Edit: Linhlady

Beta: Mẫn4801

Nhìn cả tủ quần áo, Tô Linh Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, lại lần nữa trở lại trên giường.

Khi cô mới vừa bò lên giường, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Tô Linh Nhi cả kinh, buột miệng thốt ra: "Ai cho phép ngươi xâm nhập vào phòng bản công chúa......"

Lời vừa buột ra khỏi miệng, Tô Linh Nhi liền có chút hối hận.

Ở thế giới này, không có cái gọi là công chúa.

Cô gái đứng ở cửa khẽ cười: "Tiểu thư, thiếu gia trước khi đi dặn dò tôi qua một thời gian thì đến xem thân thể ngài có tốt lên chút nào không."

Nghe vậy, Tô Linh Nhi không kiên nhẫn xua tay nói: "Được rồi, cô đem chén thuốc kia mang ra ngoài đi."

" Vâng, tiểu thư!"

Thời điểm cô ta xoay người ra ngoài, Tô Linh Nhi đột nhiên mở miệng nói: "Cô nói với quản gia mua cho tôi vài bộ quần áo vừa người, nhớ kỹ không cần quá lộ liễu!"

"Vâng, tiểu thư!"

Sau khi đóng cửa lại, khuôn mặt cô gái vốn cung kính tức khắc trở nên khinh thường, phiết miệng nói: "Thật sự cho rằng chính mình là công chúa sao? Nếu không có Trương thiếu gia tận tâm tận lực đem công ty kinh doanh thì một phế nhân như cô ta liệu có thể giống hiện tại, mang bộ dạng công chúa ngồi mát ăn bát vàng như vậy hay không chứ? "

Khoảng nửa giờ trôi qua, Tô Linh Nhi thay quần áo bình thường ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi gian phòng, tất cả người hầu trong nhà đều nhìn chằm chằm Tô Linh Nhi như thấy quỷ.

Tô Linh Nhi biểu tình bình tĩnh từ trên lầu đi xuống dưới.

Sau khi Tô Linh Nhi xuống lầu, người giúp việc trong nhà lập tức cùng nhau tụ lại.

"Hôm nay là ngày mấy? Ma ốm thế mà ăn mặc bình thường như vậy!"

"Hừ, chỉ là ăn mặc bình thường, đầu cuối cùng cũng không bình thường!", người hầu vừa rồi tiến vào phòng Tô Linh Nhi cau mày khinh thường nói.

"Làm sao vậy?"

"Cô có biết lúc tôi đi vào cô ta xưng hô mình là cái gì không?"

"Là cái gì?"

"Cô ta cư vậy mà xưng hô mình là công chúa, thật là cười chết tôi, công chúa sẽ giống cô ta cả ngày khoe khoang phong tao, công chúa sẽ giống cô ta cả ngày không làm gì hay sao? Theo như tôi thấy biểu tiểu thư so với cô ta còn có khí chất công chúa hơn!"

Tô Linh Nhi vừa mới đi xuống dưới lầu cửa lớn liền bị đẩy ra.

"Chị họ, em tới rồi!"

Tiếng cười sang sảng từ cửa truyền đến.

Tô Tuệ đẩy cửa ra, thuần thục thay dép lê, trong nháy mắt, khi xoay người nhìn đến thân ảnh Tô Linh Nhi liền không khỏi giật mình.

Như là không có dự đoán được Tô Linh Nhi ngồi ở trên sô pha phòng khách.

Mà chuyện Tô Tuệ không nghĩ tới chính là hôm nay Tô Linh Nhi cũng không giống như trước như trang điểm loè loẹt, mặc quần áo bại lộ gợi cảm mà lại mặc ở trên người một thân váy dài màu lam nhạt, làn da vốn đã trắng nõn bởi vì có một thân quần áo hỗ trợ nhìn qua giống như một búp bê gốm sứ tinh xảo.

"Chị họ, tại sao chị lại xuống dưới?"

Trong thời gian ngắn ngủi chần chờ, Tô Tuệ vội vàng đem biểu tình giật mình thu trở về.

Thay vào đó là vẻ mặt điềm mỹ ngoan ngoãn, tươi cười cùng với ánh mắt lo lắng quan tâm, dùng ngữ khí trách tội hỏi: "Chị họ, tại sao chị lại không biết yêu quý thân thể như thế, nếu để anh rể biết hắn khẳng định sẽ đau lòng."

Không biết là bởi vì hoàn cảnh nguyên chủ bi thảm trùng hợp cùng Tô Linh Nhi không mưu mà hợp, hay là bởi vì cừu hận của nguyên chủ đối với Tô Tuệ đã đạt tới đỉnh điểm.

Tóm lại, ở thời điểm Tô Tuệ vừa xuất hiện ở trước mặt mình, trong lòng Tô Linh Nhi liền xuất hiện hận ý mãnh liệt, muốn tiến lên đem mặt nạ giả nhân giả nghĩa trên mặt Tô Tuệ hung hăng xé xuống.

Mặc dù là Tô Linh Nhi dùng sức khống chế được chính mình, nhưng vẫn là lộ ra một tia sát khí lạnh thấu xương, ngữ khí lạnh băng hỏi lại: "Như thế nào? Tôi còn không thể ngồi ở trong nhà chính mình sao?"

Tô Tuệ đầu tiên là sửng sốt, có chút giật mình nhìn Tô Linh Nhi.

Cô ta không nghĩ tới vị chị họ như con ma ốm này sẽ nói chuyện với mình như vậy!

Cảm xúc của người bị bệnh lâu ngày cực kỳ không ổn định.

Trước kia Tô Tuệ đã từng bị nguyên chủ mắng một lần, đảo mắt Tô Tuệ với Trương Vũ đã sớm thông đồng ở bên nhau, lúc ban đêm Trương Vũ liền trở về răn dạy nguyên chủ, nói Tô Tuệ vì tới bồi nguyên chủ mà bỏ thời gian của mình, sau lại càng cố ý vô tình bồi dưỡng nguyên chủ rằng làm vợ, điều đầu tiên ý thức là phải hiền huệ.

Chính là Trương Vũ cũng không biết Tô Tuệ giở trò, đá con chó nguyên chủ nuôi từ nhỏ đến lớn từ trên cầu thang tầng hai xuống, không đến một tuần sau, con chó liền tuyệt thực mà chết.

Cho nên cuối cùng vẫn phải nói, nguyên chủ vẫn luôn chịu áp lực đến độ bực bội!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play