Mạc Ly từ Thanh Lê Viên đi ra, một mình đi vào thư phòng.
Trong đầu không ngừng lặp lại câu nói cuối cùng của Tô Linh Nhi.
"Hừ!"
Mạc Ly hừ nhẹ một tiếng, trái ngược với vẻ lạnh lùng ngày hôm qua, một tiếng hừ kia lại mang theo một tia ý cười nhàn nhạt.
Tốt cho một cái nữ nhân "Cuồng vọng tự đại"!
Nàng dựa vào cái gì cảm thấy mình không phải loại tham luyến sắc đẹp nữ nhân.
Nhưng bởi vì Tô Linh Nhi cho rằng như vậy, mấy ngày này hắn tuy rằng vẫn luôn ngủ lại ở chỗ Say Mê Các Tuyết Mạn Nguyệt, lại chưa từng vượt qua Chu Công chi lễ. (SayMêgìgìđó nghe lạghê:v)
Từ hôm qua sau khi trở về, Mạc Ly dựa theo thói quen ngày xưa như cũ ở trong Say Mê Các, nghe tiểu khúc, thưởng thức mỹ nhân, vô cùng thích ý!
Nhưng khi hắn nhìn đến làn da trơn mượt trắng bạch của Tuyết Mạn Nguyệt, trong đầu lại đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ của Tô Linh Nhi bởi vì bị bệnh mà hồng hồng.
Tức khắc trong bụng bùng lên một ngọn lửa, cự tuyệt ý tốt của Tuyết Mạn, Mạc Ly tới thư phòng giữa dùng ngũ cô nương dập lửa, lúc tiết ra, trước mắt Mạc Ly phảng phất hiện lên khuôn mặt nhỏ của Tô Linh Nhi trong lúc ngủ mơ.
"Đáng chết!"
Mạc Ly phát hiện bản thân rất nhớ Tô Linh Nhi, từ trên ghế ngồi thẳng lưng lên, khuôn mặt lạnh lẽo, không nói một lời.
Từ ngày Mạc Ly ngồi xổm góc tường, Tô Linh Nhi cũng không thấy Mạc Ly xuất hiện ở Thanh Lê Viên nữa.
Thân mình Tô Linh Nhi cũng hư nhược, tuy rằng vẫn luôn điều dưỡng, nhưng mùa đông kia sau khi rơi xuống nước làm thân mình nàng để lại một ít bệnh căn, chỉ cần trúng gió sẽ cảm thấy đau đầu.
May mà Tô Linh Nhi vẫn luôn tránh ở trong Thanh Lê Viên, không ra đi gặp người cũng không thấy khách.
Những người khác cũng mừng rỡ Tô Linh Nhi không ra cùng các nàng cướp đoạt sủng ái của Mạc Ly.
Thẳng đến đầu xuân, thời tiết dần dần chuyển ấm.
Một ngày này, Tô Linh Nhi thấy bên ngoài vừa lúc có ánh mặt trời, trời không gió.
Liền kêu Thước Nhi đến hoa viên trong phủ Thái tử đi dạo.
Thước Nhi lo lắng thân thể Tô Linh Nhi liền tìm tới một áo khoác màu đỏ nhạt, thêm một bình nước nóng giữ nhiệt cho Tô Linh Nhi ôm vào trong ngực, trước khi đi còn dặn nhà bếp chuẩn bị sẵn canh gừng, lúc sau mới đi theo Tô Linh Nhi cùng đi hoa viên.
"Tiểu thư, hoa ở đây còn chưa nở, còn không bằng chúng ta ở trong viện xem hoa lê."
Thước Nhi sợ Tô Linh Nhi bị nhiễm phong, lại mệt nhọc, buổi tối ngủ không ngon.
"Không sao, vẫn luôn ở trong Thanh Lê Viên sớm muộn gì cũng sẽ bị nghẹn ra bệnh."
Đầu mùa xuân, trong hoa lê cũng chỉ có chút mầm mới nhú lên, vì thế Tô Linh Nhi cũng chỉ thưởng thức cảnh sắc đình các xung quanh.
Phong cách kiến trúc Tây Chu, rất có ý tứ.
Nhìn tục tằng bên trong lại mang theo một tia tinh tế, nhìn qua một lần chỉ cảm thấy bình thường tự nhiên, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy nét độc đáo.
Nói ví dụ, cái đình trước mặt các nàng, nếu chỉ là vội vàng nhìn lại, chỉ cảm thấy màu sắc xám xịt, không hề có nửa điểm mỹ cảm, nhưng nếu là lại nhìn kỹ, liền phát hiện ở giữa đình có mấy chỗ là chạm rỗng, nếu là nhìn đúng góc độ, có thể thấy đình dưới ánh nắng chiếu xuống hiện ra một loại cảnh tượng cực kỳ mộng ảo.
Tô Linh Nhi không ngừng vòng quanh đình nhìn ngắm.
Thước Nhi theo ở phía sau sợ tới mức không nhịn được khuyên nhủ: "Tiểu thư, ngài chậm một chút, ngàn vạn không thể lại bị cảm lạnh."
Chạy một hồi, gương mặt ửng đỏ Tô Linh Nhi một mảnh.
Cảm thấy thể lực có chút chống đỡ hết nổi, liền ngừng lại, Thước Nhi vội vàng tiến lên giúp Tô Linh Nhi sửa sang lại quần áo, có chút trách cứ nói: "Tiểu thư, người cũng thật là, một cái đình hỏng có cái gì đẹp."
14.9.2018
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT