Y nha, cửa phòng đẩy ra, hai đạo thân ảnh một trước một sau tiến vào trong.
” Đây chính là phòng của ta.”
Trương Nguyệt Lãng đi ở trước, vẻ mặt đầy phức tạp mở miệng.
Khuôn mặt tuấn dật hơi cúi xuống, phảng phất như cho dù nơi này chỉ có hai người thì cũng không muốn cùng Thụy Thanh đối mặt.
Không phải là muốn sinh hờn dỗi, cũng không phải là muốn trêu trọc. Nội tâm thanh tịnh của Trương Nguyệt Lãng bây giờ đang bị các loại suy nghĩ khó xử vây quanh.
Có chút thích, lại có chút nghi ngờ, còn có chút suy tính hơn thiệt không xác định được.
Mình thật sự kém thông minh, vĩnh viễn cũng không thể đoán được trong lòng sư đệ đang nghĩ gì, muốn làm gì.
Sư đệ……..Là vì mình nên tới đây? Là do không đành lòng bỏ mình ư?
Vừa mơ hồ có chút cao hứng nhưng cũng lại có chút cảm giác bất an. Nhớ lại ngày đó tại Thụy phủ, sư đệ mặt lạnh nói một câu ” Tiễn khách “, Trương Nguyệt Lãng nghĩ đến trong lòng lại một trận phát lãnh ( rét run, lạnh )…………..
Ở trong lòng sư đệ, mình chưa chắc đã có chút phân lượng………
Sư đệ hắn có lẽ, chẳng qua là cảm thấy đùa giỡn với sư huynh mình có chút thú vị mà thôi.
” Sư huynh, ta cuối cùng cũng đến được nhà ngươi rồi. “
Trong lúc Trương Nguyệt Lãng đang trầm tư suy nghĩ, Thụy Thanh đã sớm đóng cửa lại, vẻ mặt tự đắc, từ phía sau ôm lấy thắt lưng mềm mại của sư huynh, thấp giọng cười nói,
” Hôm nay cần phải hảo hảo thưởng thức một chút xem giường của sư huynh như thế nào?”
Nguyên bản gương mặt đang ôn nhu mỉm cười trong nháy mắt chợt trầm xuống.
” Ta tới làm gì? Ngươi không biết? “
Ngữ khí quá mức bình tĩnh như báo trước cho cơn giông tố sắp bộc phát, nói ra khiến kẻ khác cảm thấy nguy hiểm mà hít thở không thông.
” Ta như thế nào biết được…….A….”
Còn chưa kịp nói xong, trên lưng đã xuất hiện một cỗ lực lượng mạnh ôm lấy thân thể treo lơ lửng, một giây sau đã bị hung hăng ném xuống giường. Trương Nguyệt Lãng bị đau lông mày nhíu cả lại, vừa muốn mở mồm Thụy Thanh đã bổ nhào người đến.
” Ngươi, nói, không, biết?”
Nghiến chặt răng, mỗi một chữ cơ hồ theo kẽ hở mà đi ra, gương mặt tuấn mỹ bởi vì tức giận mà méo mó lại trông vô cùng dữ tợn.
Hắn xuất thân đại gia, bản thân lại tinh minh lợi hại, cả đời luôn suôn sẻ như ý, muốn cái gì đều dễ dàng có được.
Duy nhất chỉ có người này, hắn đã phải hao phí vô số tâm huyết, cơ hồ đều một lòng dốc sức đổ cả trên người sư huynh. Lần này vì để hai người có thể ở cùng một chỗ, đã không tiếc tốn kém cố gắng dành mua lấy ‘huyết ngọc bôi’, còn phải ưỡn ngực nghiêm chỉnh quỳ xuống trước Trương gia lão đầu, coi như là chấp nhận cái gì cũng không để ý. ( ý anh nói là từ bỏ tôn nghiêm =.= quỳ xuống trước cha vợ thì có sao đâu mà anh phải kể khổ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT