*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Gần đây Quý Thụ Thành phát hiện tần suất xuất hiện của người nào đó khá là nhiều, sáng sớm ra cửa đi làm thì thấy Hạ Kiệt mang đôi mắt gấu mèo cầm tay con trai đứng ngay dưới lầu, mỉm cười nói: “Thầy Quý, chào, khí trời thật tốt hen!”

Buổi tối khi tan tầm thì người nào đó đã lái xe đậu ngay trước cổng trường, thấy hắn vừa xuất hiện lập tức tiến lên, cười haha: “Thầy Quý, cũng vừa tan tầm hả, thật trùng hợp.”

Hai ngày cuối tuần thì càng khỏi phải nói, chỉ cần ra cửa lập tức có thể thấy được người đó, nếu không phải gặp mặt trong siêu thị bách hóa, thì cũng là chạm trán ở chỗ bán rau củ quả, mỗi lần gặp đều là một câu: “Thật trùng hợp nha, thầy Quý!”

Dù cho ngu ngốc cỡ nào cũng phải nhìn ra được dụng tâm kín đáo của y, Quý Thụ Thành không thể trêu chọc vào, nguyên nhân mà hắn suy đoán trong lòng quả thực khiến chính hắn cũng không tưởng tượng nỗi. Nếu Hạ Kiệt đã không nói rõ, thì chính hắn cũng đành phải giả bộ ngớ ngẩn, hư hư vài tiếng rồi cho qua luôn.

Mấy ngày qua chuyện kỳ lạ cứ xảy ra ùn ùn, rõ ràng buổi sáng đã nạp đủ bình ắc quy, bơm căng bánh xe, tới chiều thì lại xẹp lép, đành phải đi mượn đồ bơm bánh xe của bác bảo vệ cổng trường, qua ngày tiếp theo, đồ bơm bánh xe của hắn lại không tìm thấy, đành phải lết bộ đi về nhà, nhưng vừa ra cổng trường, liền thấy khuôn mặt tươi cười của Hạ Kiệt đứng ngay cổng nhìn hắn. Tiểu Diệp rất vui vẻ, lập tức leo lên ghế sau cãi nhau ầm ĩ với Hạ Đống, Quý Thụ Thành ngồi vào ghế phó, mang dây an toàn vào nói: “Đồ bơm bánh xe là đồ của bác bảo vệ đó, nhớ trả lại cho người ta.”

Hạ Kiệt lập tức nhấn chân ga, chạy nhanh ra ngoài đường.

Thế nhưng mấy ngày tiếp theo, Quý Thụ Thành do không có phương tiện đi lại, tất nhiên lại ngồi xe của Hạ Kiệt đi làm.

Buổi chiều tan học, Tiểu Diệp vui vẻ mang cặp táp sau lưng chạy tới văn phòng giáo viên, lớp năm ba của Quý Thụ Thành so với mấy lớp năm hai thì nhiều hơn 1 tiết học, nên bình thường khi bé làm xong nhiệm vụ trực nhật thì sẽ tự giác chạy tới văn phòng giáo viên làm bài tập.

Lúc đi ngang qua sân vận động, bé bị một người mặc đồ đen bắt cóc, còn chưa kịp kêu to, thì người bắt cóc đã tháo kinh râm xuống nhẹ nhàng: “Đừng la, là chú.”

Tiểu Diệp nhìn nửa ngày, mới nhận ra: “Chú Hạ, sao mà chú mặc đồ lạ vậy. Chú tìm anh Hạ phải không, ảnh còn trong lớp.”

“Chú tìm con,” Hạ Kiệt cười ha hả lấy ra cái laptop. “Hỏi con mấy vấn đề nhỏ nhỏ, Tiểu Diệp ngoan trả lời cho chú nghe được không? Sau khi trả lời hết, chú có thưởng.”

“Woa!”

“Sinh nhật cha con là lúc nào?”

“Ngày 1/6, chính là ngày quốc tế thiếu nhi!” Vừa nghĩ tới lễ, trẻ con luôn rất hưng phấn.

“Ừ ừ, vậy cha con bình thường ở nhà thích làm gì nè?”

“Cha thích đọc sách nè, mấy cuốn nào mà dày thật dày nè.”

Hạ Kiệt đang nghiêm túc làm bút ký, phía sau bỗng dưng bị một ngón tay dài và nhỏ chỉ thẳng vào ót. “Đột nhập phi pháp vào trường học, tôi có thể gọi bảo an đuổi cậu ra ngoài đó.” Cô giáo Lý cười đầy bỉ ổi nói. “Không biết cậu định làm gì với cậu học sinh nhỏ dễ thương của tôi?”

“Chỉ làm ít điều tra thôi. Tôi tuyệt đối không phải người xấu, thưa cô.”

Cô giáo Lý vừa nhìn nội dung trên laptop thì lập tức sáng tỏ, tuy rằng trong lòng vui tới nở hoa, nhưng trên mặt vẫn không chút biểu cảm, hung hăng đánh mạnh vào đầu y. “Cậu ngốc à, hỏi trẻ con thì hỏi ra được cái rắm gì, sao không đi hỏi tôi hả?”

“??”

“Toàn bộ những gì liên quan tới thầy Quý, bao gồm cả sở thích hứng thú cá nhân, chiều cao cân nặng, thậm chí hôm nay hắn mặc áo sơmi hiệu gì, tôi đều biết rõ trong tay. Cậu bạn tốt à, thứ cậu đang nghĩ trong bụng cũng chính là thứ mà tôi đang hy vọng, không cần e dè, cứ nói cho chị biết, chị chính là hậu thuẫn kiên cường nhất của cậu đó.”

“Xin hỏi cô là ….” Hạ Kiệt thấy chóng mặt.

“Thật là nông cạn mà, trên thế giới có một bang phái gọi là phái Đam Mỹ, cậu tu hành chưa đủ rồi.”

XXXXXXXXXXXX

Một tuần sau đó, phiền phức của thầy Quý lại thăng cấp. Đầu tiên chính là trưa ngày thứ hai có công ty chuyển phát nhanh gửi tới một bưu kiện, chính là một bộ tiểu thuyết nguyên văn bìa cứng 4 quyển, 4 bộ VCD nghiên cứu khoa học, mấy cuốn lẻ về sách tham khảo, đường thi này nọ, tổng cộng tính ra cũng hơn 1,000 đồng. Phản ứng đầu tiên của Quý Thụ Thành chính là người ta gửi nhầm rồi, thế nhưng trên phiếu giao nhận ghi rõ người nhận hàng là tên họ của hắn, rõ ràng là người gửi trả tiền, tiền cũng đã được thanh toán xong hết, chỉ cần hắn ký tên thôi.

Quý Thụ Thành lo lắng suốt 1 ngày, bưu kiện vẫn đặt nguyên trên bàn, chỉ sợ người ta phát hiện là gửi sai thì sẽ gửi trả lại. Thế nhưng qua ngày hôm sau, người tới để lấy lại thì không thấy, mà phía bưu cục lại gửi tới thêm một bộ tập san giáo dục phiên bản mới nhất cùng với toàn bộ bộ CD mới tinh. Các đồng nghiệp chung quanh đều khá ngạc nhiên và ngưỡng mộ, Quý Thụ Thành do dự suốt một buổi chiều, vẫn không cản được sự mê hoặc của chúng mà mở ra đọc.

Tới thật đúng lúc, toàn bộ nội dung giới thiệu của mấy cuốn sách này đều là liên quan tới chuyên môn giáo dục của hắn, toàn bộ phương diện lý luận gì đó đều có đủ.

Vừa liếc mắt nhìn, Tiểu Diệp trong miệng đã cầm một cây kem, không khỏi kỳ quái hỏi: “Ở đâu con có?”

“Vừa rồi chú Hạ mua.”

“Khụ khụ,” Cô giáo Lý ngồi ở bàn làm việc của mình ra sức ho, Tiểu Diệp a Tiểu Diệp, sao mà con chẳng có chút tâm nhãn nào vậy hả?

Lúc tan tầm, Quý Thụ Thành không có dùng xe đạp điện của mình nữa, mà trực tiếp ngồi lên xe của Hạ Kiệt, Hạ Kiệt đang ngủ gật trên tay lái quay qua thấy hắn lập tức hoảng sợ, sau đó ngồi thẳng dậy mỉm cười.

Quý Thụ Thành từ túi quần móc ra một cọc tiền, cũng sắp cuối tháng rồi, không còn tiền chẵn nữa, toàn bộ đều là tiền lẻ: “Toàn bộ sách cùng tạp chí tổng cộng 1,400, tôi ở đây chỉ có 600, phần còn lại mai đưa cho cậu.”

Hạ Kiệt biến sắc, rầu rĩ không vui nhìn ngoài cửa sổ phía bên phải: “Làm gì chứ, cũng không phải mấy cuốn sách bại hoại gì, cũng không tốn bao nhiêu tiền, anh bình thường luôn chăm sóc hai cha con tôi, tặng anh chút đồ thôi thì có sao chứ.”

“Cầm đi, tôi không có lý do gì bắt cậu phải tiêu tiền nhiều vì tôi như thế.” Quý Thụ Thành cầm lấy tay trái của y, nhét tiền vào.

Hạ Kiệt quay đầu lại, cứng rắn nói: “Tôi mua đồ cho anh, anh thấy chướng mắt?”

“Không phải, chỉ là vô duyên vô cớ không thể nhận quà của cậu.”

Hạ Kiệt tức giận nhìn đống tiền trong tay mình, lập tức cuộn tròn nó lại mở cửa kính xe ra nâng cao tay chuẩn bị ném ra bên ngoài. Quý Thụ Thành liền kéo tay y lại: “Này, đó là tiền, không phải giấy lộn, không thể bỏ bậy.”

“Anh đưa cho tôi, tôi thích làm gì với nó thì làm.” Sau đó y lại nâng tay cao lên.

“Được được, tôi lấy lại tôi lấy lại là được chứ gì.” Quý Thụ Thành chịu thua. “Thế nhưng vô duyên vô cớ …”

Cũng chính là câu nói đó, Hạ Kiệt nhíu mày: “Nếu như anh băn khoăn, tối nay anh mời cha con tôi ăn đi, không, hai ngày, Hạ Đống cứ đòi ăn thị kho tàu cánh gà, cho nó ăn tới phiền chết nó luôn.” —- Hay do y muốn ăn hả?

“À, nhưng trong nhà không có nguyên liệu, vậy ghé siêu thị mua chút đồ đi.” Quý Thụ Thành mỉm cười, lọt vào cái tròng vụng về của Hạ Kiệt: “Vậy cậu muốn ăn gì, tôi mua luôn.”

“Cà tím hầm!” (Eggplant Simmered Casserole / 闷茄子) Hạ Kiệt tựa như đứa trẻ nhấc tay hoan hô, sau đó kề sát vào gương mặt hắn, đưa môi hun lên một cái, chụp chụp.

Thình lình bị tập kích, tuy rằng Quý Thụ Thành nghĩ có chút kỳ quái, nhưng thấy bộ dạng cao hứng của y như thế, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.

Hạ Kiệt bởi vì phần quà giá trị đó, đủ khiến cho y có thể nằm dài ở nhà họ Quý ăn cơm tối tới hai tuần lễ. Y phát hiện Quý Thụ Thành rất thích tôm, thế nhưng nhà họ Quý hiếm khi mua tôm về, thỉnh thoảng mua một ít tôm trắng đỏ (1), lúc ăn, tụi nhỏ điên cuồng ăn tới chẳng còn lại gì, mấy con tôm lớn trên bàn ăn cũng chẳng còn miếng vỏ nào, hai người lớn vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, Quý Thụ Thành chậm rãi lột vỏ từng con tôm cỡ hạt gạo lớn, từng con từng con một chấm lấy nước chấm, bộ dạng ăn chẳng khác nào con mèo cẩn thận liếm sạch phần ăn của mình. Hạ Kiệt nhìn tới xuất thần, đến tận khi Quý Thụ Thành phát hiện được ánh mắt nhìn chăm chăm mình của y, mới cuống quýt nhìn lại tô canh, thấy chỉ còn 3 con tôm đáng thương đang nằm bơ vơ trong đó, vẻ mặt liền đỏ bừng.

“Coi tôi kìa, chỉ lo ăn một mình, đều ăn sắp hết luôn rồi, cái này …”

“Không không, anh cứ ăn đi, lột nữa thì phiền lắm.”

Quý Thụ Thành ngẩn người, xấu hổ nói: “Tôi mua hơi nhỏ, thế nhưng toàn bộ đều là tươi, cậu coi coi nè.”

“Tôi không có ý này. ” Hạ Kiệt đem tô kia kéo lại chỗ mình, từng con tôm một cẩn thận lột vỏ, bỏ thịt vào trong bát của hắn. “Tôi thật là không thích ăn cho lắm.”

Nhìn chung quanh căn nhà không lớn, kiểu cũ, 3 phòng ngủ 1 phòng khách. Hạ Kiệt hỏi: “Hôm nay bác sĩ Quý không có nhà à?”

“Nó trực phòng cấp cứu, một tháng có tới 10 ngày phải thay phiên trực ca đêm. Trên cơ bản đều ở trong ký túc xá bệnh viện, thỉnh thoảng mới về nhà.”

“Tôi thấy phòng ngủ nhỏ có 2 cái giường không là của ai vậy?” (A Kiệt, cậu hỏi cái này làm gì vậy hả?)

“Đó là của hai đứa em trai út tôi, đều đi học ở ngoài, dịp nghỉ mới về nhà.” Quý Thụ Thành dọn dẹp chén dĩa. “Tôi dọn đồ trước, cậu cứ ngồi xem TV hay gì đó đi.”

Hạ Kiệt liền lau sạch miệng, ôm cái bụng no căng đi bộ trong phòng, hai đứa nhỏ sớm được ăn no, chạy vào phòng sách chơi chơi, thường thường sẽ phát sinh ra tiếng cười hi hi, y đi ngang qua gõ lên cửa phòng, uy nghiêm nói: “Hạ Đống, đừng có chơi nữa, lấy bài tập ra làm đi.”

Tiếng cười nhất thời không còn. Y thỏa mãn gật đầu, tiếp tục đi bộ, bỗng nhiên bị một bức ảnh chụp nho nhỏ ngay dưới bàn trà thủy tinh ở góc tường hấp dẫn. Đây chính là một cái bàn trà nhỏ bằng gỗ chính tông từ thời ông nội, ảnh chụp ở phía dưới tấm kính là tấm hình trắng đen có thể bỏ vào viện bảo tàng được luôn, thấy được bức ảnh chụp này ở dưới tấm kính thủy tinh đã nhiều năm không hề được lấy ra.

Nhà họ Quý có 4 anh em. Quý Thụ Thành trong bức ảnh này nhìn khá trẻ, điều duy nhất không hề thay đổi chính là đôi mắt vẫn luôn đen bóng như cũ, trong tay hắn đang ôm một đứa em trai út (tuổi bú sữa), bác sĩ Quý, em trai hắn lúc đó chính là một niên thiếu khá gầy gòm, tay phải đang dắt theo thằng em đang cắn móng tay. Bên góc ảnh chụp có khắc dòng chữ nhỏ: Mùa thu năm 1986 – Tiệm ảnh chụp Đông Hải.

“Nhìn gì đấy?” Quý Thụ Thành đang lau khô tay bước lại.

Hạ Kiệt tựa như vừa phát hiện ra châu lục mới, chỉ dòng chữ nhỏ nói: “Tiệm ảnh chụp này, lúc đó tôi cũng từng ở đó chụp ảnh. Chính là cái chỗ ở dưới chân cầu đi xuống, cha tôi trước đây chính là nhiếp ảnh ở tiệm đó.”

“Thật à?” Quý Thụ Thành ngồi xuống sofa bên cạnh y, hoài niệm nói: “Tôi cũng quên mất ở đây còn một bức ảnh thế này.”

“Thầy Quý, anh chưa từng xuống nông thôn à?” Hạ Kiệt chỉ chỉ một tấm ảnh ở góc bàn, là Quý Thụ Thành thời niên thiếu cùng vài người bạn ở bên cạnh ruộng.

“Sao lại không chứ, cha mẹ tôi chính là nông dân, tôi chính là lớn lên ở nông thôn đó. Đây là nhà bà ngoại ở Từ Khê (2), lúc đó tôi 14 tuổi. Bức ảnh này cũng là nhờ một người bạn học mượn của người chú từ thành phố xuống thăm ông bà người thân, lấy máy ảnh chụp lại đấy, ngay cả phim cũng không có.” Quý Thụ Thành cười nói, từ căn nhà cũ dọn ra chính là luyến tiếc mấy bức ảnh thế này, mới đem cả bàn trà mang hết qua đây, lúc đó còn bị thằng tư nó chê cũ.

“Cha ơi, bài tập làm xong rồi, con có thể cùng anh Hạ chơi thêm chút nữa không?” Tiểu Diệp lặng lẽ lộ đầu ra.

Quý Thụ Thành gật đầu, Hạ Kiệt nhìn con trai mình, nói: “Được rồi, nhưng đừng có quậy quá đấy.”

“Dạ rõ!” Hạ Đống đưa tay tuân lệnh như trong quân đội, sau đó lập tức kéo tay Tiểu Diệp vào buồng vệ sinh.

Hạ Kiệt tiếp tục xem ảnh chụp, phát hiện có người bạn ở tấm ảnh lúc đầu xuất hiện, mấy tấm sau cũng có mặt, toàn bộ là xuân hạ thu đông những năm 85 86, có tấm hai người chụp chung, có tấm chụp tập thể, tỷ lệ xuất hiện còn nhiều hơn mấy người em trai của hắn.

“Người này là ai vậy?”

“À, người bạn cấp 2 đó, cùng nhau lớn lên ở nông thôn. Trong số bạn học, hai người chúng tôi là thân nhất, cùng nhau đi trộm dưa chuột, cùng nhau xuống sông bắt cá.” Quý Thụ Thành trên mặt chợt hiện nụ cười thích ý khó có được. “À đúng rồi, y cũng là một lập trình viên thiết kế phần mềm giống cậu vậy đó, ở Bắc Kinh học xong đại học thì qua Mỹ du học rồi công tác luôn, chính là người thành công nhất trong số đám bạn học chúng tôi.”

“Cha, cha đang nói chú Uyển hả?” Tiểu Diệp bị kích động từ phòng sách cầm một hộp khăn giấy vừa vặn nghe thấy. “Hồi năm mới chú ấy nói sẽ cho con bộ chuột Mickey, mà vẫn chưa gửi cho nè.”

“Được rồi, cha sẽ viết thư báo cho y.” Quý Thụ Thành cười giải thích. “Y hằng năm vào lễ năm mới đều trở về, mấy bạn học cũ thường cùng nhau tụ họp lại. cậu, sao vậy?”

Chỉ thấy vẻ mặt của Hạ Kiệt đầy sự không vui.

“Tôi thật muốn quen anh sớm hơn, nếu như tôi có thể cùng anh học chung lớp thì tốt biết mấy.”

“Cậu, năm 85? Sợ ngay cả đường còn chưa đi vững.” Quý Thụ Thành chỉ vào cái mặt tròn tròn múm mím của thằng tư hỏi. “Cậu nói đi rốt cục cậu nhiêu tuổi? Chắc không lớn bằng em tôi đâu ha?”

Không cần đếm đầu ngón tay cũng biết rõ, lúc đó y 8 tuổi, đang ở Pre-School làm đại vương. Hạ Kiệt thở dài, lão lão thật thật nói: “Bản tiên sinh năm nay 25.”

(Mai_kari: Mai nghĩ chắc tác giả có chút nhầm lẫn, vì ở Trung Quốc, 5 tuổi sẽ đi học Mẫu giáo, 8 tuổi thì đã học lớp 3 rồi.)

“Vậy cậu không nên có con lớn tới vậy.” Quý Thụ Thành càng hoảng sợ, so với tưởng tượng y còn trẻ tuổi hơn, thảo nào cử chỉ lời nói đều tiết lộ tính trẻ con.

“Nó là con chị gái tôi, chị cùng anh rể mất sớm, nên tôi liền đem nó thành con thừa tự.”

Quý Thụ Thành sửng sốt, đang muốn nói gì đó, chợt nghe Tiểu Diệp trong buồng vệ sinh thét chói tai.

Hai người cha lập tức chạy tới, mở cửa nhìn vào, thì thấy trong căn phòng nhỏ 2m2 đầy hỗn độn, cả hai đứa nhỏ người ướt sũng, giấy vệ sinh thì xé thành từng mảnh vụn, dính nước nên vo thành cục tròn tròn dính trên gạch men sứ trên mặt đất, bên trong bồn cầu thì nước bận đang cuộn trào ra ngoài.

“Sao lại thành ra như vậy?” Quý Thụ Thành lập tức ngồi xổm xuống đi cứu giúp.

Hạ Kiệt liếc mắt nhìn con trai mình, cái tên ‘đầu xỏ gây chuyện’ không chút mặt mũi mà núp phía sau Tiểu Diệp trốn.

Tiểu Diệp lắp bắp nói: “Anh Hạ muốn dạy con làm mặt kinh kịch, tụi con không có làm chuyện xấu.”

Quý Thụ Thành từ nhà bếp cầm ra một cây kéo dài, móc móc móc, vớt ra được một cái khăn tay, nhưng nước trong bồn cầu thì hạ xuống được 1 tí chứ không thông được: “Không được, vẫn còn có gì đó kẹt ở trỏng.”

“Tụi con còn nhét cái gì vào trong đó hả?” Hạ Kiệt tàn bạo nói.

Hai đứa nhỏ lắc lắc đầu.

Quý Thụ Thành mở quạt thông gió, để mùi nước tiểu giảm đi một chút. Thế nhưng mùi nước tiểu nồng đậm này một chút cũng không giảm, nồng tới mức khiến người ta buồn nôn.

“Xem ra cần phải gọi công nhân thông cống nước tới sửa chữa rồi.” Quý Thụ Thành nhíu mày, cân nhắc tính quan trọng, xem ra cũng phải chờ tới mai. Tự mình đánh giá tình hình một chút, bên trong tường vang ra thanh âm ùng ục, nước trong bồn cầu lại có xu thế dâng cao, khu chung cư kiểu cũ này toàn bộ từ trên xuống dưới đều dùng chung một hệ thống thoát nước, chung một đường ống, mấy gia đình ở lầu 6 buổi tối bắt đầu cho thoát nước, toàn bộ chúng đều tràn vào nhà họ, khiến mùi vị càng lúc càng nồng.

Hạ Kiệt lập tức hăng hái, lưu loát nói: “Ở đây không ở được đâu, tối nay qua nhà tôi ở tạm đi.”

“Vậy sao được chứ?”

“Cũng không phải chưa từng ở qua, trong nhà lớn, có phòng trống, chăn khăn đều có sẵn.” Hạ Kiệt vỗ đầu Tiểu Diệp. “Đi lấy quần áo cặp táp đi, tối nay qua nhà chú ở.”

“Vậy làm phiền cậu rồi.”

“Còn không phải do Hạ Đống gây họa sao, là chuyện phải làm thôi.”

Quý Thụ Thành dẫn con trai mình thu xếp một ít đồ dùng hằng ngày, Hạ Đống trốn ở phía sau cửa không dám hó hé một tiếng. Nhưng cha của nhóc lại không giống bình thường tới đánh nhóc hai quyền, trái lại còn đứng nhìn nhóc cười cười, không ngừng hoa tay múa chân, xem ra tâm tình rất tốt.

Thật kỳ quái.HẾT CHƯƠNG 11

(1) Tôm trắng đỏ – 江白虾

image

(2) Từ Khê, một thành phố thuộc tỉnh Ninh Ba, Chiết Giang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play