CHƯƠNG 115: PHIÊN NGOẠI 4 – PHONG THỦY LUÂN LƯU CHUYỂN

“Rầm rầm!” Tiếng gõ cửa không chút khách khí vang lên, phá vỡ bầu không khí tràn ngập bong bóng màu hồng đào.

“Xem ra khổ chủ đến rồi.” Thần sắc của Hoắc Cải tràn đầy vẻ hả hê khi người khác gặp họa, “Huynh thử nói xem, nếu như ta chạy ra mở cửa sau đó nói với hắn là hắn chạy nhầm tầng rồi thì sẽ thế nào?”

Đứa trẻ nghịch ngợm nhà ai vậy chứ, sao có thể hư đến mức dễ thương thế này? Vạn Tư Tề đè xuống tâm tình nhộn nhạo bị khơi dậy bởi vẻ đắc ý của Hoắc Cải, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ: “Đệ thích là được.”

Nói xong, Vạn Tư Tề phối hợp trốn vào phòng ngủ, thuận tiện khép cửa lại.

Hoắc Cải xoa xoa tay, cười gian đi về phía cửa chính, vừa đi vừa nói to: “Gõ cái gì mà gõ, gõ cái gì mà gõ, mới sáng sớm tinh mơ đã chạy đến cửa nhà người ta làm gà trống là thế nào hả?”

Người bên ngoài rõ ràng ngạc nhiên đến ngây ra, tiếng động cũng ngừng hẳn.

Hoắc Cải kéo cửa ra, quả nhiên là ngài thượng cấp chó chê người ghét nhà mình – Vạn Nhận Luân.

“Ngươi…” Vạn Nhận Luân nhìn Hoắc Cải chăm chăm, trợn mắt há hốc mồm.

Không ngờ phải không, mie ha ha ha! Hoắc Cải càng thấy hứng thú hơn, làm ra vẻ vô lại, không kiên nhẫn, bĩu môi nhướn mày: “Mày con mẹ nó là thằng nào?”

“Rầm” Vạn Nhận Luân không ngờ cứ thể thẳng đơ người, ngã rầm ra đất, mắt còn chưa nhắm lại, đúng cái kiểu chết không nhắm mắt.

“Clgt!” Hoắc Cải bị dọa không hiểu chi hết, có nghe nói Vạn Nhận Luân có bệnh tim đâu, chẳng qua chỉ là gọi nhầm nhà thôi, có cần thiết phải sợ phát ngất như thế không?

“Sao thế?” Vạn Nhận Luân nghe thấy tiếng kinh thán của Hoắc Cải, vội ra khỏi phòng đến cứu viện.

Hoắc Cải chỉ chỉ Vạn Nhận Luân ngã vật ra đất, vẻ mặt hoang mang lại vô tội.

“Đệ dùng thứ gì hành hung vậy?” Vạn Tư Tề chưa mưa đã lo dột, bắt đầu suy nghĩ 101 phương án xử lý thi thể.

Hoắc Cải mồ hôi nhỏ giọt: “Hắn vừa nhìn thấy ta liền lăn đùng ra rồi… Chúng ta kéo tên này vào nhà trước rồi tính được không?”

Vạn Tư Tề tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống, lật giở một phen, sau đó dùng thân phận hành thương ra bắc vào nam, nhìn nhiều biết rộng, trong phương diện y dược thường xuyên tự mình phục vụ, khẳng định: “Hẳn chỉ là hôn mê mà thôi, trông dáng vẻ giống như là kích thích quá độ, có thể là vì cấp nộ công tâm.”

Nói túm cái quần lại là: Vạn Nhận Luân rất có thể là bị Hoắc Cải làm cho tức giận quá mức mà ngất đi.

Vạn Tư Tề kẹp lấy hai bên nách của Vạn Nhận Luân, nhanh chóng kéo hắn lên sô pha, đặt nằm ổn thỏa, thản định mở miệng với Hoắc Cải đang thấp thỏm: “Không quá một tuần hương, hắn sẽ tự tỉnh lại, không cần lo lắng.”

“Hắn thực sự sẽ tỉnh lại trong thời gian một tuần hương sao?” Hoắc Cải tha thiết nhìn chăm chăm Vạn Tư Tề cầu xác nhận.

Vạn Tư Tề gật gật đầu.

Hoắc Cải đột ngột vỗ tay đốp một cái: “Việc không thể chậm trễ … Còn đợi gì nữa!”

“Hả?” Vạn Tư Tề nghiêng đầu không hiểu.

Hoắc Cải cầm bút mực dầu bên cạnh lên, xông về phía Vạn Nhận Luân…

Vạn Tư Tề nhìn hai cái râu cuộn tròn trên mặt và con ba ba mới ra lò trên trán của Vạn Nhận Luân lặng lẽ không nói gì… Hoắc Cải, đệ có thể đừng xấu xa một cách dễ thương như thế được không? (Vạn Nhận Luân: Các ngươi đôi cẩu nam nam này có thể đừng show ân ái một cách thất đức như vậy được không?)

(Bụi: Thực ra “tú” trong “tú” ân ái chính là show, pinyin là xiu, đọc gần giống show. Bây giờ mới biết. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play