Giọng bác Trung ầm ầm vang vọng cả khu tập thể, thật không biết bác ta còn lấy đâu ra được một cái loa cầm tay, vừa đưa ngang miệng vừa hét. Tiếng loa cũ rè rè, lại thêm ở không gian hẹp nên càng lúc càng to, làm mọi người ai nấy đang trốn ở trong nhà đều phải ngó đầu ra nhìn.
_Nhanh đến giúp tôi một tay, sơ cứu cậu này, ai đó nhanh chóng vận chuyển thêm đồ chặn phía bức tường trên tầng thượng nữa. Nếu không nhanh để quái vật tiến vào thì ai cũng chạy không thoát.
Bác Trung nói liền một tràng, thân thể vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi. Có điều khi đưa mắt qua nhìn Trần Phong thì chợt có chút cảm giác an tâm hơn.
Mọi người hỗn loạn một hồi rồi có vài thanh niên vội vã khuôn đồ đạc lên gần sân thượng, đến khi phát hiện ra xác con quái vật nhện to lớn nằm trên mặt đất liền xuất hiện thêm một trận hoảng loạn nữa. Khi quay trở lại ai nấy đều nhìn bác Trung và Trần Phong với ánh mắt kinh sợ kèm theo tò mò.
Cả người Trần Phong lúc này toàn là vết máu khô, quần áo rách tả tơi, dính đầy bụi đất. Hắn để mặc vài người đang hỗ trợ băng bó sơ cứu cho hắn, hai mắt nhắm nghiền, đưa lưng ngồi dựa vào tường, dường như đang tập trung suy nghĩ cái gì đó.
Ở ngoài mặt nhìn như yên bình là vậy, nhưng lúc này Trần Phong đang phải chạy đua với thời gian. Từ lúc sợi khí kia được ngưng tụ, hắn vẫn đang cố gắng thử điều khiển nó di chuyển trong cơ thể, tiến đến những khu vực bị thương để chữa trị thương thế. Quái vật ở ngoài còn rất nhiều, nếu hắn không nhanh chóng hồi phục thì nhất định sẽ rất tệ.
Sợi khí xám mỏng manh trong cơ thể kia thật thần kỳ, nó đi đến đâu, những khu vực đang bị thương liền tạo xuất hiện cảm giác mát lạnh đến đấy, thậm chí làm tâm hồn người ta thoải mái thư thái, không nhịn được sẽ rên lên một tiếng.
_Chuyện bác nói là thật? Cậu thanh niên này đã giết được con quái vật kia một mình?
_Không thể nào, quái vật kinh khủng như thế nào chúng ta đều nhìn thấy rõ, thậm chí nghe nói cả súng đạn cũng không ăn thua.
Ánh mắt hắn sau khi trải qua một hồi chém giết với quái vật dường như đã có chút thay đổi, mất đi vẻ hiền lành vốn có, lại thêm một chút cương quyết mãnh liệt.
_Cậu là Trần Phong?
Một giọng nói vang lên bên tai hắn. Trần Phong đưa mắt qua nhìn, đã không nhìn thì thôi, vừa thấy được liền làm hắn chán ghét.
Chính là viên cảnh sát duy nhất còn sống sót kia. Tình huống trước đó mọi người đều trốn ở trong nhà không thò mặt ra ngoài nên có lẽ không ai thấy được, nhưng hắn thì không. Trần Phong hắn biết rõ viên cảnh sát này là người như thế nào.
_Sẽ không tự dưng mà bắt chuyện với mình. Để xem tên này này muốn giở trò gì.
Trần Phong cười lạnh trong lòng, có điều vẫn cẩn thận đối phó. Dù gì đối phương cũng đang có trong tay chức vụ cảnh sát, chính là nhân viên có vũ trang chính quy của chính phủ.
_Là tôi… Anh là?
_Xin chào, tôi là Thanh, trung sĩ, tiểu đội trưởng của đội 1, thuộc công an nhân dân quận Thanh Xuân.
Trần Phong khẽ gật đầu đáp lễ, có điều vẫn giữ im lặng. Trong lúc này hắn cũng thầm quan sát đối phương. Viên cảnh sát này tầm hơn ba mươi tuổi, ánh mắt nhỏ hẹp có chút gian xảo, dáng người cao gầy, trên người đang mặc bộ cảnh phục màu xanh đặc trưng. Thấy Trần Phong vẫn giữ im lặng hắn liền nói tiếp.
_Tôi nghe nói cậu đã hạ được con quái vật nhện trên tầng thượng, là một công dân bình thường, cậu có nghĩa vụ khai báo toàn bộ quá trình cho tôi, cũng như giao nộp bất kể thứ gì có liên quan đến vụ việc nếu cần thiết.
Tên Thanh khẽ nói, ánh mắt híp lại nhìn vào gương mặt Trần Phong, vừa rồi hắn cũng có nghe người trong khu tập thể nói chuyện với nhau, có điều hắn không tin tên thanh niên này có thể hạ sát quái vật bằng sức mình, nhất định là có sự giúp đỡ của vũ khí nào đó.
_Nếu mà bản thân lấy được thì…
Thanh cười thầm trong lòng, nếu lấy được thứ vũ khí bí mật này thì không những có một lá bài bảo vệ tính mạng trong tay mà sau này còn có thể giao nộp cho cấp trên, lấy thêm công lao.
Trần Phong liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của tên này. Hắn nhíu mày, đưa bàn tay phải lên phía trước ra hiệu cho đối phương ngừng lại.
Trần Phong mỉa mai, sắc mặt viên cảnh sát Thanh trở nên tái mét. Hắn không ngờ vừa rồi có người nhìn thấy hành động bản thân đã làm.
_Vũ khí tôi đã sử dụng ở đằng kia, nhưng tôi nói cho anh biết, quái vật không chỉ có một. Vừa rồi ở trên tầng thượng tôi đã quan sát các tòa nhà xung quanh, mỗi nơi có ít nhất một con quái vật, nếu không tin anh có thể cho người xem xét. Anh có thể thu lấy vũ khí của tôi, nhưng điều đó cũng có nghĩa tôi không có nhiệm vụ giúp đỡ anh, hoặc bảo vệ người của khu nhà này. Vì vậy nếu có gì sơ suất, bất kì ai chết ở đây thì sẽ tính cả cho anh, vậy nhé. Còn bây giờ, công dân "bình thường" tôi đây xin phép được về nhà nghỉ ngơi. Một cảnh sát trách nhiệm như anh hẳn sẽ không bắn một người dân tay không tấc sắt lại đang bị thương như tôi đúng không nhỉ?
Sắc mặt của Thanh trở nên khó coi, lời nói của Trần Phong tuy không cay nghiệt, nhưng mơ hồ đã làm hắn mang trên vai một trách nhiệm nặng nề là đảm bảo an toàn tính mạng cho những người ở đây.
_Có quái vật đó, nhà tôi trên tầng ba, từ cửa sổ có thể quan sát toàn nhà bên cạnh. Tôi thấy rõ những người chạy ra ngoài đều bị một quái vật hình thù quái dị cắn chết.
Một người đàn ông sống ở trên tầng ba vội vàng nói, thân người vẫn không ngừng run lẩy bẩy.