CHƯƠNG 61: TAM THIẾU GIA THIẾU GIA GIÁO

Lầu đài rợp trời, phố phường đông đúc, kinh thành giống như một sân khấu kịch được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp bối cảnh đầy màu sắc, giàu có đẹp đẽ náo nhiệt đến mức gần như không chân thật. Tiếng người huyên náo bị xe ngựa đang lăn bánh kéo lê thành những tạp âm khó phân biệt được, giống như một bức vách kỳ diệu, càng ồn ào thì càng kín đáo.

Thiếu niên mi mày tinh xảo vén rèm xe lên, lộ ra nửa cái đầu, mở miệng: “Đinh Bằng?”

“Tam thiếu gia, chuyện gì ạ?” Nam tử đánh xe hơi nghiêng đầu lại, cung kính hỏi.

“Còn bao lâu nữa mới đến?”

“Chắc khoảng nửa canh giờ nữa mới đến, không bằng tam thiếu gia ngài chợp mắt trong xe một lúc? Lão gia nói tối qua ngài ngủ rất muộn, cố ý dặn dò tôi đốt hương an thần trong xe, chuẩn bị chăn mền. Ngài cứ ngủ bù đi, khi nào đến nơi tôi tự động gọi ngài.”

Hoắc Cải chớp chớp hai mắt sáng choang, thầm cảm thán: Trẻ tuổi thật tốt a, một đêm chẳng qua chỉ ngủ có bốn năm giờ, sáng sớm bị lôi dậy tinh thần vẫn tỉnh táo. Nào giống cái thân thể rách nát lúc trước khi xuyên việt, chẳng qua chỉ là thức đêm viết văn, ngày hôm sau dậy đi làm rời khỏi ổ liền diễn một màn bi kịch sinh ly tử biệt sống động.

“Đại ca suy nghĩ thật chu đáo a.” Hoắc Cải vẻ mặt thuần lương.

Đinh Bằng cười nói: “Tất nhiên rồi, lão gia đối với tam thiếu gia ngài có lúc nào không săn sóc chu đáo đâu.”

“Đáng tiếc đại ca có chuyện buồn ta lại chẳng cách nào chia sẻ cùng.” Hoắc Cải nhìn về xa xăm, làm ra vẻ rầu rĩ ưu thương.

“Sao thế được?” Đinh Bằng lặng lẽ nuốt nước bọt, cứ luôn cảm thấy trước mắt có một cái hố đang đợi mình nhảy vào.

“Tối qua ta vô tình nhắc đến chị dâu, không biết vì sao, đại ca liền trầm mặc, trông có vẻ rất không vui.” Hoắc Cải ra vẻ đáng thương nhìn tên xui xẻo bị Vạn Tư Tề phái tới làm tùy tùng, cầu giải đáp, cái đuôi hồ ly thật lớn đang phe phẩy phe phẩy đằng sau.

“Tam thiếu gia, chẳng lẽ ngài không biết?” Đinh Bằng bị coi như điểm đột phá cực kỳ phối hợp mà cắn câu.

“Biết cái gì?” Ngọn lửa hóng hớt của Hoắc Cải từ trong tro tàn bùng cháy đến là sung sướng.

Đinh Bằng hừ lạnh một tiếng: “Cũng khó trách, chuyện này Vạn gia có mặt mũi kể với ngài mới là lạ! Lúc tiểu thư Thẩm gia đó gả cho lão gia nhà ta, đã chiêu ba chàng rể rồi, những chàng rể đó của nàng ta một người đấu võ một người thọ đoản, người sống lâu nhất cũng thành hôn được có ba năm liền bỏ đi rồi. Cả Mông thành, có ai không biết tiểu thư Thẩm gia là một người có số khắc phu.”

Hoắc Cải lập tức hiểu ra, chẳng trách tối qua Vạn Tư Tề lại thăng cấp vấn đề hôn nhân đến mức độ sống chết, hôn sự này đã không còn là bán thân rồi, căn bản chính là bán mạng mà!

Đinh Bằng bực tức nói: “Cũng chẳng biết trái tim Vạn lão thái gia làm bằng gì, không ngờ có thể vì ba cửa tiệm mà đẩy con trai ruột của mình vào hố lửa! Hổ dữ không ăn thịt con, có một số người lại không bằng cả súc sinh!”

Kể lể bất bình giúp ông chủ nhà mình xong, Đinh Bằng lúc này mới chợt ý thức được, người bản thân vừa mắng, hình như là phụ thân của vị ở trước mặt đây, lập tức mồ hôi như mưa, lắp ba lắp bắp nói: “Tam thiếu gia… tôi, tôi…”

Hoắc Cải lại hoàn toàn không ý thức được, bản thân vừa bị người khác chỉ thẳng vào mặt mà mắng cha. Chuyển sang ghỏi: “Ngươi nói xem, đại ca có phải rất hận Vạn gia không?”

“Tâm tư của lão gia, ai có thể nhìn thấu chứ.” Đinh Bằng thận trọng trả lời.

Hoắc Cải bất chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: “Đúng rồi, ngươi nhắc đến Vạn gia, ta mới phát hiện một chuyện không đúng. Vạn gia không phải thường dăm bữa nửa tháng đều gửi thư cho ta sao, sao lần này gần một tháng rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh?”

Đinh Bằng nhìn con đường phía trước, nói: “Chúng ta không phải vẫn luôn ở trên đường sao, bên đó có muốn gửi thư cũng không có chỗ mà gửi a, chắc là đến khi chúng ta trở về Mông thành liền có một đống thư đợi rồi.”

“Ờ.” Thú hóng hớt được thỏa mãn, Hoắc Cải tùy ý đáp một tiếng, thong thả bò về trong xe.

Sáng sớm, xe ngựa đến trước cửa thị lang. Gửi thiệp đi, hạ nhân dẫn Hoắc Cải và Đinh Bằng vào sảnh bên, dâng thanh trà, liền lui xuống hết lượt.

“Tam thiếu gia, chắc Trần đại nhân phải một lúc nữa mới rảnh rỗi triệu kiến ngài, ngài có cần xem sách đi dạo một chút không?” Đinh Bằng nhỏ tiếng nói.

Hoắc Cải khẽ chau mày vì hai chữ “triệu kiến” chướng tai, rất nhanh liền hồi phục như thường: “Đưa sách cho ta.”

Đinh Bằng lấy ra một quyển sách trong ngực, cung kính đưa lên.

“Tập thơ?” Lông mày Hoắc Cải khẽ nhướn, loại sách này hình như không phải là loại mình thích, có điều Trần Bách Chu lại khá thích đọc thứ này. “Sách này cũng là đại ca dặn ngươi mang theo sao?”

“Vâng.”

Hoắc Cải không mở miệng nữa, nhận lấy sách, lật xem qua loa.

Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua… Thấy đã sắp đến giờ ngọ, Hoắc Cải nộ khí bừng bừng “bộp” một tiếng đập tập thơ đã giở qua hai lần lên bàn, gân xanh giần giật, Trần Bách Chu ngươi cái đồ con cái bất hiếu, định coi cha mày là cá phơi khô sao?

“Tam thiếu gia, ngài chắc đã đói rồi, tiểu nhân có chuẩn bị điểm tâm, ngài có muốn dùng chút không?” Đinh Bằng vội vàng tiến đến hầu hạ.

Mai mày Hoắc Cải chau lại, khẽ giọng hỏi: “Đinh Bằng, ngươi nói xem Trần đại nhân có phải đang cố ý bỏ mặc ta không?”

Đinh Bằng nhỏ giọng nói: “Chắc là không, với địa vị thân phận như chúng ta, đến thăm Trần đại nhân, đợi ba bốn canh giờ, vốn chỉ là chuyện bình thường.”

Hoắc Cải lặng lẽ nhìn trời xanh, sớm biết thế này lúc đầu đã viết Trần Bách Chu là một tên tri huyện rồi, địa vị thua kém nhiều đến vậy, kỳ thực cực kỳ vô cùng tổn hại tình cảm!

“Tam thiếu gia, ngài hay là dùng điểm tâm trước?” Đinh Bằng lại hỏi.

“Không, ta không muốn ăn.” Hoắc Cải nghiến răng nghiến lợi: “Ta muốn viết văn!”

Đinh Bằng vươn tay vào trong ngực: “Tiểu nhân có giấy bút đây.”

Hoắc Cải hơi ngạc nhiên: “Này, chẳng lẽ Đinh Bằng ngươi còn có tên khác là Tiểu Đinh Đang (Doraemon =)) )? Ta cần cái gì ngươi móc ra cái ấy!”

Tiểu Đinh Đang hiến giấy bút lên, trầm mặc không nói.

Hoắc Cải mồ hôi nhỏ giọt: “Ngươi tốt hơn là thu giấy bút vào đi, kinh nghiệm lịch sử nói cho ta biết, viết văn tại nhà người ta rất nguy hiểm, rất dễ chết, rất dễ bị chủ nhân bắt quả tang. Hơn nữa, còn giấy trắng mực đen, cho ta tám lá gan ta cũng không dám viết a.”

Đinh Bằng lặng lẽ thu giấy bút lại, chỉ là viết văn thôi mà, tam thiếu gia có cần nói nghiêm trọng như thế không?

Viết văn trút giận không được rồi, Hoắc Cải chỉ có thể cầm lại tập thơ, chuẩn bị đọc lần thứ ba, haizz, đợi một cái liền đến bốn năm canh giờ, lãng phí thời gian làm nhiệm vụ biết bao a.

Ngón tay lướt qua trang sách, bất chợt, nghĩ ra điều gì, Hoắc Cải đột ngột đứng dậy, chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt khẽ híp lại, nụ cười mơ hồ: “Đinh Bằng, tiểu gia ta chợt nhớ đến một bài thơ, ngươi có hứng thú muốn nghe không?”

“Tiểu nhân tất nhiên rửa tai lắng nghe.”

“Dương số trùng thì âm số tàn, lộ nồng phong ngạch dục thành hàn. Mạc ngôn hoàng cúc hoa khai vãn, độc chiếm tôn tiền nhất nhật hoan.” Hoắc Cải rỗng rạc chậm rãi ngâm thơ, lông mày càng lúc càng giãn ra. “Thế nào?” (Bụi: theo mình hiểu thì ý bài thơ như sau: Khi số dương trùng số âm sẽ tàn, sương kín gió buốt khiến thời tiết trở nên lạnh. Đừng nói cúc vàng nở muộn, thế nhưng lại độc chiếm một ngày vui trước bình rượu. Thơ của Hoàng Thao)

“Thơ hay thơ hay.” Đinh Bằng tuy rằng không hiểu lắm tại sao tam thiếu gia nhà mình lại đọc thơ cúc hoa vào cuối tháng năm, nhưng điều này cũng không trở ngại đến việc hắn làm một người công nhân tốt ngoan ngoãn tán thưởng.

Hoắc Cải liếc nhìn bộ dạng của Đinh Bằng một cái, nhưng chỉ cười không nói, trực nam như ngươi, tất nhiên không cách nào hiểu được lạc thú lấy thơ sàm sỡ người. Hoắc Cải chậm rãi lau đi khung cảnh Trần Bách Chu bị n vị đại hán “dương x trùng đắc cúc hoa tàn, độc tao tôn tiền nhất nhật hoan” trong đầu, sóng mắt lưu chuyển nói: “Ngươi có biết bài thơ đó tên là gì không.”

“Tiểu nhân sao đoán ra được.”

Hoắc Cải nét cười đắc ý: “Bài thơ này tên là ‘Cửu nhật’ đó” (Cửu nhật: ngày mùng chín)

Đinh Bằng nhìn người nào đó nét cười rạng rỡ như hoa, lặng lẽ quay đầu, trùng dương ngâm thơ hoa cúc thì mười bài có chín bài tên là ‘Cửu nhật’, thiếu gia ngài rốt cuộc vui vẻ cái gì thế?! (Trùng dương: ngày mùng 9 tháng 9 âm lịch, người xưa cho rằng số 9 là số dương nên gọi là trùng dương.)

“Quả nhiên thơ hay.” Tiếng nói như gió, mát lạnh thổi vào.

Hoắc Cải ngẩng đầu, quả nhiên là Trần Bách Chu, khom người chào nói: “Vãn sinh bái kiến Trần đại nhân.”

“Không cần đa lễ.” Trần Bách Chu cười hỏi: “Không biết những câu thơ hay nhường này là do ai sáng tác?”

Hoắc Cải cười ngượng ngùng: “Là năm ngoài học trò bắt gặp trong tiết trùng dương, khiến ngài chê cười rồi.”

Trần Bách Chu khen ngợi tự đáy lòng: “Đâu có, bài thơ này ngụ ý phong phú, quả thực là thơ hay khó gặp. Chỉ không bết Vạn công tử tại sao lại ngâm thơ trùng dương vào thời điểm này.”

Hoắc Cải trong lòng nói – Đương nhiên là để chiêu đãi + triệu hồi ngài rồi! Chẳng lẽ ngài không biết có một thuật triệu hồi tiểu công linh nghiệm 100% trong truyền thuyết có tên là ngâm thơ sao? Chẳng lẽ ngài không biết cái chân lý không thể bàn cãi rằng phàm là tiểu thụ ngâm thơ, đặc biệt là tiểu thụ xuyên việt ngâm thơ, tiểu công nhất định sẽ xuất hiện dưới góc tường, trong bụi hoa, ngoài cửa sổ, trên xà nhà… các nơi xó xỉnh có thể lĩnh hội đầy đủ kinh thế chi tài của tiểu thụ sao?

Hoắc Cải mở miệng nói – “Bởi vì ta thích!”

Trần Bách Chu: “…”

Có nha hoàn khom lưng tiến vào, lảnh lót nói: “Lão gia, rượu và thức ăn đã được chuẩn bị xong, xin mời lão gia và Vạn công tử di giá đến hoa đình.”

Trần Bách Chu nhìn Hoắc Cải, làm ra thế mời.

Hoắc Cải mỉm cười gật đầu, nhấc bước đi theo. Cũng may tiểu tử ngươi mời khách có mời cơm, nếu không sau này gia tuyệt đối sẽ ngược chết ngươi!

Phủ thị lang được xây rất ưu nhã tinh tế, giữa những hòn giả sơn cao cao thấp thấp được xếp từ đá Thái Hồ là một thông đạo nhỏ dài được xây từ những hòn đá hai màu xanh trắng, cây xanh rủ đá, trúc xanh chọc trời, cánh hoa phủ mặt đất.

“Vạn công tử, ngươi rất thích cúc hoa sao?” Trần Bách Chu rõ ràng vẫn còn lăn tăn về vấn đề lúc trước.

Hoắc Cải quả quyết lắc đầu: “Không, trong vạn loài hoa, ta chỉ yêu mai.”

Bước chân Trần Bách Chu lập tức khựng lại, trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: “Tại sao?”

Khóe miệng Hoắc Cải nhếch lên, nụ cười dịu dàng nhàn nhạt: “Bởi vì nó là hoa mai, cho nên không thể không yêu.”

Bởi vì Thường Cốc Phong thích hoa mai, bởi vì trong biệt viện Trần phủ của ngươi trồng đầy hoa mai, bởi vì lúc Vạn Nhận Luân ngắt hoa mai chơi đã bị ngươi nhốt vào phòng để củi tròn ba ngày.

Trong mắt Trần Bách Chu có gì đó thoáng qua, miệng khẽ động, nhưng lại không hề phát ra âm thanh gì. Hoắc Cải biết, câu hắn nói là hai chữ Cốc Phong.

Hoắc Cải quay đầu đi, nhìn những đóa hoa dưới ánh mặt trời buổi trưa, trong bóng râm của đá Thái Hồ, nở càng thêm rực rỡ. Đứa con si tình à, chỉ cần ngươi có gan coi gia là hàng thay thế, gia liền có bản lĩnh thăng cấp bản thân thành hàng xa xỉ.

Hai người đến hoa đình, ngồi đối diện nhau. Chén rượu tinh xảo, sứ thanh hoa vẽ trúc, đặt bên tay mỗi người, rót rượu ngon, mùi hương sâu kín phảng phất.

Trần Bách Chu từ lúc bắt đầu ăn chỉ chào mời hai câu, liền không mở miệng nói gì nữa, thỉnh thoảng đũa ngọc đĩa sứ va chạm vang lên những âm thanh thanh thúy. Thật là một bữa tiệc chiêu đãi phong nhã vô song. Một chủ một khách, tay nâng đũa động, đều mang theo vài phần tuân lễ thủ nghi, cổ phong nho nhã.

Hoắc Cải gian nan nuốt xuống miếng măng đã nhai gần trăm lần, nhìn Trần Bách Chu đầu bên kia bàn ăn nhàn nhã phong lưu đến mức ngay cả động đũa cũng uyển chuyển như nhấc bút, hối hận đến mức ruột cũng tím cả vào.

Tại sao lúc đầu viết về Trần Bách Chu, vì muốn thể hiện văn chương mình lại cứ nhất định phải thêm vào câu “Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma, sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề.” chứ hả hả hả?! Lúc này thì hay rồi, để phối hợp với khí chất trang nghiêm a, ưu nhã a, sáng sủa a, đường hoàng a của vị quân tử trước mặt, khiến cho bản thân trước một bàn đầy mỹ thực, miễn cưỡng làm ra vẻ văn nhã, ăn uống chẳng có vị gì. (Bụi: đại ý – những người có học cùng nhau giao lưu tìm tòi học hỏi, cần mẫn giống như người thợ thủ công chế tạo ngọc, dáng vẻ của bọn họ rất trang nghiêm, lại nho nhã lễ độ, bọn họ đều là những người có địa vị hiển hách (người có học đều là quý tộc), trang phục của họ đều rất sáng sủa.)

Hoắc Cải nhấp một ngụm rượu nhạt, gắp một miếng cá cho vào miệng nhai hai cái, nhưng vẫn bị cái không khí này khiến cho buồn bực không chịu nổi. Nhịn không được mở miệng muốn nói chút gì đó: “Trần đại nhân…”

Trần Bách Chu nuốt sạch sẽ thức ăn trong miệng, gác đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Hoắc Cải, mười ngón tay đan vào nhau, dịu dàng hỏi: “Chuyện gì?”

Nhìn tư thái nho nhã lễ độ đó của Trần Bách Chu, Hoắc Cải trong lòng chợt lạnh, chỉ cảm thấy như một thùng nước đá đổ thẳng xuống đầu, lập tức lạnh thấu tim, mất ý chí chiến đấu.

Người khác có thể không biết, nhưng y thân là người sáng tạo người nào đó lại rất rõ, mỗi lần Trần Bách Chu cảm thấy chán ghét hành vi của đối phương, hắn sẽ không thể hiện trên mặt, nhưng sẽ làm một động tác theo thói quen đó là mười ngón tay đan vào nhau. Bởi vì thiết lập của nhân vật Trần Bách Chu này bản thân vốn không hợp với việc nói thẳng ác ngôn hay lộ vẻ dữ tợn, cho nên lúc đầu y mới đặc biệt thiết lập động tác mang tính dấu hiệu nhận biết này, để biểu đạt sự coi thường của Trần Bách Chu đối với việc Vạn Nhận Luân cứ đeo bám mãi không thôi. Không ngờ, lần này chính mình lại dính phải.

Có điều, bản thân cũng có làm gì đâu, tại sao đã chạm đến giới hạn của Trần Bách Chu rồi? Chẳng qua mới chỉ gọi một tiếng thôi mà, còn chưa kịp nói gì nữa, sao hắn lại ghét được?! Chẳng lẽ ngay bản thân việc nói chuyện đã phạm vào cấm kỵ của Trần Bách Chu?

Hoắc Cải chợt nhớ ra, Lão Tử đã từng nói, thực bất ngữ thẩm bất ngôn (ăn, ngủ không được nói chuyện). Hai người một bàn ăn, đây có thể coi là tiệc chiêu đãi riêng, thân là một người đọc sách có lễ nghi có phong độ, nói chuyện trong lúc ăn cơm tuyệt đối được xem là cấm kỵ. Đây không phải là thế kỷ hai mươi mốt thịnh hành việc nói chuyện bên bàn ăn, huống chi thức ăn trong miệng mình còn chưa nuốt sạch sẽ…

Hoắc Cải dường như nhìn thấy một tấm biển “Thiếu gia giáo” đập thẳng xuống đầu mình cái bộp, hình tượng công tử nho nhã phong lưu cũng theo đó mà “răng rắc răng rắc” vỡ vụn.

Lông mày Hoắc Cải không khỏi nhíu lại, Trần Bách Chu tên này là một kẻ cực kỳ cố chấp với những vấn đề liên quan đến lễ nghi quy tắc, lúc dạy học luận văn, bản thân có phóng túng đến đâu cũng chả sao, dù sao cậy tài khinh người cũng được coi là cốt cách văn nhân, nhưng nói chuyện trong lúc ăn cơm tuyệt đối bị coi là giáo dưỡng có vấn đề. Một khi bản thân lần này để cho hắn ấn tượng thô tục vô lễ, cả đời này chỉ sợ khó có thể rửa sạch.

Không được, nhất định phải tìm cách bù lại sai lầm!

Hoắc Cải trong đầu xoay chuyển điên cuồng: Phải làm thế nào mới có thể gắn một cái lý do chính đáng cho việc mình mở miệng trong lúc ăn cơm đây?

Hoắc Cải gian nan nuốt nước bọt, bất ngờ nghĩ ra một kế!

——————————————-

Đá Thái hồ:

Bụi: Đố các hủ, bạn Cải nghĩ ra cách gì? Đề nghị các hủ đã đọc QT hay bản gốc không được sì-poi. ^^ Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play