Nhìn hai người Từ Hạo cùng Tô Linh Nhi đi phía trước nắm tay ân ái, ở trong lòng Trương Uyển Nguyệt đem cái người cho cô ta cái chủ ý này là Trương Vũ mắng thiên biến vạn biến.
"Đúng rồi! Có biện pháp."
Trương Uyển Nguyệt đột nhiên hô to một tiếng.
Vẻ mặt Từ Hạo lạnh nhạt quay đầu nhìn Trương Uyển Nguyệt như bị thần kinh rống lên mở miệng nói: "Nếu cô còn như vậy đột nhiên hét lên, như vậy không cần tham gia yến hội!"
Nghe được Từ Hạo hạ lệnh trục khách, Trương Uyển Nguyệt vội vàng giả bộ một bộ ngoan ngoãn, làm nũng nói: "Hạo ca ca, người ta cũng không phải cố ý hay sao, anh cũng biết ngày thường en đều là thực văn tĩnh, đúng rồi, Hạo ca ca hiện tại em phải mang cất tiểu gua hoả này đi, bằng không đợi lát nữa ra tới hù dọa đến người khác thì không tốt! "
Tô Linh Nhi nhìn Trương Uyển Nguyệt làm ra vẻ xấu hổ như thế, không khỏi tỏ ra một cổ ác hàn.
Giống như là trước mắt có một khối thịt mỡ to đi qya di lại, khiến cho người ta nhịn không được muốn phun!
"Đi thôi!"
Từ Hạo xoay người lôi kéo Tô Linh Nhi tiếp tục đi đến đại sảnh yến hội.
Dọc theo đường đi, Từ Hạo đem đầu lại gần bên tai Tô Linh Nhi nhỏ giọng nói: "Đều nói nữ nhân làm từ nước, thế nhưng anh cảm thấy em lại giống như làm từ dấm."
Nghe được Từ Hạo trêu chọc mình như thế, Tô Linh Nhi hung hăng ở eo Từ Hạo véo một cái.
"Ai u!"
Từ Hạo rên một tiếng.
"Như thế nào? Anh nói sai rồi?"
Từ Hạo bắt lấy tay "Đầu sỏ họa" Tô Linh Nhi.
Tô Linh Nhi nhìn thoáng qua Từ Hạo, bĩu môi nói: "Không có, chỉ là cái người em gái này của anh thủ đoạn quá độc ác, cư nhiên nghĩ dùng con nhện tới làm em sợ, nhưng mà tại sao em lại thấy anh lại cảm thấy rất thích người khác vì mình tranh giành tình cảm đâu."
Nghe vậy, Từ Hạo vội vàng đem hai tay Tô Linh Nhi cùng nhau đặt ở ngực, thâm tình cúi đầu nói: "Thanh Thanh, em có thể cảm nhận được nó nhảy lên sao."
Tô Linh Nhi có chút ngượng ngùng đỏ bừng khuôn mặt nhỏ gật gật đầu.
"Từ nay về sau, nó cũng chỉ thuộc về em một người! Ba ngàn con sông anh chỉ lấy một gáo!"
Trong lòng Tô Linh Nhi trào ra vô hạn ấm áp, hốc mắt không khỏi có chút đỏ bừng.
Tưởng tượng đến trên hiện tại phải đi ra ngoài tham gia yến hội, Tô Linh Nhi vội vàng hờn dỗi tránh tay Từ Hạo ra, sau đó căm giận nói: "Anh gia hỏa này nói chuyện cũng không chọn thời điểm, chẳng lẽ muốn cho em khóc trôi lớp trang điểm sau đó đi ra ngoài mất mặt!"
Nghe thế, Từ Hạo một tay đem Tô Linh Nhi ôm vào trong ngực, khí phách tuyên thệ nói: " Nữ nhân của lão tử cho dù không trang điểm cũng là thiên tiên, mẹ nó xem ai dám chê cười em ngày mai lão tử khiến cho công ty hắn ta đóng cửa!"
Mặt khác, Trương Uyển Nguyệt một đường chạy chậm đi vào hoa viên nhỏ mặt sau nơi tổ chức yến hội.
Nơi này là địa phương Trương Uyển Nguyệt cùng Trương Vũ ước định tốt.
Trương Vũ nghe thấy động tĩnh vội vàng đứng dậy, xem người đến là Trương Uyển Nguyệt sau đó không khỏi kích động đi đón.
"Trương tiểu thư, có phải thành công rồi hay không?"
Lúc trước, từ cửa bệnh viện trở về lúc sau, ở Trương Vũ cùng đường đang chuẩn bị rời khỏi chốn đô thị phồn hoa này, chuẩn bị trở lại quê quán sinh sống.
Trương Uyển Nguyệt đột nhiên tìm tới hắn ta, hơn nữa nhận lời chỉ cần phá hư hôn sự của Tô Linh Nhi cùng Từ Hạo, không chỉ có cho hắn ta một trăm vạn tiền mặt lại còn có sẽ cho hắn một đống phòng ở bất động sản ở kinh đô thị nhất phồn hoa này đứng tên của hắn ta!
"Lăn!"
Trương Uyển Nguyệt tưởng tượng đến lúc trước khi xảy ra chuyện đi lên liền đối với Trương Vũ chất vấn nói: "Anh có phải hay không lừa bổn đại tiểu thư! Cái cô Tô Thanh Thanh kia căn bản là không sợ hãi nhện!"
"Cái gì? Không sợ hãi! Không có khả năng a."
Trương Vũ theo bản năng cho rằng Trương Uyển Nguyệt là đang lừa hắn ta, phải biết rằng lúc trước Tô Thanh Thanh nhìn thấy một con nhện cho dù lớn hay nhỏ đều sẽ bị dọa ngất xỉu đi, càng đừng nói lần này là một con nhện to bằng nửa nắm tay.
Mặc dù dọa không chết cũng sẽ bị dọa ngốc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT