Nạp Lan Tĩnh Vận được nha hoàn nâng dậy, mới vừa rửa mặt được một nửa, từ ngoài viện đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng kinh hô.
"Nói cho Thái tử phi, trông coi người bên cạnh mình cho cẩn thận!"
Hoài Cẩn liếc qua một cái, mấy hộ vệ biết điều trực tiếp ném Thủy Nguyệt đã ngất đi trên mặt đất.
Nạp Lan Tĩnh Vận cho rằng Mạc Ly lại đây gặp nàng ta, chạy chậm đi ra ngoài lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Hoài Cẩn cùng mấy hộ vệ đã đi xa.
Ngay sau đó đập vào mắt nàng ta là một màu đỏ sậm.
"Thái tử phi, đây là... Thủy Nguyệt tỷ tỷ sao?
Tiểu nha hoàn đuổi theo sau thấy ngoài viện là Thủy Nguyệt đã ngất đi, trên người nàng ta dính đầy máu đen.
"Thái tử phi, chúng ta..."
Một ít nha hoàn lớn mật phục hồi tinh thần, sắc mặt trắng bệch đi đến trước mặt Nạp Lan Tĩnh Vận dò hỏi.
Giờ phút này Nạp Lan Tĩnh Vận dang nhìn chằm chằm vào Thủy Nguyệt nằm đó máu me khắp người, không thể tin vào mắt mình, kinh hồn khiếp đảm, cả người ngăn không được run rẩy.
Qua một lúc lâu, Nạp Lan Tĩnh Vận cố nén hạ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt nói với mấy người phía dưới: "Các ngươi nhanh chóng đem người nâng đến nhà kề đi, còn có, lập tức phái người mời ngự y lại đây."
Tiểu nha hoàn kia muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng nghe lệnh chạy đi, đầu tiên là đi tìm Hoài Cẩn, Hoài Cẩn sau khi nghe tiểu nha hoàn nói, không khỏi cười nhạo một tiếng: " Có phải đầu óc Thái tử phi bị hư rồi hay không! Chỉ là một nha hoàn thôi cũng xứng để vào cung mời thái y sao, vạn nhất kinh động thánh thượng nàng ta định chuẩn bị cả đời đều ở trong phủ đóng cửa ăn năn sao."
Nạp Lan Tĩnh Vận nghe tiểu nha hoàn thuật lại, tức giận đem chén trà trong tay ném xuống đất.
"Hắn chỉ là một nô tài mà đám làm trái lời của thái tử phi, chẳng lẽ sẽ không sợ ta nói với Thái tử bán hắn khỏi phủ này hay sao!"
Nha hoàn quỳ một bên không dám lên tiếng, trong lòng lại nghĩ nàng ta bây giờ ngay cả gặp Hoài cẩn cũng khó làm sao có thể thấy được đến Thái tử.
"Thất thần làm gì, nếu không mời được ngự y, còn không nhanh chóng đi gọi thái y tới đây."
"Dạ!"
Tiểu nha hoàn vội vàng từ trên mặt đất bò dậy.
Phòng bên trong phòng bây giờ chỉ còn lại một mình Nạp Lan Tĩnh Vận.
Nạp Lan Tĩnh Vận vốn đã khiếp sợ, đột nhiên ngăn không được run rẩy cả người.
Môt màn trong viện kia luôn quanh quẩn trong đầu óc nàng ta, Nạp Lan gia tuy rằng là Tể tướng thế gia, nhưng đối xử với hạ nhân rất tử tế, cho dù hạ nhân phạm sai lầm cũng chỉ tìm người môi giới trong hoàng thành bán đi.
Rõ ràng đã là mùa xuân ba tháng, nhưng Nạp Lan Tĩnh Vận lại cảm thấy vô số khí lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới, theo lỗ chân lông chui vào trong thân thể.
Tháp tháp tháp......
Nạp Lan Tĩnh Vận cầm lấy ấm trà định rót vào chén không bên cạnh, nhưng bởi vì đôi tay run rẩy mà nắp ấm trà đong đưa phát ra thanh thúy tiếng vang.
Phanh!
Nàng ta đặt ấm trà lại trên bàn.
Nạp Lan Tĩnh Vận mở miệng hô: "Người đâu! Nhanh tới đây!"
rất nhanh có nha hoàn từ bên ngoài đi vào.
"Thái tử phi, ngài có cái gì phân phó."
Nghe vậy, Nạp Lan Tĩnh Vận cố nén sợ hãi cùng trong lòng.
"Lại đây rót đầy nước vào chén trà đi"
Nha hoàn tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn đi lại rót đầy chén trà đang rót dở kia.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi."
Trong nháy mắt khi nha hoàn kia rời đi, thân thể Nạp Lan Tĩnh Vận lại lần nữa run rẩy lên.
Vươn tay, run run rẩy rẩy cầm lấy một cái chén trà ôm ở trong tay.
Ừng ực......
Uống một ngụm trà nóng vào, hơi ấm theo nước trà chảy xuống bụng.
Giống như làm như vậy mới ngăn được nỗi sợ hãi trong nội tâm.
Một ngụm đem nước nóng bỏng miệng nuốt vào trong bụng.
Một ly lại tiếp một ly......
Thái y được gọi tới, tiểu nha hoàn đi vào thông báo cho Nạp Lan Tĩnh Vận thấy như vậy vội vàng đoạt chén trà trong tay nàng ta ra.
Beta: các tình yêu đừng quên để lại ⭐trước khi đọc chương tiếp theo để ủng hộ Linh Linh xinh đẹp nha (*¯︶¯*)
31.12.2018
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT