Cùng ngày đó, vào ban đêm, Tô Linh Nhi đột nhiên lại bị đau đầu.
Thước Nhi đốt hương an thần, nôn nóng lại gần giường.
"Tiểu thư, đều do nô tỳ."
"Hôm nay lẽ ra nô tỳ nên đội mũ giữ ấm cho ngài."
......
Tô Linh Nhi cảm thấy Thước Nhi ở trước mắt hoảng đến tâm phiền ý loạn.
Nàng cố nén đau đầu, mở miệng nói: "Được rồi, đều là bệnh cũ, từ từ rồi sẽ tốt thôi."
Sau khi Thước Nhi đi, Tô Linh Nhi nửa dựa vào trên giường, ngửi hương an thần, đau đầu không chỉ không giảm bớt ngược lại càng thêm nghiêm trọng kịch liệt.
"Ai!"
Tô Linh Nhi thở dài một hơi.
Thân thể này cũng thật sự là quá yếu ớt.
Ở đời trước, Ninh Khuyết tập võ từ nhỏ, thân thể khoẻ mạnh, lúc sau thức tỉnh dị năng Ngũ Độc bất xâm, đâu chịu nổi loại tra tấn này.
Tô Linh Nhi nằm xuống gối, chuẩn bị đi ngủ.
Trước kia lúc bị đau đầu chỉ cần ngủ một giấc, chờ đến tỉnh lại thì tốt rồi.
Nhưng mà lần này không biết vì sao, Tô Linh Nhi nhắm mắt lại, đầu càng đau đớn hơn, như là một khối đá đập từng phát vào đinh đóng trên thớt gỗ làm cô nhịn không được lăn qua lăn lại.
Mạc Ly nhìn Tô Linh Nhi nằm ở trên giường bởi vì đau đầu lăn qua lộn lại ngủ không được, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hắn bước nhanh đến trước giường, ngồi xuống.
Trên giường đột nhiên nhiều thêm một người, Tô Linh Nhi sợ tới mức vội vàng mở to mắt.
Trước mắt lại là một gương mặt đã xa lạ lại quen thuộc.
"Thái tử......"
Tô Linh Nhi hoảng loạn muốn bò dậy hành lễ với Mạc Ly.
Nhưng lại bị Mạc Ly ngăn lại.
"Lại đây!"
Mạc Ly để đầu Tô Linh Nhi nằm trên đùi mình, một đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt ở huyệt Thái Dương của Tô Linh Nhi, không ngừng mát xa.
Tô Linh Nhi muốn giãy giụa ngồi dậy lại bị Mạc Ly gắt gao ấn xuống.
"Được rồi, nàng đừng nhúc nhích, đau đầu cũng không thành thật."
Tô Linh Nhi không chống cự nữa, tùy ý để Mạc Ly mát xa cho nàng, Tô Linh Nhi lặng lẽ mở to mắt, lại phát hiện Mạc Ly đang nhìn chằm chằm mình, sợ tới mức nàng lại vội vàng nhắm hai mắt lại.
Mạc Ly nhìn khuôn mặt Tô Linh Nhi trắng nõn trở nên đỏ bừng một mảnh, trong đầu lại lần nữa vang lên câu Tô Linh Nhi nói một đời một kiếp một đôi, không khỏi cảm thấy lòng tràn đầy thỏa mãn, trong mắt bất tri bất giác mang theo ý cười.
Ám vệ nhìn dáng vẻ hạnh của phúc chủ tử nhà mình, vội vàng ẩn nấp vào góc tối, xem ra việc mình báo Uyển trắc phi bị đau đầu là hoàn toàn chính xác.
Được Mạc Ly nhấn một cái như vậy, Tô Linh Nhi cảm thấy cơn đau giảm bớt rất nhiều, trong lòng liền bắt đầu nghĩ Mạc Ly vì sao lại xuất hiện ở Thanh Lê Viên, nghĩ nghĩ, Tô Linh Nhi thế mà ghé vào trên đùi Mạc Ly ngủ rồi.
Nghe tiếng hít thở đều đều cùng gương mặt hơi hơi hồng của Tô Linh Nhi, Mạc Ly hạnh phúc mà cười ra tiếng: "Thật là một gia hoả không tim không phổi!"
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ám vệ mới vừa tiến vào đã nhìn thấy Mạc Ly sủng nịch mà nhìn chằm chằm Tô Linh Nhi ghé vào trên đùi mình, thường thường nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tô Linh Nhi.
Chẳng lẽ, chủ tử cứ như vậy ôm Uyển trắc phi cả đêm?!
Ám vệ càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng, thậm chí toàn thân nổi lên một tầng da gà!
"Chủ tử......"
Ám vệ nhẹ giọng kêu.
"Hôm nay là ngày tiến cung."
Nghe vậy, Mạc Ly ngẩng đầu lên, trên mặt ý cười giây lát lướt qua.
Trở mặt như lật sách - Mạc Ly làm ám vệ quỳ trên mặt đất không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Mạc Ly nhẹ nhàng đem Tô Linh Nhi ôm vào trong chăn, lại sửa sang lại góc chăn một chút.
Cuối cùng mới nhẹ giọng mở miệng nói: "Đi thôi!"
Ám vệ đứng lên một bên chờ Mạc Ly, lại phát hiện Mạc Ly đứng ở trước giường thật lâu không có động tĩnh, qua một hồi lâu, ám vệ mới nghe được Mạc Ly thanh lãnh nói: " Chân bổn Thái tử đã tê rần, ngươi lại đây đỡ ta một chút."
Nghe được lời này, ám vệ cố nén ý cười, bước nhanh đi lại bên người Mạc Ly, sau đó vươn một cánh tay, Mạc Ly cứ như vậy dựa vào một cánh tay của ám vệ, khập khiễng đi ra khỏi Thanh Lê Viên.
21.9.2018
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT