Vốn dĩ Tô Linh Nhi còn chưa muốn đồng ý nhận sớm như vậy, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Nạp Lan Tĩnh Vận, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, tiếp đó cười sáng lạn: "Trưởng bối ban, không thể không nhận! Nhu Nhi đa tạ mẫu hậu, còn xin mẫu hậu yên tâm, Nhu Nhi nhất định sẽ bảo quản vòng khuynh tâm thật tốt."
Nha đầu này không chỉ có cơ linh, còn có thể phân rõ ràng ai tốt ai xấu, gặp chuyện khó cũng có cách giải quyết gọn gàng.
Không giống Thái tử phi kia, người khác tùy tiện khen một câu đã hếch mặt lên, cũng không cẩn thận ngẫm lại nếu không có mình cùng Mạc Ly ở sau lưng chống lưng, nàng ta ở trong mắt người khác tính là viên hành gì!
"Nhu Nhi......"
Mạc Ly cũng không màng ánh mắt người khác ở đây.
Trực tiếp bước nhanh tới trước mặt Tô Linh Nhi, cầm lấy tay nàng.
Tô Linh Nhi có chút thẹn thùng, vừa vặn người ở Vị Ương Cung phái người tới thông báo tiệc mừng thọ đã chuẩn bị xong, mời các chủ tử di chuyển sang.
Mạc Ly nắm tay Tô Linh Nhi chuẩn bị đi qua.
Tô Linh Nhi cảm thấy ngoại trừ bàn tay được Mạc Ly giữ chặt ra, tay còn lại cũng được người khác nắm, cúi đầu vừa thấy vặn thấy Mạc Ương trưng khuôn mặt nhỏ quật cường nói: "Mẫu hậu, mẫu hậu, con muốn đi cùng bọn họ tới tiệc mừng thọ của phụ hoàng."
"Buông ra!"
Mạc Ly thấy một màn như vậy, khuôn mặt vốn đang sáng lạn nháy mắt trầm xuống.
Tiểu Mạc Ương nói mấy lần, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng.
Tô Linh Nhi trừng mắt nhìn Mạc Ly một cái, thật là muốn vái vị hoàng đế Tây Chu tương lai này một cái, vậy mà lại cùng một tiểu hài tử tranh giành tình cảm, một chút cũng không xấu hổ!
"Được, chúng ta cùng đi tới tiệc mừng thọ của hoàng thượng."
Tô Linh Nhi lôi kéo tiểu Mạc Ương.
Tiểu Mạc Ương tám tuổi vừa nghe thấy những lời này lập tức cao hứng nhảy lên, dính ở trên người Tô Linh Nhi, cao hứng hô: "Thật tốt quá, thật tốt quá, mẫu hậu ta muốn cùng Nhu tẩu tẩu tới mừng thọ phụ hoàng."
Thấy một màn như vậy, Hoàng Hậu bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Con nhìn xem, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này cùng con hợp ý như vậy, được rồi, các con cùng đi đi, để mấy lão bà chúng ta đi với nhau."
Dọc theo đường đi, Tô Linh Nhi một tay một người.
Mạc Ly bởi vì tiểu Mạc Ương đột nhiên gia nhập mà sắc mặt âm trầm như là người khác thiếu hắn mấy chục vạn đồng vậy.
Tiểu Mạc Ương còn bày ra vẻ mặt thắng lợi, thường thường hướng Tô Linh Nhi hỏi cái này hỏi kia, hoặc là mượn hoa hiến phật, mời Tô Linh Nhi đến tẩm cung của hắn, chuẩn bị điểm tâm ngon nhất.
Đến nỗi Nạp Lan Tĩnh Vận đi theo sau Hoàng Hậu cùng một đám phi tử, thường thường cười làm lành, mặt cười tới cứng lại.
Đức phi nhìn bộ dáng Nạp Lan Tĩnh Vận dở khóc dở cười, lập tức cười qua đi, mở miệng an ủi:
"Tĩnh Vận à, ngươi cũng đừng thương tâm, chúng ta đều là người từng trải, trong thiên hạ bạc tình nhất chính là nam nhân hoàng thất bọn họ, hôm nay thích cái này, ngày mai thích cái kia......"
Nói tới đây, Đức phi nâng lên mí mắt nhìn thoáng qua Nạp Lan Tĩnh Vận, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Nạp Lan Tĩnh Vận, trên mặt lộ ra một nụ cười thực hiện được ý đồ, nhìn thoáng qua Hoàng Hậu đi ở phía trước, tiếp tục nhỏ giọng nói:
"Bất quá bổn cung cho ngươi một lời khuyên, mặc kệ Thái tử thích ai, ngươi vĩnh viễn là Thái tử phi danh chính ngôn thuận, ai, chỉ đáng tiếc ngươi là cô nương tốt như vậy, nếu lúc trước Lâm nhi dũng cảm một chút, ngươi cũng sẽ không gả cho......"
Nạp Lan Tĩnh Vận nghe được Đức phi nói, trên mặt không dấu được biểu tình ngạc nhiên, khi hiểu được lại trở nên thẹn thùng cùng vui vẻ.
19.11.2018
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT