Móng vuốt đánh đến sát đầu Trần Phong, cả người hắn vậy mà ngả rạp gần chạm xuống mặt đất, lấy một tư thế không tưởng sít sao tránh được. Cánh tay con quái vật trượt qua một cái, móng vuốt sắc nhọn sượt qua đầu Trần Phong, cắt bay một nhúm tóc nhỏ, đồng thời để lại một vết cắt sâu trên trán, từ đó bắt đầu ứa ra một hàng máu.
Trần Phong chật vật tránh thoát được một đòn kết liễu, lúc này cơ thể hắn cũng đã trượt xuống phía dưới người con quái vật, ngay chính giữa hai bên chân. Động tác của Trần Phong bỗng dưng thay đổi, chỉ thấy cánh tay hắn đưa lên cao trên đầu, hai bàn tay nắm lại giống như đang giữ lấy cái gì đó trong không khí, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn.
"Phựt… phựt… phựt… phựt..."
Ánh sáng bạc lóe lên, kèm theo là bốn tiếng phựt phựt đều nhau tăm tắp, giống như là tiếng dao sắc cắt vào rau củ. Thân thể Trần Phong cũng theo đó lướt qua con quái vật, tiến đến phía sau lưng của nó.
Hắn chật vật lăn tròn trên mặt đất mấy vòng, quần áo dính đầy đất bẩn, bụi bặm. Bàn tay phải của Trần Phong nắm chặt, từ đó có thể thấy thanh chiến đao màu bạc sáng loáng của hắn hiện ra. Lưỡi đao còn đang rỉ ra một lớp dịch thế màu xanh.
Bộ dáng hắn thảm hại là vậy, con quái vật thì có vẻ lông tóc chẳng tổn hao. Có điều nó bỗng đứng im bất động, thậm chí cả cơ thể cũng ngừng nhúc nhích, giống như đã bị đóng băng. Hai mắt Trần Phong nhìn đăm đăm vào con quái vật nhện. Phải mất đến mười giây, từng tiếng rắc rắc chợt vang lên, kèm theo đó là tiếng rít to khủng khiếp phát ra từ nó.
Bốn cái chân bên phải của con quái vật nhện bỗng lần lượt tách rời khỏi cơ thể nó, từ đó phụt lên vài đường máu nhỏ. Cả thân thể đồ sộ của nó đổ sầm xuống đất, bốn cái chân người mặc dù đã rời khỏi thân thể nhưng vẫn điên cuồng ngọ nguậy cử động làm dạ dày Trần Phong thấy nao nao.
Trần Phong rời ánh mắt đi khỏi mấy cái chân người, nhìn tới vũ khí trên tay mình. Từ đầu đến giờ hắn không hề sử dụng đến thanh đao này, thứ nhất là nó có trọng lượng khá nặng, sẽ làm ảnh hưởng đến việc di chuyển. Thứ hai hắn muốn giữ nó làm một đòn sát thủ để tung ra vào thời khắc quan trọng để con quái vật khó có thể phòng ngừa trước.
Vừa rồi Trần Phong lợi dụng tốc độ lao đến, bất ngờ xuất ra thanh đao từ chiếc nhẫn cổ, thuận lợi chém xuống bốn cái chân người của con quái vật nhện. Việc này ngoài cần lòng can đảm và sức mạnh thể chất để thực hiện, cũng không thể không nhắc đến sự tính toán có phần mạo hiểm của hắn.
Thấy kế hoạch của mình đã thành công, lúc này Trần Phong mới dám thở phào một cái, cơ thể cũng được thả lỏng đôi chút. Hắn nhanh chóng tiến lại gần con quái vật, vừa rồi nó rít lên tiếng kêu to như vậy, không biết có dẫn đến con quái vật nào khác nữa không.
”Tốt nhất nên nhanh chóng xử lý.”
Thân hình to lớn của con quái vật nhện đang nằm rạp dưới mặt đất, bốn cái chân bên trái co đạp dữ dội,thân thể người cố gắng gượng đứng lên bằng tay nhưng không thể.
Bác Trung nuốt nước bọt cái ực, trong đầu không ngừng giằng co đấu tranh. Không phải là ai cũng có đủ can đảm đối mặt với quái vật.
Con quái vật đang cố dùng hai cánh tay dài ngoằng bò về phía Trần Phong, khoảng cách giữa cả hai lúc này có lẽ chưa đến mười mét.
_Nhanh lên… bác, để nó vào trong nhà thì… tất cả sẽ chết… Con gái bác...
Trần Phong cuống cuồng nói lớn, bác ta cứ ngẩn tại chỗ như thế kia thì chẳng cần con quái vật đên nơi hắn cũng sẽ bị đám tơ nhện này đốt chết.
_Được…được rồi…
Nghĩ đến mạng sống đứa con gái nhỏ, bác Trung run rẩy đưa ra quyết định, vội vàng tiến tới chỗ Trần Phong đang bị trói.