CHƯƠNG 109: ĐẠI HIỆP NGÀN DẶM BẮT GIAN

Công cuộc lừa gạt thành công mỹ mãn, Hoắc Cải không những giải quyết xong việc của Vạn Tư Tề mà còn thuận tay kiếm được hai tòa nhà, đang định thở phào một hơi, kết quả vừa ra khỏi cửa chưa được 10m đã gặp phải tập kích rồi. Chỉ thấy một cái bóng đen phốc một tiếng, phá rèm mà vào, lẻn vào trong xe ngựa, xông đến trước mặt Hoắc Cải, đôi mắt phát tán ra hàn quang u ám nhanh chóng khóa chặt vào… Khởi Tư trong lòng Hoắc Cải.

“Công tử!” Người Đông Phương Vị Minh phái đi theo Hoắc Cải không phải hạng tầm thường, phản ứng ngay lập tức, nhanh chóng cầm đao chui vào xe.

Hoắc Cải thấy tên người hầu đó giơ đao định chém xuống, vội vàng ngăn lại: “Đừng chém! Đây là người quen… Không, chó quen của ta.”

Động tác của tên người hầu khựng lại, bóng đen đó lanh lẹ vặn người nhào tới, không ngờ đánh bay cả tên người hầu.

Hoắc Cải phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy Khởi Tư trong tay, thăm dò gọi một tiếng: “Tham Lang?”

Tham Lang quay người lại, đối diện với Hoắc Cải, gâu một tiếng, hàm răng nhe ra biểu lộ rõ ràng một ý nghĩa: “Giao Khởi Tư ra, không thì cắn.”

Hoắc Cải nhìn con chó to lớn trước mặt, có chút sửng sốt, bộ lông vốn đen bóng mượt mà của Tham Lang đã ảm đạm đi không ít, thân hình cũng gầy đi không ít. Xem ra từ sau khi Khởi Tư bị cướp mất, nó vẫn một mực luẩn quẩn ở quanh đây, đợi thời cơ đoạt lại Khởi Tư! Thật là… Cớ gì phải khổ sở thế.

Hoắc Cải vô thức đưa tay lên sờ chiếc khóa phú quý nhành hoa trên cổ, chất bạc lạnh giá sát qua trên miệng vết thương, mang đến sự tê dại khe khẽ, giống như có người nâng bàn tay đến bên môi, thương yêu vô hạn mà tỉ mỉ hôn lên.

Cho nên, Hoắc Cải hoàn toàn quên đi mất bàn tay còn lại vẫn đang túm lấy con mèo nhỏ đang ra sức giãy giụa. Thế là ánh mắt Tham Lang nhìn Hoắc Cải càng thêm hung dữ… Nhưng nó không dám làm gì bởi vì Khởi Tư vẫn ở trong tay đối phương. Tham Lang từ trước đến nay vẫn luôn không tiếc dùng tất cả những từ có nghĩa xấu hình dung loài người để miêu tả người trước mặt. Khởi Tư nho nhỏ mềm mại như vậy, chẳng may không cẩn thận một cái liền bị bóp chết thì biết làm sao?

“Gâu!” Tham Lang tức giận gầm lên một tiếng, bao hàm đủ loại uất ức giận dữ hận thù.

Thần trí Hoắc Cải giây lát liền quay trở về, nhìn thấy con chó to lớn đang xù lông trước mặt và con mèo nhỏ đang cố giãy giụa trong lòng, Hoắc Cải hiểu ý liền cười, đưa Khởi Tư ra trước mặt, khe khẽ hỏi: “Ngày hôm đó hắn nói rằng nếu như mày có thể chủ động đi về phía Tham Lang hai bước thì nó đã không ngã chật vật đến vậy. Hiện tại mày muốn đi về phía Tham Lang phải không?”

Khởi Tư tròn xoe đôi mắt mèo ướt nước, run rẩy đôi tai nhỏ, đáng thương nhìn Hoắc Cải sống chết không chịu buông tay lại nhìn Tham Lang đang nóng ruột như ngồi trên đống lửa, cái đuôi nhỏ cũng quặp vào, ủy khuất vô cùng.

Hoắc Cải nhếch khóe miệng, cố ý bày ra nụ cười ác liệt với Tham Lang, cười mỉa mai: “Thời đại này giới tính không phải trở ngại, chủng tộc không là vấn đề, chó mèo cũng có thể thành đôi được rồi…” Tiếng cười ngạo mạn cuối cùng hóa thành tiếng thở dài rất khẽ bên môi “Tại sao hai con người lại… Thôi đi, ở giữa ngay từ đầu đã cách nhau trời vực rồi.”

Hoắc Cải ôm chặt Khởi Tư vào lòng, nhe hai hàm răng trắng muốt, ác độc nói với Tham Lang: “Hai đứa mày tú ân ái nữa đi, ông không trả Khởi Tư cho mày đấy, cho mày cuống chết đi!”

Tham Lang cuống đến phát điên, giậm chân, khoét đất, cào tường, u u u! Khởi Tư của ta gâu u!!!

Dưới sự dặn dò của Hoắc Cải, người hầu rất nhanh liền đưa y đến trang viên trang nhã hoa quý nhất của Đông Phương Vị Minh, đồng thời nhanh nhẹn chuẩn bị một thùng nước ấm lớn.

“Nào, tự mình tắm rửa cho sạch sẽ đi!” Hoắc Cải ôm Khởi Tư, chỉ thùng nước lớn cho Tham Lang nhìn: “Tắm rửa xong mới cho mày ôm Khởi Tư.”

Tham Lang quả đoán nhảy thùm vào thùng nước, mặc cho nha hoàn rửa ráy kì cọ cho mình.

Hoắc Cải ôm Khởi Tư thản định đứng nhìn, thuận tiện giáo dục trẻ nhỏ: “Khởi Tư à, tuy rằng vẻ phong trần đầy mình của cẩu lang thang cũng có điểm quyến rũ đấy, nhưng mà muốn ôm ấp hôn hít sờ soạng gì đó vẫn nên tắm rửa sạch sẽ rồi hãy làm. Đã đánh dã chiến lại không chú trọng vệ sinh thì thực đúng là không có nguyên tắc gì cả.”

Nha hoàn tắm rửa cho Tham Lang nhìn nhìn con mèo to bằng hai lòng bàn tay trong lòng Hoắc Cải, lại nhòm nhòm con chó cao bằng nửa người trưởng thành dưới tay mình, cuối cùng quyết định thản định coi như không nghe thấy tiếng ồn truyền đến từ sau lưng.

Tham Lang tắm rửa xong, rũ sạch nước nhỏ trên thân mình, đôi mắt cẩu sáng quắc nhìn Hoắc Cải chăm chăm. Hoắc Cải gọi một tiếng, hạ nhân lập tức bưng một tô xương sườn luộc và một bát cá tươi, cung cung kính kính đặt trên mặt đất.

Hoắc Cải nhẹ nhàng đặt Khởi Tư xuống đất, xoa xoa cái đầu nho nhỏ của nó, cười, nhẹ giọng nói: “Chúc mừng hai đứa trùng phùng, ăn mừng đi.”

Tham Lang lập tức xông lên phía trước, ngoạm lấy Khởi Tư chạy đi với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, đồng thời nhìn Hoắc Cải hết sức cảnh giác. Hoắc Cải không cười nổi, tự giác lùi lại hai bước.

Tham Lang lúc này mới ngoạm Khởi Tư đi đến bên bát cá tươi, cẩn trọng thả nó xuống. Khởi Tư ngoan ngoãn meo một tiếng, thè cái lưỡi nhỏ màu hồng, nhè nhẹ liếm liếm mũi Tham Lang. Tham Lang đáp lễ, vươn cái lưỡi rộng dài, liếm Khởi Tư từ đầu xuôi xuống đuôi. Khởi Tư thoải mái híp mắt lại, lập tức nằm ngửa ra, bốn chân chĩa lên trời. Tham Lang liền hiểu ý, rủ lưỡi xuống, từ gốc đuôi của Khởi Tư, thuận theo cái bụng nhỏ mềm mềm đầy lông tơ, liếm một đường đến tận cái cằm Khởi Tư cố ý lộ ra. Con mèo nhỏ được gãi đến cằm thì thích thú kêu lên không ngừng, cái đuôi nhỏ khoan khoái ngoe nguẩy. Thế là sau khi rửa cằm xong, Khởi Tư lại lăn qua lăn lại để Tham Lang liếm triệt để cả hai bên, ngay cả bốn cái móng vuốt cũng để Tham Lang cuốn lưỡi, mút sạch từng cái.

Hoắc Cải ôm mặt: Tắm rửa trước bữa ăn theo lệ sao? Cái cảm giác đang xem hiện trường hệ xúc tu (1) này là thế nào đây? Thật là khẩu vị nặng! Người ta xem mà ngượng ngùng chết đi được

Tắm rửa trước bữa ăn xong xuôi, Khởi Tư đứng dậy, bước hai bước về phía bát cá, nhưng không cúi đầu ăn ngay. Tham Lang tiến lên phía trước, vùi đầu ngửi ngửi cá thật kỹ rồi mới hẩy hẩy mép bát. Thế là Khởi Tư vui vẻ lao vào ăn ngon lành.

Hoắc Cải quay đầu: Tiểu Khởi, mày không ngờ lại bị một con chó thuần hóa…

Tham Lang lúc này mới thong thả trở về trước tô xương dành cho mình, ngửi ngửi một chút, ngoạm một miếng xương sườn nhiều thịt nhất, hí hửng chạy trở về phía Khởi Tư, vững vàng đặt miếng xương sườn vào trong bát Khởi Tư. Khởi Tư rất nể mặt, liếm liếm miếng xương sườn, sau đó quay đầu đến gần cái cổ xù lông của Tham Lang cọ cọ. Thế là hai mắt Tham Lang bùm một cái liền sáng thành hai cái bóng đèn 1500W.

Hoắc Cải nhìn trời: Tham Lang, mượn hoa hiến Phật ngay trước mặt chủ nhân, mày còn dám vô sỉ hơn nữa không?

Mấy ngày sau đó Hoắc Cải cũng không làm gì nhiều, chỉ là thầm sai người đi thông báo cho Trần Bách Chu chuẩn bị thả người bất cứ lúc nào, sau đó liền đợi Đông Phương Vị Minh đến cửa xin cưới. Ba ngày sau, tin tức Đông Phương Vị Minh và Vạn Nhận Luân sau bảy ngày nữa thành thân truyền đi khắp Khôn thành. Sính lễ kéo dài khắp cả hai con đường lóa mù mắt người đi đường.

Ngày hôm đó, Thích sử Khôn thành Trần Bách Chu nghe được tin tức, lập tức tìm đến cửa Vạn phủ nơi vừa đổi chủ dưới tên Hoắc Cải. Chào đón hắn là những hạ nhân mặt mày vui vẻ đi lại khắp phòng, những rương sính lễ ngọc ngà châu báu chất đầy kho, còn có Hoắc Cải ngồi trước rương vàng, cầm bảo thạch tỉ mỉ đếm từng cái.

“Đệ thực sự muốn gả cho Đông Phương Vị Minh đó sao?” Hai mắt Trần Bách Chu nhìn chăm chăm vào mắt Hoắc Cải, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Đúng vậy.” Hoắc Cải đáp hết sức thản nhiên.

“Thế nhưng hắn dùng tính mạng của đại ca đệ uy hiếp đệ?” Lời nói tràn đầy phẫn hận, nhưng trên mặt Trần Bách Chu lại không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nên càng tỏ rõ phẫn nộ sâu trong lòng.

“Trò dùng mạng người để đổi lấy thân xác một người từ 800 năm trước đã không còn mới mẻ gì nữa rồi, ta vẫn chưa đến mức hy sinh bản thân vì trò đó đâu.” Nghiêng mặt nhìn xuống, Hoắc Cải ngắm nghía viên tổ mẫu lục (2) cực phẩm cầm trên đầu ngón tay, khóe miệng nhếch lên, cười mà như không: “Tình cảm người này dành cho ta rất sâu đậm, gả cho hắn có gì không tốt?”

Trần Bách Chu hít sâu một hơi, lập tức bắt đầu thống thiết kể lể 1001 cái hại khi gả cho tên tai họa Đông Phương Vị Minh.

“Hắn dám chiêu cáo thiên hạ rằng sẽ bảo vệ ta cả đời, chỉ riêng điều này đã hơn hẳn tất cả nam nhân trong thiên hạ. Đổi lại là huynh, huynh có làm nổi không?” Hoắc Cải chỉ nói một câu, liền chặn đứng ngàn vạn lý lẽ của Trần Bách Chu.

Trần Bách Chu há há miệng, nhưng lại không nói được lời nào. Đúng vậy, hắn không làm được. Nếu như hắn cũng học theo Đông Phương Vị Minh làm việc này, kết cục tuyệt đối sẽ là hại Tiểu Luân bị thế lực ngầm của Thái sư giải quyết. Mà không giống như Đông Phương Vị Minh thuận lợi ôm người mình yêu vào lòng, đám hoàng tộc cao cao tại thượng kia tuy ngoài mặt không vui, trách hắn hồ nháo, nhưng trong lòng có ai không nhảy múa vui mừng vì dòng máu hoàng tộc bị vấy bẩn bởi giọt máu con hát sẽ chấm dứt tại đây?

“Huynh ấy vẫn chưa được thả ra phải không?” Hoắc Cải chợt hỏi.

“Phải.” Tay giấu trong tay áo của Trần Bách Chu đã nắm chặt thành quyền. Hôn sự này thực sự không liên quan chút gì tới tội nhân trong lao kia sao?

“Ta biết mà.” Hoắc Cải khẽ cười một tiếng, mang theo vẻ mỏi mệt hiểu rõ: “Để đề phòng xảy ra việc ngoài ý muốn, trước lúc đón dâu hắn nhất định sẽ thả người ra. Mấy ngày này vẫn phải nhờ huynh giúp ta chăm sóc ít nhiều.”

“Được.” Trần Bách Chu nặng nề gật đầu.

“Huynh ấy biết ta sắp thành thân chưa?” Thần sắc thản nhiên đó của Hoắc Cải dần ngưng lại, đôi mày mềm mại cũng không cẩn thận chau lại thành một nếp nhăn nho nhỏ.

“Có lẽ vẫn chưa biết.” Trần Bách Chu lắc đầu, có chút không chắc chắn.

Đôi mắt Hoắc Cải chợt lóe lên, dõng dạc nói: “Vậy phiền huynh giúp ta nói với huynh ấy câu này: Lúc trước Đông Phương nhà ta không hiểu chuyện, đã đắc tội nhiều, hy vọng huynh ấy có thể lượng thứ, sau chuyện này ta và Đông Phương sẽ chuẩn bị hậu lễ để bày tỏ sự tạ lỗi.”

Đông Phương nhà ta… Đôi mắt Trần Bách Chu nhìn chăm chăm vào Hoắc Cải, chỉ cảm thấy tim mình như rơi vào hầm băng, ngay cả máu cũng đóng băng, chỉ chừa lại từng trận từng trận hàn khí cuốn lấy thần trí và linh hồn, băng hàn thấu xương.

“Không tiện sao?” Hoắc Cải nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi.

“Tất nhiên sẽ làm như đệ muốn. Đệ… Hãy tự bảo trọng.” Trần Bách Chu cuối cùng cũng không chịu nổi việc ném trái tim ra, tiếp tục mặc cho Hoắc Cải xát muối lên đó, bỏ lại mấy chữ rồi phất tay áo ra đi.

Hoắc Cải ngồi trước cửa kho, mắt tiễn Trần Bách Chu rớt lệ mà đi, lúc thu lại tầm nhìn lại bắt gặp Tham Lang đang nhảy ra từ cửa sổ nhà bếp, miệng ngoạm món “Tông thử quế ngư” (3) lon ta lon ton chạy đến trước mặt Khởi Tư dâng món ngon. Đù! Đồ chân chó, lại chà đạp tài sản công cộng chơi trò lãng mạn, một ngày không tú ân ái thì mày sẽ chết ngay sao!

Có lẽ khí thế hắc ám phát ra từ suy nghĩ “Chết đi chết đi” của Hoắc Cải quá mức mạnh mẽ, Tham Lang liền cảnh giác lườm Hoắc Cải một cái, quăng Khởi Tư lên tấm lưng vững chãi, ngoạm lấy cá, không nói hai lời liền sải chân chạy đi mất.(Bụi: Đắng lòng vụ thảm sát do thanh niên FA thực hiện vì ghen tỵ với chó mèo…)

Hoắc Cải hung hăng ấn mạnh xuống cái gân xanh đang nảy lên bên trán: “Đồ chó chết… Chẳng lẽ ông mày trông giống bánh bao đặc sắc nổi tiếng của Thiên Tân (4)đến thế sao? Nhìn thấy ông liền đi vòng đường khác là ý gì!”

“Có cần tiểu nhân bắt Tham Lang lại không?” Sau lưng liền vang lên một giọng nói.

“Không cần.” Hoắc Cải không kinh ngạc chút nào. Hiện nay trong phủ này toàn là người của Đông Phương Vị Minh, cho dù là cuộc trò chuyện vừa rồi của mình với Trần Bách Chu cũng tám chín phần đã bị cái tai trên vách tường này nghe thấy hết. Có điều y không hề cảm thấy bó chân bó tay, dù sao, vị khách mà y thực sự muốn đợi hôm nay không phải là người mà đám chỉ giỏi mấy đòn mèo cào này có thể đối phó được. Có điều, với tính cách của tên này, chắc hẳn sẽ nửa đêm canh ba chạy thẳng vào phòng ngủ hội đàm trong trướng rồi.

Quả đúng là vậy, đêm đến, vị đại hiệp nào đó xuất hiện trước đầu giường Hoắc Cải. Một thân dạ hành bó sát, eo ra eo, chân ra chân, chậc chậc… Đúng là anh tuấn hơn người.

“Vẫn chưa ngủ sao, hay là lấy được tấm chồng như ý vui đến mức không ngủ được?” Vũ Vô Chính vừa mở miệng là khí chua bốc đầy phòng.

“Vết thương khỏi rồi?” Hoắc Cải hoàn toàn không so đo lời nói châm trích của Vũ Vô Chính, quan tâm hỏi thăm.

Sắc mặt Vũ Vô Chính hơi dịu đi: “Đã dưỡng khỏi kha khá rồi.”

Mày liễu của Hoắc Cải khẽ nhíu lại, lo lắng nói: “Thì ra vẫn chưa khỏi hẳn, vết thương trên đầu vẫn còn nghiêm trọng phỏng?”

“…” Vũ Vô Chính bại trước thế công miệng lưỡi sắc bén của Hoắc Cải lần thứ 101, hừ hừ mấy tiếng, bò dậy chiến đấu tiếp: “Ta nếu như còn nằm dài trên giường dưỡng thương, sợ rằng đến lúc dưỡng thương xong, ngươi đã tỳ bà biệt bão (5) rồi ấy chứ?”

Hoắc Cải ôm ngực, ra vẻ bi thống ủy khuất: “Nam nhi đến chết lòng vẫn như sắt, tấm lòng ta đối với ngươi thế nào ngươi vẫn chưa tỏ hay sao?” (ĐH: Xin hãy lượng thứ cho sự chà đạp văn học kinh điển của đứa trẻ không giỏi cổ văn này.)

Vũ Vô Chính lườm y một cái, lạnh lùng dội nước lạnh: “Ngươi mà là sắt sao, có mà là nam châm ấy? Gặp một tên hút một tên, sau mông dính một đống tim nam nhân rồi.”

“Xin đừng sắc bén như thế, cảm ơn.” Hoắc Cải vỗ vỗ vai Vũ Vô Chính, vẻ mặt đau khổ.

“Nói đi. Hôn sự này của ngươi là thế nào?” Vũ Vô Chính vẻ mặt nghiêm túc.

“Đây là kế sách để gạt Đông Phương Vị Minh thả đại ca ta ra. Chỉ cần ta đồng ý, hắn sẽ thả Vạn Tư Tề ra trước hôn lễ. Đến lúc đó còn không phải là mặc ta chạy trốn rồi sao?” Hoắc Cải thản định giải thích.

“Ngươi không sợ hắn nhân cơ hội đem gạo nấu thành cơm sao?” Vũ Vô Chính vẻ mặt không vui.

“Đừng nói với ta rằng ngươi không thạo nghiệp vụ cướp dâu.” Hoắc Cải vô tội chớp chớp đôi mắt to.

“Cướp dâu đúng là ta không thạo, có điều, cướp ngươi thì ta thạo.” Vũ Vô Chính đã bắt đầu vui mừng trên nỗi khổ của người khác.

Hoắc Cải nghiêm sắc mặt nói: “Mấy ngày này ngươi theo dõi nhà lao giúp ta. Vạn Tư Tề được thả ra ngươi hãy đi theo ngay, ta sợ Đông Phương Vị Minh có chiêu trò nào khác. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho huynh ấy rồi ngươi hãy đến đón ta.”

“Được.” Vũ Vô Chính gật đầu.

“Chủy thủ của ngươi chắc rất sắc phải không?” Hoắc Cải lại hỏi.

“Sao thế?” Vũ Vô Chính lấy bả chủy thủ thiếp thân ra.

“Nào, cắt đứt sợi dây chuyền này giúp ta.” Hoắc Cải nghiêng đầu, ngón tay nhấc sợi dây của khóa phú quý nhành hoa, ra hiệu cho Vũ Vô Chính. Ánh trăng xuyên vào trong phòng, làm mờ mọi cảm xúc trong mắt Hoắc Cải.

Vũ Vô Chính kẹp chủy thủ, nhẹ nhàng chém một nhát, sợi dây chuyền liền đứt lìa.

Hoắc Cải hít sâu một hơi, nhét khóa phú quý nhành hoa vào trong tay Vũ Vô Chính: “Đến lúc đó hãy đưa cái này cho Vạn Tư Tề.”

“Ừm.”

(1) Hệ xúc tu: Thường xuất hiện trong manga 18+, yêu quái có xúc tu.

(2) tổ mẫu lục: Được coi là vua của ngọc lục bảo, là bảo thạch tương đối quý giá.

(3) tông thử quế ngư: Món ăn vùng Giang Tô, Tô Châu, làm từ cá trạng nguyên (Mandarin), tinh bột khô, nước sốt cà chua, súp, đường, giấm, rượu, muối, tỏi xắt nhỏ, măng, nấm, đậu Hà Lan, mỡ lợn, tôm, dầu mè.

(4) Bánh bao nổi tiếng Thiên Tân: Thành phố Thiên Tân Trung Quốc có một tiệm bánh bao vô cùng nổi tiếng, lừng danh trong và ngoài nước – Bánh bao” chó cũng không thèm ăn “ ( Bánh bao Cẩu Bất Lý ) Tương truyền , chủ tiệm bánh bao này có tên là Cao Quý Hữu, được cha mẹ đặt thêm cái tên “Cẩu Tử” . Do người cha ngoài 40 mới hạ sinh con trai, vì thế mong con mình dễ nuôi nấng mà đặt tên là Cẩu Tử ( theo phong tục của người phương Bắc, cái tên này mang nặng tình yêu thương thuần phác ) Cao Quý Hữu hồi nhỏ tính tình bướng bỉnh, cục lên là đến con chó đến vẫy đuôi cũng không thèm để ý. Do đó, hàng xóm láng giềng đều cười cậu, gọi cậu là “ Chó không thèm quan tâm “( “ Cẩu bất lý “ ). Sau này, Cao Quý Hữu đi học nấu ăn. Bánh bao mà anh ta sáng tạo ra không những vô cùng tinh tế, mà cách làm cũng hết sức độc đáo. Cẩu Tử dùng tỉ lệ nạc mỡ là 3:7, lấy nước ninh sườn làm gia vị, thêm một ít dầu vừng thơm, nước tương tự làm, gừng băm, hành băm,…. tỉ mỉ trộn thành nhân bánh . Vỏ bánh bao được cán mỏng hình tròn đường kính khoảng 8,5cm, cho nhân vào và gói lại, nhưng phải vô cùng khéo léo bởi mỗi chiếc bánh có 18 nếp, đều nhau đẹp như hình bông cúc trắng . Mùi vị thơm ngon , hấp dẫn, vì thế mà được thực khách khắp nơi ưa thích, khen ngợi. Từ Hi Thái Hậu từng thốt lời khen ngợi: “Cao lương mĩ vị chim trời cá biển đều không ngon bằng loại bánh bao này, đây mới đúng là món ăn trường thọ”. Từ đó, món bánh bao này chỉ cần vào đến Long Môn là đáng giá gấp bội. Tiếng lành đồn xa, khách ăn đến quán ngày một đông, Cẩu Tử bận làm bánh đến nỗi không có thời gian đàm đạo với khách nữa. Sau này, Cao Quý Hữu nghĩ ra một cách rất hay: đặt trên bàn vài cái rổ lớn , trong rổ là đũa đã được rửa sạch sẽ, khách tới muốn mua bánh bao, phải để tiền vào trong bát, sau đó Cẩu Tử sẽ bán bánh bao theo số tiền mà họ để vào. Ăn xong , chỉ cần bỏ bát đũa lại , mà Cẩu Tử không cần phải nói tiếng nào hết. Thế là hàng xóm láng giềng đều trêu, “ Cẩu Tử mải bán bánh bao, chẳng thèm quan tâm tới người mua bánh “. Rồi cứ thế , món bánh bao “ Cẩu Bất lý “ được lưu truyền cho đến tận ngày nay.

(5) Tỳ bà biệt bão: Xuất phát từ bài “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị. Dùng để hình dung phụ nữ bỏ chồng cải giá. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play