Hoắc Cải vừa nghĩ tới chuyện mình lần này bị hai huynh đệ kia ăn mất, từ đó bi thương, không thể đoạn tuyệt. Nhưng mà có một điểm rất thần kỳ, tuy Vạn Tư Tề đem Hoắc Cải ôm rất chặt, nhưng vẫn bảo trì trầm mặc. Hình như không muốn để cho Vạn Thử Ly biết được sự có mặt của hắn.
Vì thế Hoắc Cải kìm lòng không được lại bắt đầu YY: Vạn Tư Tề này liệu có phải là sau khi trói mình lại rồi, tiện thể cũng đem Vạn Thử Ly áp đảo ăn luôn, chơi một cái song phi. Tuy nói Vạn Thử Ly là tên lưu manh, nhưng có gen của Vạn gia, nên dù gì cũng là tên lưu manh được tô vàng điểm ngọc, trước lạ sau quen, Vạn Thử Ly làm cái thụ gì đó, vẫn có thể đảm nhiệm được nha.
Ân, một ngựa hai yên so với song . long . nhập . động tốt hơn nhiều!
Giữa lúc Hoắc Cải đang YY một cách hừng hực khí thế, Vạn Thử Ly đuổi theo không bỏ cũng đã từng bước từng bước một mò tới bên cái giường đen như mực nước. Hắn cười *** vươn cái móng heo ra…
“Chát.”
Tay Vạn Thử Ly bị đẩy ra.
Không nghĩ tới tiểu bạch thỏ cũng dám nhe răng, Vạn Thử Ly bật người phẫn nộ, âm lượng đề cao mà rít gào: “Ngươi cư nhiên dám động thủ với ta!”
Mà Hoắc Cải rất muốn COS một cái Đậu Nga, chuyện vừa rồi mình muốn làm cũng là hữu tâm vô lực a, toàn là tên khốn Vạn Tư Tề kia nắm tay bắt mình làm mà.
Vạn Thử Ly cảm thấy bị mạo phạm nghiêm trọng liền không nói hai lời, trực tiếp nhào qua, kết quả chính là, hắn bay tới thế nào thì bay về thế đó. Không thể không nói, cái chân của Vạn Tư Tề đúng là rất có lực.
Không chờ Hoắc Cải thầm quát một tiếng hảo, Vạn Tư Tề đã xoay người, đem Hoắc Cải ném vào giường, sau đó bá một cái, xốc màn che ở đầu giường lên, như mị ảnh chạy ra ngoài.
Hoắc Cải lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng ngồi dậy, tính bỏ trốn mất dạng. Tiếc là đã muốn, Vạn Thử Ly từ dưới đất bò lên nổi điên nhào tới lần nữa. Vì vậy thằng nhóc Hoắc Cải đáng thương này, sau năm giây được tận hưởng tự do, lại bị áp đảo thêm lần nữa.
“Lá gan không nhỏ a…” Vạn Thử Ly phun ra không phải là CO2, đó là hỏa dược.
Hoắc Cải không chỉ nghe được tiếng nói nhảm bên tai mà còn nghe được tiếng đóng cửa sổ rất nhỏ. Giờ phút này, Hoắc Cải mới coi như hiểu được dụng tâm hiểm ác của Vạn Tư Tề —— đem mình làm mồi, kích Vạn Thử Ly tức giận, đem lực chú ý hạng nặng tập trung hết bên này, hắn thừa cơ nhanh nhẹn rời trận, một chút mùi tanh cũng không dính.
Hoắc Cải hận đến nghiến răng, Vạn Tư Tề ngươi cái tên mặt liệt lãnh huyết, tuy nói trong nguyên tác ngươi chỉ đảm nhiệm hành vi hằng ngày của người qua đường A, không quan tâm không nhúng tay vào, hành động theo cảnh đã được phân. Nhưng ngươi có cần trung thành với nguyên vai tới mức đó không a hỗn đản!
Thân là nhược thụ, còn mang theo cái tên cực phẩm Vạn Nhận Luân, Hoắc Cải trên con đường đấu vật đã định trước là không có tiền đồ, huống chi y phải đối mặt chính là BOSS đã cuồng bạo. Vì thế, sau khi mềm nhũn ủi một chưởng duỗi một thân đá một cước xong, y đã bị Vạn Thử Ly triệt để đè chết, còn bị hắn dùng đai lưng trói hai tay lại, cột lên trụ giường nữa.
“Ngươi cái đồ đê tiện!” Một cái tát của Vạn Thử Ly xông lên bắt chuyện với Hoắc Cải. “Mới nãy ngươi đánh ta bao nhiêu cái, đêm nay ta làm ngươi bấy nhiêu lần, xem ngươi còn dám liều lĩnh như thế nữa không?!”
Hoắc Cải tránh rất nhanh, mặt cũng không rõ là đau đến mức nào, chỉ là lửa giận xẹt xẹt xẹt bốc lên.
Từ nhỏ đến lớn, y chưa từng bị khuất nhục tới mức này, coi như là Vạn quản lý cái tên cặn bã đó, lúc quá phận nhất, bất quá cũng là đem văn kiện ném vào người y mà thôi, khuôn mặt thì chưa bao giờ dám bắt chuyện. Không nghĩ tới, hôm nay lại bị tên ngu xuẩn này mở huân rồi.
Hoắc Cải nhắm mắt lại, thân thể vì cưỡng chế lửa giận mà run rẩy, y biết rõ, thân thể nhỏ bé mười ba mười bốn tuổi của Vạn Nhận Luân làm cách gì cũng không đánh lại Vạn Thử Ly, mà càng phản kháng, tên quỷ súc này sẽ càng hạ thủ ngoan độc, tình huống càng thêm bị động, phải chờ, chờ thời cơ một kích tức trúng, lật bàn toàn diện.
Vạn Thử Ly thấy người này tự nhiên ngoan rồi, cũng không kỳ quái. Vạn Nhận Luân trước giờ đều là một nhuyễn đản, bức nóng nảy có thể cắn hai cái, nhưng rốt cuộc cũng không có can đảm. Cảm thụ được người dưới thân run run, lửa giận của Vạn Thử Ly không khỏi lắng xuống, mà dục . hỏa thì lại càng mạnh lên.
“Ba ba…” Y phục của Hoắc Cải bị thô bạo xé mở, lộ ra thân thể nhỏ yếu trợt nộn.
Hoắc Cải chỉ cảm thấy trên người mát lạnh, sau đó một cái tay bắt đầu sờ soạng. Hoắc Cải mặc niệm “Đây là nữ nhân đây là nữ nhân…” để khắc chế dục . vọng muốn đem kẻ trên người một cước đạp xuống giường.
“Túi da này của ngươi, vuốt lên so với chị em ở kỹ viện còn sướng hơn…” Vạn Thử Ly một bên giở trò, một bên đùa cợt không ngừng, ngón tay dời xuống, đã thấy tay hắn đặt lên đai lưng rồi.
“Đừng, đừng có sờ… đừng có sờ ngực ta…” Hoắc Cải xoay người, vừa tránh vừa cắn răng nói.
Thanh âm nhu nhu của Hoắc Cải vang lên, Vạn Thử Ly cười tà một tiếng, cái tay đã ở phía dưới lại dời lên lại, ở hai điểm kia vừa nắm vừa nhéo, buộc Hoắc Cải phải phát sinh ra tiếng . thân . ngâm không dứt, tưởng tượng đến biểu tình của người dưới thân, trong lòng Vạn Thử Ly vui vẻ không gì sánh được, nhưng nếu trong phòng có thêm chút ánh trăng, Vạn Thử Ly đã có thể nhìn rõ trên mặt nhân nhi đang thở gấp trận trận vẻ khinh bỉ cùng cười nhạt.
Trong lòng Hoắc Cải đương nhiên là một mảnh thanh minh, cái gọi là quỷ súc công không phải là sinh vật thuộc hệ biệt nữu thích làm ngược ý người ta sao, coi như không nhúc nhích được, bản cha kế cũng có cách dùng miệng điều khiển ngươi!
Hoắc Cải cố ý gia tăng tiếng thở, vặn vẹo không ngừng, dụ cho thuộc tính quỷ súc công của Vạn Thử Ly bạo phát toàn diện mà đem lực chú ý tập trung đến ba phần đất bên trên, không ngừng đùa giỡn. Tay môi đồng thời ra trận.
Mà thân thể Hoắc Cải ở trong các đợt giãy dụa, cọ tới đầu giường, tay cũng vì thế mà có chút không gian để hoạt động. Ngón tay xen vào trong khe giường, mò lấy một thứ lạnh lẽo, một tấm sắt hình tròn cạnh sắc.
Nói, vì sao đầu giường Hoắc Cải lại “vừa vặn” có một tấm sắt như thế chứ? Cái này nói tới cũng không dài.
Làm một tiểu nhược thụ đang đấu tranh trong thế giới quỷ súc công, cúc hoa đương nhiên là có phúc lợi như nông nhân Nghiễm Châu vậy, gạo phi thường có bảo đảm. Mà Hoắc Cải để bảo chứng thuần khiết của cúc hoa nhà mình, không thể không an bài thêm chút ít.
Xem, tám mươi phần trăm cúc hoa là ở trên giường đụng trúng dưa chuột, cho nên, giường trở thành yếu địa chiến lược. Lại xem tiếp, tám mươi phần trăm quỷ súc công đều dựa vào chiêu cột tay đầu giường để chế ngự tiểu thụ, cho nên, khe giường nơi mép giường biến thành kho dự trữ vũ khí.
Đừng coi thường cái khe này nhỏ, ở đây có (tấm sắt) để cắt dây, (que sắt) để mở khóa, (hộp quẹt) để mồi lửa, (ống thuốc phấn) để kê đơn không thiếu thứ gì.
Hoắc Cải thân là cha kế thâm niên, ba cái thứ xiếc công thụ này, y chưa viết qua cũng đã nghĩ qua, chưa nghĩ qua cũng từng xem qua, chính là 1D 2D 3D cùng ra trận, quả là vạn bụi hoa trung quá điểm hồng lạc mãn tâm.
Dù cho tiểu công có trăm ngàn thủ đoạn, ngụy nhược thụ này cũng rất là lỳ lợm lành nghề. Trừ phi tiểu công đi là con đường thoải mái tầm thường, bất quá công ở thế giới này đã bị cha kế hất cho một chậu cẩu huyết rồi, loại khả năng này, thực sự là cực kỳ nhỏ bé.
May cho Vạn Thử Ly là hắn không ở nhà mình đối Hoắc Cải hạ thủ, nếu không trụ giường đã bị Hoắc Cải động tay động chân trong chớp mắt có thể bị Hoắc Cải dễ dàng dỡ xuống, sau đó thì một đòn gõ chết nha.
Hai ngón tay Hoắc Cải mang theo tấm sắt, cọ lên đai lưng đang trói lấy tay mình, đếm ngược từ mười, đai lưng trên tay rất phối hợp mà đứt ra. Trong mắt Hoắc Cải hiện lên hàn quang, hai tay đã được tự do sờ đến ống chứa mê dược nhỏ ở trên đầu giường.
Tiểu Ly Ly, ngươi bảo ngươi là muốn đánh với ta, bị ta đánh, hay là để cho ta đánh đây?
Nhưng đúng lúc này, lại nghe cửa “Bịch” một tiếng, một chút tia sáng từ đại môn xâm nhập vào, đem tình cảnh trên giường soi đến mơ hồ. Hoắc Cải quay đầu, chỉ thấy hai thân ảnh một cao một thấp không rõ ràng, hình như là Vạn lão gia cùng với Vạn Tư Tề.
‘Ta ##$%&…’
Hoắc Cải muốn khóc, muốn ôm cột gào khóc, ngươi TM sớm không tới muộn không tới, nhằm trúng lúc gia đem dây cắt xong, chuẩn bị phản kích rồi mới tới. Giờ không có gì buộc chặt, hai người đều là thân tự do, cảnh tượng này tính là cường X hay là là hòa X hả?
Lẽ nào trong nguyên tác Vạn Nhận Luân bị Vạn lão gia đuổi ra khỏi nhà chuyển chỗ tới đây để bắt đầu trình diễn?
Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm a a a…
() ý bảo là chưa làm được gì đã chết non rồi Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT