“Cuối cùng cũng vỡ ối.” Diệp Hồi Xuân đi vào, đối với Tư Đồ Thắng nói: “Đi nhanh đỡ y cẩn thận.”
Móc ra ngân châm nhanh chóng đâm vào mấy chỗ huyệt vị của Vân Thanh Tuyền.
“A!! Không muốn... Thật là đau...” Vân Thanh Tuyền thống khổ giãy dụa thân thể cồng kềnh.
“Ngươi làm gì?!” Tư Đồ Thắng từ phía sau giữ được Vân Thanh Tuyền, đem đầu y tựa vào trên vai mình. Chất vấn Diệp Hồi Xuân.
“Vị trí bào thai của y không chính, như vậy là sinh không ra được, tất cần phải chỉnh lại vị trí bào thai.”
“Tại sao có thể như vậy?”
“Ngươi đi hỏi những thứ hành hạ y ba ngày khốn kiếp kia!” Trong mắt Diệp Hồi Xuân dấy lên lửa giận.
Tư Đồ Thắng cầm chặt hai tay Vân Thanh Tuyền, chính là một bộ thân thể như vậy, bị nghiêm hình tra khảo ba ngày có thể không kêu một tiếng, y đến tột cùng là làm sao chịu được, là vì mặt mũi của Tư Đồ phủ sao?
“Ách a... Không muốn... Ta không sinh... Thật là đau... Ta không sinh!” Vân Thanh Tuyền chỉ cảm thấy mình giống như là phải bị xé rách, ở trên vai Tư Đồ Thắng không ngừng lắc đầu, sợi tóc ướt mồ hôi dính sát vào trên mặt tái nhợt không huyết sắc.
“Nghe lời, kiên trì một chút nữa, điều chỉnh hô hấp, hài tử liền mau ra đây.”
Là ai... Là thanh âm của ai, ở trong đau đớn vô giới hạn, một thanh âm ngày nhớ đêm mong từng chút kêu về ý thức của y. Cố hết sức mở mắt ra, chống lại ánh mắt lo âu của Tư Đồ Thắng, phát hiện mình đang bị ôm chạt trong ngực y, “Ta... Chết sao?”
“Không, ngươi còn sống.”
“Ngô...” Lấy tay sờ một cái bụng như cũ nhô lên thật cao, “Ta thật là vô dụng, vẫn là sinh không xuống nó.”
“Ngươi đã rất lợi hại.” Tư Đồ Thắng nhẹ nhàng vì y lau mặt mồ hôi lạnh.
“Tư Đồ...” Vân Thanh Tuyền nằm mơ cũng không nghĩ tới Tư Đồ Thắng sẽ đối với mình ôn nhu như vậy, nhớ tới mình mới vừa còn liều mạng kêu không, không kiềm được trên mặt hơi đỏ lên, “Cái đó... Ta mới vừa...”
“Suỵt...” Tư Đồ Thắng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đè lại môi vết thương chồng chất của Vân Thanh Tuyền,, “Đừng nói chuyện, gìn giữ chút thể lực.”
“Nhưng ta...”
“Ta biết, nếu nói như vậy có thể giảm bớt ngươi dù là một chút xíu thống khổ, thì cái gì cũng không có vấn đề.” Tư Đồ Thắng không biết tại sao mình tựa như biến thành một người khác, nhưng nam tử trước sau như một mềm yếu ở trong mắt hắn, vào giờ phút này quả thật rung động hắn.
Vân Thanh Tuyền tê tâm liệt phế kêu kêu một tiếng cao hơn một tiếng, hài tử nhưng chậm chạp không chịu giáng sinh, Diệp Hồi Xuân gấp đầu đầy mồ hôi, ngay cả đã trải qua sa trường nhìn nhiều sinh ly tử biệt như Tư Đồ Thắng cũng không ức chế được run rẩy.
“Nghe Diệp đại phu, chú ý hô hấp, dùng sức! Lại dùng sức!” Tư Đồ Thắng ôm chặc Vân Thanh Tuyền, ở bên tai y thấp giọng khích lệ.
“A!... Ha ha... A!! Thật là đau!” Giọng của Vân Thanh Tuyền đã sớm kêu khàn khàn, y nắm thật chặc tay của Tư Đồ Thắng, “Ta... Ách a... Không khí lực... A... Tư Đồ... Giúp một tay ta... Giúp hài tử một tay... A...”
“Được, ta giúp ngươi.” Tư Đồ Thắng dùng một cánh tay ôm chặc lấy Vân Thanh Tuyền, cắn lỗ tai của y nhẹ nhàng nói: “Ngươi không phải luôn muốn trở thành người bên cạnh ta sao? Vậy thì cho dù dưới tình huống bao nhiêu tuyệt vọng cũng muốn cắn răng kiên trì xuống, bởi vì, bên người ta, chỉ cần cường giả!” Tay phải vận nội lực, hướng bụng có chút biến hình của Vân Thanh Tuyền ấn xuống.
“Không muốn! Không muốn! A!!!” Vân Thanh Tuyền phát ra kêu thảm thiết như lăng trì vậy, ý thức đã sớm đi xa, chỉ có kêu rên không bị khống chế tới khơi thông hành hạ thống khổ không thuộc mình này. Trong miệng thật giống như bị cái gì chặn lại, không kịp suy nghĩ nhiều liền cắn mạnh, cho đến nơi mềm mại đó chảy ra vị tanh ngọt. Cái mùi kia, thật giống như Tư Đồ Thắng...
Cho đến một tiếng anh nhi khóc đánh vỡ tràng hành hạ này, Vân Thanh Tuyền mất sức hôn mê bất tỉnh, cho đến ý thức hoàn toàn mất đi mới ngừng, vật thể ấm áp bên miệng kia, mềm mại, mang mùi vị của Tư Đồ Thắng, chưa bao giờ rời đi.
Không biết qua bao lâu Vân Thanh Tuyền thản nhiên tỉnh lại, đau nhức trong bụng đã biến mất, còn dư lại chẳng qua là mệt mỏi thật sâu.
“Công tử! Ngươi cuối cùng với tỉnh!” Canh ở bên người Nguyệt Ảnh mừng đến chảy nước mắt, “Công tử ngươi đã ngủ mê man một ngày một đêm, sợ chết chúng ta.”
“Ta không có sao, hại các ngươi lo lắng.”
“Thanh Tuyền, ngươi tỉnh.” Diệp Hồi Xuân đi tới trước giường y, cười hiền hòa, “Cảm giác thế nào?”
“Đã không sao, đa tạ Diệp bá bá cứu mạng ta cùng hài tử.”
“Đâu, là chính ngươi cứu mình.”
“Là nam hài hay nữ hài?”
“Là một đại tiểu tử mập đâu.”
“Hài tử ở đâu?” Vân Thanh Tuyền ngắm nhìn bốn phía, “Nhanh ôm vội tới ta nhìn một chút.”
Trên mặt Diệp Hồi Xuân cùng Nguyệt Ảnh thoáng qua một tia khác thường, ai cũng không nói gì.
“Làm sao?” Vân Thanh Tuyền mơ hồ cảm thấy bất an, “Hài tử ở đâu? Nó làm sao?”
“Ngươi đừng kích động, hài tử rất tốt, chẳng qua là...” Diệp Hồi Xuân hướng Nguyệt Ảnh sử một cái ánh mắt, Nguyệt Ảnh đem hài tử ôm đến trước mặt Vân Thanh Tuyền, y nhất thời cảm thấy ngũ lôi oanh, anh nhi phấn điêu ngọc trác này mở mắt to tròn vo trống rỗng vô thần nhìn phương xa —— nó là một người mù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT