thở đều, đã vội giải thích: “Hiện tại ta và y hoàn toàn không, hoàn toàn không…”
Hoắc Cải sóng mắt lưu chuyển: Oa làm rõ không do dự chút nào nha! Gia đã nói rồi mà, trong thế giới quỷ súc hoành hành này, trước giờ chỉ có thụ tự tử vì tình chứ làm gì có công si tình.
Trần Bách Chu lại nói: “Ta tuy chỉ có tình cố giao với y, nhưng đệ dù sao cũng bị thương ở phủ ta, suy cho cùng là ta không chiếu cố không chu đáo. Cốc Phong y đột ngột gặp phải tai nạn, tính tình đại biến, nếu như có gì mạo phạm, vẫn xin hiền đệ lượng thứ.”
Hoắc Cải hạ thấp mắt, sắc mặt không ngờ, ngón tay chầm chậm vuốt ve trên mặt quạt bị gãy, nhưng vẫn cắn môi thuận theo: “Nếu như huynh đã muốn đệ lượng thứ, đệ tự sẽ nhẫn nhịn.”
Cảm xúc trong mắt Trần Bách Chu cuồn cuộn, hít sâu một hơi, lại nói: “Hiền đệ, không lâu nữa là đến thi Hương rồi, thi cử là chuyện đại sự đời người, đệ tốt hơn là ở nhà đọc sách, chuẩn bị thi cho tốt.”
Hoắc Cải nhướn mày: Lão tử lấy lùi làm tiến không phải để ngươi được đằng chân nâng đằng đầu nhé, hỗn đản! Tiểu cúc hoa đã nói là ngươi di tình biệt luyến rồi, ngươi vẫn cố sống cố chết đẩy gia đi là thế nào?! Hay là… trong đó còn ẩn tình?
“Huynh… có ý gì?” Hoắc Cải ngẩng phắt đầu lên, nhìn Trần Bách Chu chăm chăm: “Huynh ngại ta quấy rầy huynh và Thường công tử sao?”
Trần Bách Chu: “Ta và Cốc Phong không phải như đệ nghĩ!”
Hoắc Cải cắn răng, bất ngờ đứng dậy, khom người ép đến trước mặt Trần Bách Chu, mày mắt trợn lên, lời lẽ tràn đầy chua xót: “Vậy là thế nào? Huynh bảo ta lùi bước, huynh bảo ta tránh đi, chẳng lẽ không phải vì Thường công tử là người trong lòng của huynh, cho nên huynh mới bảo vệ trăm bề?”
Trần Bách Chu lưng dán chặt vào ghế, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, vươn tay đỡ lấy vai Hoắc Cải, đẩy y ra một chút, mới thở dài nói: “Mười năm trước, ta và Cốc Phong quả thực có mối tình chia đào (). Nhưng hiện tại ta bảo vệ y, hoàn toàn không phải vì tình cũ chưa hết, mà vì có ẩn tình khác, nếu như đệ thực sự muốn biết, ta liền kể cho đệ nghe.”
Đạt được mục đích, Hoắc Cải lập tức lùi bước, ngồi trở lại chỗ cũ, đợi nghe bát quái.
Trần Bách Chu trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi kể: “Lúc đó ta và y đều là thiếu niên khinh cuồng, đều cảm thấy quan trường này vẩn đục, thế nhân hủ lậu, tự cho rằng bản thân thanh cao, nếu như đeo đuổi danh lợi như hạng tầm thường thì chẳng thà chết đi cho nhẹ nhõm. Cho dù vào trường thi cũng tuyệt không như hạng tiểu nhân nịnh bợ lấy lòng, dùng những từ ngữ khen ngợi quá mức làm vấy bẩn văn chương. Cho dù bước vào sĩ đồ cũng tuyệt không như hạng tiểu quan xu nịnh, dùng lời nịnh hót mà tự huỷ lông vũ của mình. Giữ vững bản chất, viết văn bằng trái tim, làm quan bằng tấm lòng, không khuất phục quyền uy, không bị lợi lộc dụ dỗ.”
Khoé miệng Hoắc Cải khẽ giật, quả nhiên mỗi một thiếu niên đều có một thời kỳ lý tưởng đẹp đẽ.
Trần Bách Chu cúi đầu khẽ cười, mang theo vài phần tự giễu: “Như hiện nay, cho dù ta thăng chức nhanh chóng, nhưng lại trở thành hạng tầm thường mà năm đó chính mình cười nhạo. Tự cho rằng có thể vượt trên trói buộc của vật chất, rốt cuộc chỉ là một người thường trong trần thế mà thôi. Còn Cốc Phong thực sự có thể giữ được hào ngôn tráng ngữ năm đó, suốt cả 10 năm, y vẫn không hề thay đổi, cho dù không công danh, không tài sản, vẫn ngay thẳng như trước. Không khuất phục trước quyền uy, không bị lợi lộc dụ dỗ, chỉ nhấc bút vì bản thân, chỉ làm việc bản thân muốn. Y giống như giấc mộng thời niên thiếu của ta, cho dù trẻ con nực cười, cho dù ngạo mạo vô lễ, nhưng là một mảnh đất sạch sẽ nhất trong tâm hồn ta. Ta sao nỡ để y cũng bị thế tục trói buộc, thân bất do kỷ…”
Nói xong, Trần Bách Chu nhìn Hoắc Cải, dường như muốn xác nhận Hoắc Cải thực sự có thể hiểu được loại tình cảm không liên quan gì đến tình yêu này của mình hay không.
“Ta hiểu.” Mi mắt dày rậm của Hoắc Cải hợp lại, hiểu rõ mỉm cười.
Thường Cốc Phong là chậu tưởng ký () năm tháng thiếu niên của ngươi, ta hiểu Thường Cốc Phong suốt 10 năm vẫn không làm ra công danh, ngươi cảm thấy y rất tài giỏi, ta hiểu Thường Cốc Phong đến nhi lập chi niên (30 tuổi) rồi mà vẫn không biết làm người xử thế, ngươi cảm thấy y rất thần kỳ, ta hiểu.
Hoắc Cải rót một chén trà, đẩy đến bên tay Trần Bách Chu: “Sạch sẽ hay không, không phải nhìn vào cách huynh làm, mà là nhìn vào mục đích của huynh sao lại làm như vậy. Đệ cho rằng, có thể không tiếc tự hủy lông vũ của mình để đứng ở nơi cao, phát huy hết tài học của bản thân để tạo phúc cho nhân thế mới là quân tử chân chính.”
Trần Bách Chu chăm chú nhìn đôi mắt đen láy của Hoắc Cải, sau đó cực khẽ mỉm cười, lập tức đôi mắt thanh lãnh như ngày đông tháng hàn trở nên ấm áp như mùa xuân, cho dù vẫn độc lập ở trên trời đêm bát ngát, nhưng đã không còn xa cách khó gần, tách rời trần thế.
Trần Bách Chu không nhận lấy trà mà Hoắc Cải đưa qua, mà xoay tay, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Hoắc Cải, thuận theo cánh tay trắng nõn nhẵn nhịu, chậm rãi trượt lên.
Hoắc Cải giật mình, phản xạ có điều kiện định rụt tay về.
Trần Bách Chu lại giữ chặt lấy, mỉm cười hỏi: “không ngờ, quan hệ giữa ta và Cốc Phong lại khiến đệ để tâm đến thế. Phải chăng đệ đối với ta…”
Biệt nữu công xin hãy tự trọng à nha! Hoắc Cải có chút không thích ứng được phong cách hào phóng khác hẳn thường ngày này của Trần Bách Chu, chỉ đành cúi thấp đầu, ngượng ngùng không nói. Sau đó âm thầm cảm nhận dao động ấm áp trong tim, lặng lẽ reo mừng. Còn kém một chút xíu nữa thôi, thắng lợi ở ngay trước mắt rồi!
Thế nhưng, dòng chảy ấm áp khi được giải của oán chú đã hết, rốt cuộc vẫn thiếu một chút nữa. Hoắc Cải nhìn Trần Bách Chu, tỉ mỉ cảm thụ cảm xúc trên chú ấn, chấp niệm không cam lòng vẫn còn.
Xem ra, tiểu cúc hoa tham lam vô độ này không nhìn thấy Trần Bách Chu triệt để vứt bỏ Thường Cốc Phong thì không chịu thôi!
() Bão bối chi hoan: Thời Xuân Thu, nước Tề, trong “Yến Tử Xuân Thu” có một đoạn ghi chép như sau:
Tề Cảnh Công tướng mạo rất xinh đẹp. Một lần có một tiểu quan viên cứ nhìn y chằm chằm, khi Tề Cảnh Công hỏi, người đó liền trả lời: “Ai, không trả lời cũng chết mà trả lời cũng chết, nên ta xin nói lời ngay, vì điện hạ quá xinh đẹp nên ta không nhịn được mà nhìn mãi.” Tề Cảnh Công cực kỳ tức giận, muốn giết tiểu quan viên đó. Thế là Yến Tử khuyên Cảnh Công: “Cự tuyệt dục vọng của người khác là “bất đạo”. Ghét bỏ sự ái mộ của người khác là “bất tường”, tuy rằng hắn ái mộ dung mạo của quân thượng, nhưng theo luật không đáng bị chặt đầu. Cảnh Công nghe xong nói: “Đáng ghét, thì ra là vậy. Vậy khi ta tắm rửa, cho hắn vào kỳ lưng là được!” Hậu thế gọi đó là “bão bối chi hoan”.
()Mối tình chia đào: Di Tử Hà thông minh, khôi ngô, tuấn tú, được Vệ Linh công sủng ái, phong cho làm đại phu. Năm 504 TCN, Lỗ Định công đem quân đánh nước Trịnh, chiếm được đất Khuông. Trên đường về, tướng nước Lỗ là Dương Hổ không báo trước với nước Vệ mà tự ý hành quân gần kinh đô nước Vệ. Vệ Linh công tức giận, sai Di Tử Hà truy kích quân Lỗ. Sau nhờ có đại phu Công thúc Văn tử hòa giải, Vệ Linh công mới lui quân, giảng hòa với nước Lỗ.
Di Tử Hà được Vệ Linh công sủng ái, cho phép tự do ra vào cung cấm. Theo luật pháp nước Vệ, kẻ dùng xe của vua sẽ phải bị chặt chân. Một ngày mẹ Tử Hà bị bệnh, Có người nghe tin đang đêm đến báo với Di Tử Hà. Tử Hà giả mệnh quốc quân, tự ý lấy xe của Vệ Linh công xuất cung về thăm mẹ. Vệ Linh công do quá yêu Di Tử Hà nên khi biết chuyện chẳng những không phạt mà còn khen:
“Thực là người có hiếu! Vì mẹ mà phạm tội bị chặt chân”.
Một lần khác Di Tử Hà cùng Vệ Linh công thăm hoa viên, Di Tử Hà thấy có một quả đào ngon, tự ý hái đào ăn trước mặt Vệ Linh công, ăn không hết bèn rồi đem phần cắn dở đút vào miệng Vệ Linh công. Vệ Linh công cũng khen:
“Tử Hà thật yêu ta! Quên cái miệng đói của mình mà nhớ đến ta.”
Dân gian gọi mối tình giữa Vệ Linh công là tình chia đào (dư đào đoạn tụ).
Sắc đẹp của Di Tử Hà ngày một tàn phai và không còn được Vệ Linh công yêu. Có lần Vệ Linh công dùng roi đánh Di Tử Hà. Từ đó Di Tử Hà thường cáo ốm ít lên triều kiến Vệ Linh công. Vệ Linh công hỏi quan đại phu Chúc Đà xem Tử Hà có oán mình không. Chúc Đà gièm pha với Vệ Linh công rằng Di Tử Hà cũng giống như loài chó, gặp hội ma thì oán hận chủ nhân. Từ đó Vệ Linh công bắt đầu xa lánh ông.
Một đại phu khác của nước Vệ là Sử Ngư bất bình việc Di Tử Hà được trọng dụng, và tiến cử người hiền là Cừ Bá Ngọc. Vệ Linh công ban đầu không nghe. Ít lâu sau Sử Ngưchết, người nhà không hạ táng, lại khuyên ngăn Vệ Linh công.
Thời gian trôi qua, Di Tử Hà mỗi ngày một già và xấu, không còn được Vệ Linh công yêu quý, lại phạm tội. Vệ Linh công lại nghe theo lời Sử Ngư, trọng dụng Cừ Bá Ngọc rồi trị tội trộm xe và tự ý ăn đào trước đây của Tử Hà, nói:
“Nó đã có lần tự tiện đi xe ngựa của ta, lại có lần bắt ta ăn quả đào thừa của nó.”
Rồi đuổi ra khỏi cung. (nguồn Wikipedia)
() Chậu tưởng ký: (Harry Potter) là đồ vật cho phép những con người ở hiện tại quay lại về quá khứ và như chính mình được tham gia cùng trong cảnh đó, nhưng người đang thực hiện tại quá khứ không nhìn thấy họ và có thể xuyên qua họ. Chậu tưởng ký được chạm trổ ở bên ngoài. Muốn xem được những thứ tại quá khứ, cần một ký ức có từ trong đầu người từng tham gia cảnh đó (được bảo quản trong chiếc chai nhỏ). Kí ức này được rót ra chậu, quay xung quanh, người xem chỉ việc úp mặt vào đó và sẽ thấy tất cả rồi sẽ có cảm tưởng như chính mình đang tham gia cùng. (nguồn Wikipedia) Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT