CHƯƠNG 32: CÔNG TỬ LÀ CON CHÁU PHÚ GIA

“Ngươi định ra tay bây giờ hay là đợi tiểu điểu đông rồi mới tính tiếp?” Hoắc Cải rúc vào trong lòng người nào đó, đồng thời cũng không hề vội vàng rời khỏi. Mẹ nó, phúc lợi của người học võ công thật tốt, mặc duy một bộ dạ hành mà thân thể vẫn giống như cái túi chườm vậy.

“Ngươi hy vọng ta lúc nào ra tay?” Đại hiệp lúc này lại có vẻ rất dễ thương lượng.

“Ngay bây giờ.” Hoắc Cải không hề do dự nói. Nếu như chốc nữa tên này hối hận thì biết làm sao?

“Như ý muốn của ngươi thôi.”

Tiếng nói còn chưa dứt, Hoắc Cải chỉ thấy một bàn tay to che mất hai mắt của mình, bên thân bước chân người liên tiếp lướt qua, mùi tanh tưởi lạnh lẽo trong chốc lát lan tràn trong không khí, những tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên, đồng loạt lọt vào tai, khiến người ta không rét mà run.

“Xong rồi?” Hoắc Cải kéo bàn tay đang che mắt mình ra chuẩn bị nghiệm thu kết quả.

Đại hiệp lại không buông tay ra ngay: “Xong rồi, có điều, ngươi khẳng định muốn nhìn sao? Ngươi rõ ràng không muốn nhìn thấy máu mà? Ngươi cố chấp đợi ở nơi này chẳng qua là sợ xảy ra biến, thủ ở đầu hẻm không phải cũng giống nhau sao? Ta có thể trực tiếp ôm ngươi đi ra. Nếu ngươi không muốn đợi lâu, ta cũng có thể giúp ngươi chặt luôn cái kia của bọn chúng.”

Động tác của Hoắc Cải hơi chững lại, người này, không ngờ lại suy nghĩ cho mình như thế…

Rốt cuộc hắn có âm mưu gì?

Anh hùng cứu mỹ nhân vẫn có thể xem là chuyện đại hiệp thường làm, thấy chuyện bất bình chẳng tha cũng là nghĩa vụ của đại hiệp, nhưng, chu đáo tỉ mỉ đối với một tên con trai đến mức này thì nhất định có vấn đề.

Chẳng lẽ… hắn là cong, muốn bao mình?

Không thể nào, cho dù có là cong thì cũng không thể nào nhất kiến chung tình với một tên con trai vừa xuất hiện đã muốn diệt tiểu điểu của người ta chứ?! Trừ khi hắn là một tên biến thái. (Bụi: Bạn đánh giá thấp mị lực của bản thân quá =v=)

“Không cần.” Hoắc Cải kiên định kéo bàn tay che mắt mình ra, nhìn về phía ba tên lưu manh…

“Ngươi không sao chứ?”

“Ta sao có thể sao được chứ?”

“Ta sắp bị ngươi bóp chết rồi.”

“Hoắc Cải ngượng ngùng buông tay, khàn giọng nói: “Xin lỗi, lần đầu tiên ta nhìn thấy cảnh này… vẫn chưa quen được.”

“Ngươi không cần phải quen.” Hai mắt lại lần nữa được bàn tay ấm áp đó che lên, chỉ còn lại bóng tối sạch sẽ.

“Hiện giờ thù của ngươi đã báo rồi, sau này có dự định gì không?” Giọng nói bên vành tai cực kỳ nhu hòa, có chút ý vị dụ dỗ.

Thân thể Hoắc Cải lập tức căng thẳng: “Không biết đại hiệp có chuyện gì mà tại hạ có thể giúp đỡ?”

“Giúp đỡ cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy con người ngươi thông minh lanh lợi, muốn hỏi xem ngươi có chịu theo ta, làm huynh đệ của ta hay không.” Giọng nói rất nhẹ, cũng rất thành khẩn, thấp thoáng ý cầu khẩn, như có lại như không.

Hoắc Cải thở hắt ra, thì ra là chiêu lãm, may là không phải hỏi ‘Ngươi có chịu làm bà xã của ta không?’ Bức ép dân nam hỏi câu này chỉ là hình thức, mình trả lời hay không cũng vô dụng.

Hoắc Cải không tiện cự tuyệt trực tiếp, cho nên đành nói: “Dám hỏi đại hiệp làm nghề gì?”

“Cướp của người giàu chia cho người nghèo.”

Hoắc Cải nghĩ ngợi một lúc, nói: “Cướp của người giàu chia cho người nghèo cũng không tệ, nhắc đến mới nhớ, nhà ta cũng rất nghèo, nha đầu của nhà ta cũng rất nghèo, đầu bếp của nhà ta cũng rất nghèo, hộ vệ nhà ta cũng rất nghèo…” (Bụi: Công tử nhà nghèo =)))

“Ta hiểu rồi, ngươi không phải giải thích nữa.” Mặt đại hiệp đen xì. Thì ra tên nhóc này đúng là công tử nhà giàu, rõ ràng nhìn thế nào cũng giống như một tên lừa đảo mà.

“Xin lỗi.” Hoắc Cải khéo léo từ chối xong, cuối cùng thành thật đáp một câu.

“Không sao, ngươi vốn cũng không nợ ta cái gì.”

Đại hiệp nhìn Hoắc Cải đang bị mình che mất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, khe khẽ thở dài, coi như trả nợ ân tình cho Mạch Tử vậy. Vốn cho rằng lần này có thể mang về cho sơn trại một quân sư chứ, ai ngờ… mình cũng có lúc nhìn nhầm. Thế này cũng không tệ, một thiếu niên không thích nhìn thấy máu như vậy vẫn nên tránh xa con đường Tu La thì tốt hơn.

“Sức mạnh của ngươi có thể cho ta mượn dùng một chút nữa được không?” Hoắc Cải lại mở miệng, đã không nợ hắn cái gì, tất nhiên có thể bòn rút bao nhiêu thì cứ bòn rút bấy nhiêu.

Ánh mắt đại hiệp lập tức trở nên lăng lệ, được voi đòi tiên không phải là thói quen gì tốt, biết mình là một người có thế lực nhất định cho nên muốn lợi dụng triệt để hơn sao? Biết đây có chút coi trọng hắn cho nên muốn lấy đó đấy làm điều kiện để mặc cả sao?

“Ngươi nói đi.” Giọng nói vẫn dịu dàng như trước, không mang một chút ý vị nguy hiểm nào như trong ánh mắt.

Hoắc Cải mở miệng: “Lúc trước ngươi phế mắt tai và lưỡi của chúng, ống trúc lại không vì chúng giãy giụa mà rơi ra, nghĩ đến mức độ chắc chắn của dây thừng, bọn chúng không cần người trông coi cũng không sao. Ngươi có thể giúp mang bọn chúng ra đài cao ở giữa chợ được không? Sức tôi không đủ, nếu như để ta làm, chỉ có thể đợi đóng băng mới kéo đi được. Nếu như có sự giúp đỡ của ngươi, ta có thể về nhà sớm rồi.”

“…….” Này này, ngươi mượn sức mạnh thật chỉ là sức mạnh thôi sao, bổn đại hiệp vốn quen với lý luận âm mưu sao có thể chịu được đả kích này chứ hả hả hả!

“Không được sao?”

“Không, tất nhiên là được. Có điều sao ngươi lại muốn làm vậy?”

“Phế vật cho mọi người chứng kiến mới đích thực là phế vật không đúng sao?” Hoắc Cải nói như đó là chuyện đương nhiên. Báo thù tất nhiên phải làm xong trong một lần, thà rằng nhục nhã vô cùng, cũng không chịu kém một li mà.

“……” Thủ đoạn không nhìn thấy máu của tên này còn đáng sợ hơn cả thủ đoạn nhìn thấy máu của mình nữa.

Sau một tuần hương…

“Xử lý ổn thỏa cả rồi.” Cu li hồi báo.

“Huynh vất vả rồi.” Ông chủ độc ác hài lòng gật đầu. “Tiếp theo, chúng ta ai về nhà nấy thôi.”

Đại hiệp cũng là một người thẳng thắn dứt khoát, cung tay nói: “Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu, chúng ta sau này sẽ có ngày gặp lại.” (Núi vẫn xanh, sông vẫn chảy, sự việc diễn ra như tự nhiên)

“Sẽ có ngày gặp lại.” Hoắc Cải cũng học theo cung tay.

Trước mắt bóng đen vụt qua như điện, đại hiệp che mặt đã biến mất không dấu vết.

Hoắc Cải lại hắt xì một cái, trước tiên trở về khách *** đã đặt trước để làm ấm thân thể rồi tính sau, đợi trời sáng rồi còn phải đến xem đám tiểu điểu bị đông lạnh nữa.

Ánh ban mai hơi lộ ra, trời đất vẫn chìm trong một mảnh xám mịt mờ, trên chợ rau đã không ít người túm tụm vào. Người ta chỉ vào giữa đám người, bàn luận sôi nổi, đầy vẻ hưng phấn. Bất luận là thời đại nào, lòng nhiệt tình xem náo nhiệt của dân chúng Trung Quốc vẫn y nguyên.

Một người thiếu niên bạch y gắng sức chen vào trong đám người, nhìn lên, ba sinh vật tạo hình thê thảm lọt vào trong mắt, cúi đầu, bịt miệng, che đi mọi biểu cảm trên mặt, trong lòng bất chợt cảm thấy dịu đi, sau đó tất cả cảm xúc đều biến mất.

Thiếu niên thở ra một hơi dài thườn thượt, mấp máy môi mà không phát ra tiếng: “Nhiệm vụ hoàn thành, vĩnh biệt, kẻ thù của người khác.”

Nói xong, xoay người đi, không quay đầu lại.

“Hắt xì”

Buổi chiều, Hoắc Cải rúc trong chăn ấm đệm êm nhà mình, thiên nhân giao chiến…

Thiên: Này này, hiện giờ thời điểm vừa đúng, ngủ dậy rồi thì mau chuẩn bị giải quyết mục tiêu tiếp theo đi chứ! Ngươi không muốn trở về hay sao?

Nhân: Cũng làm gì vội vậy, bảo dưỡng tinh thần tích lũy sức lực mới có thể chiến đấu tiếp chứ. Đầu óc không phải vẫn còn quay cuồng hay sao?

Thiên: Đã ngủ suốt hai canh giờ rồi, đừng có ngụy biện nữa, dậy mau!

Nhân: Tên Đông Phương Vị Minh đó là Boss lớn mà, không phải một hai ngày là có thể giải quyết xong đâu. Sớm một ngày muộn một ngày cũng chả khác gì đâu.

Thiên: Vì hắn là Boss lớn nên mới phải chuẩn bị sớm! Khí thế lên, chiến đấu cho ta!”

…….

Một giờ sau, Hoắc Cải ăn mặc như một cái bánh bao ngự thiện, đứng trước cửa sau của Tú Bị Các. Ngẩng đầu 45 độ, sáng sủa và xinh đẹp, nhìn trời…

Cúc hoa rất kiêu ngạo, chỉnh đốn phải đúng người, báo thù phải gian khổ, độ khó phải gia tăng.

Oa oa oa, vì cái qué gì mà lúc đầu gia lại viết Vạn Nhận Luân trong thời gian dưỡng thương ở Tú Bị Các yêu sâu sắc ông chủ Đông Phương Vị Minh nhà đó chứ! Khiến cho bây giờ phải đi xem xem bản tôn, làm rõ câu chuyện mà tiểu Cúc hoa không thể không nói đó, mới có thể lên kế hoạch báo thù! Hu hu hu, điều giáo mà có tình cảm á, ghét quá!

Vạn Nhận Luân, ngươi là một thiên sứ gãy cánh, ép gia phải chạy khắp chân trời góc bể tìm lông gà bay loạn ghép lại cho ngươi, thiếu một cọng cũng không chịu.

Trời sinh cho ngươi một đôi cánh, chính là để bị thiêu cháy!

Oán trách xong, gõ cửa.

Không lâu sau, một người đàn ông mập mạp thò đầu ra nói: “Công tử, chỗ chúng tôi vẫn chưa khai trương.”

Hoắc Cải đưa ra một ít bạc vụn, cười một cách ám muội dung tục: “Ta vào muốn mua chút đồ, đồ mà chỉ Tú Bị Các các người mới có. Ngươi hiểu chứ?”

“Ồ, hiểu rồi hiểu rồi, công tử mời vào.” Người đàn ông nháy nháy mắt, ra vẻ đã hiểu. “Có cần tiểu nhân dẫn ngài vào trong không?”

Hoắc Cải lông mày hơi nhướn, đi vào trong viện: “Không cần, từ cửa vòm nguyệt bên Hà Đường ở hậu viện đi vào tiền sảnh có mấy bước thôi mà.”

Nghe thấy Hoắc Cải quen thuộc Tú Bị Các như vậy, xem ra là khách quen, người đàn ông đã nhận được chút tiền tất nhiên sẽ dễ dàng để cậu đi.

Hoắc Cải vừa tiến vào tiền sảnh liền trốn vào sau cây cột. Cẩn thận thò nửa đầu ra: Rất tốt, lúc này đang là thời gian các vị nhân viên ngành dịch vụ ngủ bù, muốn đột nhập vào phòng của Đông Phương Vị Minh cũng không phải quá khó. Hồi tưởng lại đường đi một lượt, một, hai, ba, go!

Nhắm chuẩn căn phòng đơn trên tầng cao nhất, vị thiếu công tử thanh lịch mang theo lá gan của hải tặc, kỹ thuật của trộm vặt, sự thận trọng của hái hoa tặc, một đường cong người lẻn vào, lách qua ba nha đầu và hai tên ma cô, cuối cùng thành công đến đích – trước phòng Đông Phương Vị Minh.

—————————–

Bụi: Một thời thần chính là 1 canh giờ, bằng 2 tiếng đồng hồ bây giờ. Trước kia không biết cứ để là thời thần  Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play