"Còn có một câu, chính là khi ta không còn ở đây nữa, chàng nhất định phải tự chăm sóc tốt bản thân!"
Nói xong câu này, Tô Linh Nhi lập tức khép lại đôi mắt, hai tay vô lực rũ xuống dưới.
"Nhu Nhi, Nhu Nhi, nàng đừng rời khỏi ta!"
"Nhu Nhi, chuyện gì ta cũng đồng ý với nàng, nhưng chuyện cuối cùng nếu không có nàng bên cạnh thì ta làm cách nào để sống tốt đây?"
"Aaaaaaaaaaaaaaaa............!"
Mạc Ly cực kỳ bi ai gào lên.
Ôm thân thể Tô Linh Nhi dần lạnh lẽo quỳ trên mặt đất.
Vô số giọt mưa rơi xuống, ở trong đêm tối va đập vào ngói như khúc nhạc ly biệt đầy đau thương.
Thật lâu thật lâu về sau, có đôi khi Mạc Ly một người ngồi ở dưới tàng cây hoa lê ngẩn người, đêm hôm bức vua thoái vị đó ai mới là người thắng?
Mạc Càn? Mạc Lâm? Hay là hắn?
Người thắng cuộc, cũng không phải hắn!
Giang sơn, mỹ nhân.
Hắn đều không cần!
Hắn chỉ cần người con gái trong kí ức kia, đứng dưới tàng cây nở đầy hoa lê nhìn hắn nở nụ cười thật tươi.
Tên hắc y nhân sau qua trình tra tấn, cuối cùng cũng khai ra Nạp Lan Tĩnh Vận.
Cho đến một khắc kia, Nạp Lan minh đức ruốc cuộc mới hiểu được hàm nghĩa trong câu nói của Tô Linh Nhi ngày hôm đó, nàng là sợ sau khi Mạc Ly đăng cơ, Nạp Lan gia sẽ bởi vì chuyện Nạp Lan Tĩnh Vận gây ra mà bị Mạc Ly chèn ép dẫn đến diệt tộc!
Qua đêm đó, Mạc Ly bạc trắng mái đầu.
Nhưng ở trước mặt mọi người lại biểu hiện vô cùng bình thường.
Mạc Càn bởi vì Lục hoàng tử bức vua thoái vị sự tình rét lạnh tâm, hơn nữa đêm đó trần lập cùng Tô Linh Nhi qua đời, bệnh kín tất cả đều bị kích phát, không tới tháng sáu liền băng hà.
Mạc Ly dựa theo mật dụ lúc trước của Mạc Càn để lại thuận lợi đăng cơ, lập quốc hào "Trung nguyên".
Đầu tiên là phát tang cho Mạc Càn, sau đó đem toàn bộ tinh lực vào việc thống trị đất nước và bồi dưỡng Mạc Ương.
Toàn bộ hậu cung không ai dám ở trước mặt Mạc Ly nhắc đến tên Nạp Lan Uyển Nhu.
Đến nỗi dân gian người người chỉ biết là tân Hoàng Thượng đăng cơ và hoàng hậu là đôi phu thê tình thâm, toàn bộ hậu cung chỉ có một người là Hoàng Hậu!
Trong nháy mắt, Mạc Ly trở thành người tình trong mộng của toàn bộ nữ nhân tây chu!
Trung nguyên ba năm, mới vừa tiền nhiệm ba năm hoàng đế đột nhiên nhân bệnh băng hà, trong lúc bệnh, hoàng đế ban hạ ý chỉ, truyền lại ngôi vị hoàng đế cho vị đệ đệ cùng mẹ là Mạc Ương.
Mạc Ương đăng cơ đã tuyên bố với người ngoài, hoàng hậu thương nhớ tình cảm sâu nặng của tiên hoàng lúc trước đối với mình, lấy thân tuẫn táng, không chịu sống tạm, vì thế lại khắp nơi dân gian lại truyền nhau một giai thoại.
Hoàng cung, Tiêu Phòng Điện.
Một nữ nhân tóc tai lộn xộn, mặc dù trên người mặc quần áo hoa lệ, nhưng lại không thèm để ý ngồi bệt trên đất, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm một đồ vật, không biết suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, nữ nhân kia bò lên nhanh lại phía cây cột muốn đâm đầu vào đó.
Lúc này, đột nhiên từ trong góc tối có một hắc y nhân nhảy ra nhanh chóng ngăn cản hành động của nàng ta lại.
"Buông ra, các ngươi buông ra!"
Bị ngăn lại nữ nhân không ngừng giãy giụa kêu to.
"Bổn cung là Hoàng Hậu, các ngươi nhanh chóng buông ra!"
Người kia lạnh lùng nhìn thoáng qua Nạp Lan Tĩnh Vận một tay đem nàng ta kéo ra giữa đại điện, tránh xa cây cột kia ra.
Sau đó lại lần nữa xoay người ẩn nấp vào một góc ở đại điện, mà ảnh vệ giống như hắn, ở nơi này ít nhất có trăm tên.
Nhiệm vụ chính của bọn họ là trông coi Nạp Lan Tĩnh Vận, không cho nàng ta tự sát!
Nạp Lan Tĩnh Vận nằm dưới đất khuôn mặt mệt mỏi giống như bị rút hết sức lực.
Đây là lần đầu tiên nàng ta cảm thấy được chết đi là chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Cũng là lần đầu tiên nàng ta oán hận ông trời, vì sao còn cho nàng ta sống lại làm gì.
Từ trong miệng hắc y nhân Mạc Ly biết được Nạp Lan Tĩnh Vận vì ngôi vị Hoàng Hậu đã cùng Mạc Lâm liên hợp phản bội mình, cho nên khi mới đăng cơ không lập tức xử lý Nạp Lan Tĩnh Vận, ngược lại đem nàng ta lập thành Hoàng Hậu, ban Tiêu Phòng Điện, trừ bỏ ảnh vệ, bất luận kẻ nào đều không được bước vào Tiêu Phòng Điện nửa bước, ngay cả một chút thanh âm đều không được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT