Nghe được lời này, lão Lưu bang một cái, tát vào mặt Trương Kiến: "Phế vật! Một đám phế vật! Nhiều người như vậy có hai người cũng không giữ lại được."
Trương Kiến một năm một mười đem chuyện vừa rồi báo cho Lưu
Lão Lưu nhìn dấu tay đỏ bừng trên mặt Trương Kiến, hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng bàn tay này đánh cậu một cái đã xong, tổ chức nếu đã phái cậu đến đây thì cậu phải dùng mọi biện pháp hoàn thành nhiệm vụ, cậu ngược lại còn không phản ứng nhanh nhẹn bằng tiểu Lý."
"Dạ! Lão Lưu giáo huấn phải."
Trương Kiến đi theo phía sau lão Lưu đi vào trong phòng.
Trong phòng, nhà khoa học vừa thấy lão Lưu liền sôi nổi đứng dậy, cung kính nói: " Lão Lưu, chào ngài!"
"Hừ!"
Lão Lưu đặt mông ngồi ở ghế trên.
Sắc mặt không tốt nhìn về phía Hoàng Tiểu Nguyệt đang cúi đầu: "Từ hôm nay trở đi, Hoàng Tiểu Nguyệt đã bị đá loại khỏi hiệp hội nghiên cứu!"
"Cái gì?"
Hoàng Tiểu Nguyệt vừa nghe thấy lão Lưu nói xong, nháy mắt mặt không có chút máu.
"Lão Lưu, ngài không thể làm như vậy, tôi không phải cố ý, thật sự không phải cố ý, tôi chỉ là sợ cô ta đem tinh hạch mang đi, đúng rồi, lão Lưu, bọn họ vừa mới đi không bao lâu, nơi này của tôi có ảnh chụp bọn họ, nhất định có thể tìm được bọn họ!"
Hoàng Tiểu Nguyệt cuống quít từ trong ngực móc ra một cái cameras mini.
Sau đó lấy phim nhựa bên trong ra đưa cho lão Lưu.
Lý Lỗi nhìn đến phim nhựa trong tay lão Lưu, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Hắn không nghĩ tới Hoàng Tiểu Nguyệt cái loại nữ nhân ngu ngốc này lại có lúc thông minh
"Hừ."
Lão Lưu ném phim nhựa cho người đi bên cạnh.
"Đem cái này in ra, phát cho tất cả trực thăng, nội trong ba ngày tôi muốn thấy bọn họ! Còn cô, khi trở về xuống làm trợ lý!"
Nghe được lời lão Lưu, Hoàng Tiểu Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần có thể ở lại viện nghiên cứu, cho dù là quét WC cô ta đều nguyện ý!
Một nơi khác, sau khi thuận lợi thoát khỏi tiểu viện nông gia Tô Linh Nhi vẫn luôn suy nghĩ biện pháp đột phá dị năng của mình.
Thẳng đến có một ngày, Tô Linh Nhi nghĩ ra một ý tưởng lớn mật, đó chính là tạo tinh hạch trống rỗng!
Nói là trống rỗng, kỳ thật là lợi dụng vật chất li ti trong không khí mà mắt thường không thể thấy.
Đem những vật chất này ngưng tụ lại, sau đó chuyển hóa thành tinh hạch.
Tô Linh Nhi vươn tay tập trung tinh thần nhìn lòng bàn tay.
Một phút đồng hồ, mười lăm phút, hai tiếng.....
Tô Linh Nhi ước chừng đã duy trì một tư thế suốt bốn tiếng.
Cả người tới tay đều mỏi nhừ, lúc cô sắp từ bỏ, đột nhiên một chút vật chất màu đen như bột phấn xuất hiện, trông vô cùng chói mắt.
Ngay sau đó, lấy bột phấn màu đen làm trung tâm, những vật chất màu đen xoay tròn thành hình xoắn ốc rồi ngưng tụ lại một chỗ.
Không khí ngưng tụ vật chất lại thành một Viên tinh hạch màu đen nằm trong tay Tô Linh Nhi, liếc mắt một cái nhìn lại giống như gió lốc màu đen.
Rốt cuộc, duy trì thời gian hai phút.
Vật chất màu đen không hề xuất hiện, một viên tinh hạch hình dạng bảo tháp cứ như vậy xuất hiện ở lòng bàn tay Tô Linh Nhi.
"Ăn, cho anh ăn!"
Minh Xa nhào lên, gắt gao ôm Tô Linh Nhi làm nũng.
Nhìn bộ dáng của Minh Xa, Tô Linh Nhi không khỏi cảm thấy vạn phần đau đầu!
Rõ ràng là một hán tử cuồng dã, như thế nào lại lập tức biến thành tiểu vương tử làm nũng rồi?
Tức muốn phun máu! Cuối cùng, Tô Linh Nhi vẫn đem tinh hạch thật vất vả mới ngưng tụ lại đưa cho Minh Xa.
30.8.2018
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT