Dạ Du ở trong phòng, vô ý thức tự cắn môi mình, mùi máu tươi làm cho y run rẩy, nghĩ muốn khóc.
Y muốn lao ra hỏi, nếu y không muốn thì sao… đáng tiếc, y chỉ cảm thấy
hai chân như nhũn ra, không nhúc nhích được, chỉ có thể tiếp tục nghe
Liễu Thanh Phong cùng Vương Đức Như trò truyện, trong giọng nói mang
theo ý cười.
——— —————— —————————-
Liễu Thanh Phong cả một đêm ngủ không ngon, lăn qua lộn lại, đến lúc sáng sớm, hắn mơ hồ nghe thấy thanh âm.
Lúc trước, vì chăm sóc Dạ Du bị thương, hai người kỳ thật là ngủ cùng một
phòng, Dạ Du ở trên giường mê man, còn Liễu Thanh Phong thì nằm dưới đất ngủ.
Dạ Du tỉnh lại, hiển nhiên là không bao giờ chịu sắp xếp
như vậy, liền để Liễu Thanh Phong một mình ngủ ở phía trong, còn y thì
lui ra gian ngoài, ở giữa để tấm mành bằng vải thật dày ngăn cách, chặn
đi tầm mắt của Liễu Thanh Phong.
Liễu Thanh Phong nguyên bản là
rất bất mãn, từ những ngày chăm sóc Dạ Du, hắn đã hình thành thói quen
mở mắt ra là thấy gương mặt của Dạ Du — tuy không nói là thập phần anh
tuấn, nhưng cũng rất thuận mắt. Sau khi Dạ Du dời ra phía ngoài, có một
lần Liễu Thanh Phong đi vệ sinh đêm, lặng lẽ xốc mành nhìn trộm khuôn
mặt nhìn đã thành quen của cái người mà mình nhặt về. Qua mấy ngày nằm
bẹp, thương tích của Dạ Du cũng đỡ tám chín phần, nên người cũng tỉnh
ngủ không còn muốn mê man như trước, Liễu Thanh Phong hay vén rèm lên
lúc giờ Tý nên y đã đứng dậy, cung kính khom lưng: “Chủ nhân, có chuyện
gì cứ phân phó thuộc hạ làm là được rồi…”
Cứ thế hai ba lượt,
Liễu Thanh Phong tự nhiên cũng xấu hổ, vì thế liền chuyển từ thích rời
giường lúc nửa đêm thành thích nằm lì đến sáng trên giường, đợi Dạ Du
vào gọi dậy.
Dạ Du cũng không xốc mành đi vào, chỉ ở bên ngoài
nhẹ nhàng gọi, thanh âm đè thấp làm Liễu Thanh Phong ngứa trong lòng. Vì thế, Liễu Thanh Phong thật sự rất mong đầu gỗ kia có thể trực tiếp đi
vào bên trong, nhưng may mắn là đối phương không làm vậy, nếu không, mới sáng sớm đã phải thấy bản mặt mê trai cười ngu này của hắn, e là y sẽ
sợ chạy mất tích.
Liễu Thanh Phong nghe thấy thanh âm, tự biết Dạ Du đã về, vì thế lười biếng không muốn động đậy, chỉ nhắm mắt hỏi sơ
sơ: “Dạ Du, là ngươi sao?”
“Vâng, chủ nhân…” Đáp lại Liễu Thanh
Phong là thanh âm như trước đây, vừa thấp vừa nhu hòa làm cho tâm người
muốn ngứa loạn một trận, nhưng sao lần này giống như đang vang lên ngay
tại bên tai.
Liễu Thanh Phong không khỏi cả kinh, trợn mắt nhìn Dạ Du thần sắc đang phức tạp, nhìn chằm chằm dưới mặt đất…
Làm sao vậy?
Liễu Thanh Phong vừa ngáp vừa đứng dậy, cảm thấy có chút kỳ quái.
Chân trái Dạ Du cọ cọ trên mặt đất, có lẽ cũng cảm thấy rất không dễ chịu, thanh âm càng lúc càng nhỏ: “Chủ nhân, có chút việc…”
Tay phải Liễu Thanh Phóng ấn thái dương, day rồi lại day, mở miệng nói: “Dạ Du, ngươi lại đây nói chuyện.”
“Vâng.” Dạ Du thật nghe lời, đi đến trước giường, dừng lại một khoảng ba bước
chân, rồi lại bày ra thần sắc do dự lúc nãy, một lúc lâu sau mới nói:
“Chủ nhân, ta có thể quỳ xuống nói chuyện được không… cảm giác… rất
không dễ chịu.”
“Nói cái gì, chẳng lẽ ngươi quỳ xuống thì thoải
mái chắc! Ngươi thế nào lại…” Liễu Thanh Phong bị tức đến mức muốn trợn
mắt, nghĩ ngợi, nghĩ xong lại cảm thấy không nên đả kích nữa, khó lắm
mới thấy Dạ Du có chút ý kiến của riêng mình, vì thế sửa miệng: “Đến bên giường mà nói đi, ở chân giường có đệm lót mềm đấy.”
“Chủ nhân,
thuộc hạ nhớ rõ, ngài nói sau lễ sẽ dẫn thuộc hạ cùng nhau rời đi, ngài
chuẩn bị khi nào thì đi? Để thuộc hạ đi chuẩn bị đồ đạc.” Sửa tư thế lại thành ngồi, thói quen của Dạ Du thật là giai nhách, y liền trực tiếp
nhập vào khuôn mẫu chủ tớ, nói chuyện ngắn gọn rõ ràng.
Liễu Thanh Phong có chút lơ ngơ nhìn Dạ Du cúi khuôn mặt đang không tốt lắm xuống, đáp: “Không vội, chưa nghĩ đến lúc…”
“Chủ nhân!” Dạ Du lập tức có chút nóng nảy: “Chủ nhân, thuộc hạ muốn, thuộc hạ muốn….”
“Ân… cái gì?” Liễu Thanh Phong hỏi.
“Muốn……” Dạ Du ngẩng đầu, ánh mắt có chút lóe sáng nhìn Liễu Thanh Phong, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, nhắm mắt lại nói: “Chúng ta có thể xuất phát sớm
một chút được không…”
Liễu Thanh Phong cúi người xuống, sát vào Dạ Du, nghi hoặc nổi lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không… Chỉ là…”
Lời phủ nhận làm cho Liễu Thanh Phong không hài lòng, bản tính cố chấp của
con người nổi lên kết hợp với cơn nóng giận: “Ngươi không nói rõ ràng,
chúng ta sẽ không đi.”
Dạ Du cúi đầu… Trong lòng y đang có rất
nhiều lời cầu xin và giải thích, nhưng rốt cuộc không thể mở miệng, y
không biết, phải thế nào mới nói rõ ràng được, nếu không sẽ làm người
hiểu lầm, kéo theo những hậu quả không tốt…
Y dùng lực tự bóp vào lòng bàn tay của mình, lấy đau đớn làm mình thanh tỉnh lại một chút,
vừa mới mở miệng thì bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng Vương Đức Như to
ầm ầm: “Tiểu Liễu! Ngươi thức chưa, ta có việc muốn nói với ngươi!”
Dạ Du cảm giác Liễu Thanh Phong vỗ bả vai mình, ngây ngốc ngẩng đầu lên,
thấy đối phương nở một nụ cười trấn an với mình rồi đứng dậy, y cũng vội vàng đứng dậy theo, đi lấy áo khoác ngay bên cạnh giúp đối phương mặc
vào, sau đó ngơ ngác, bất an nhìn đối phương xốc mành đi ra ngoài.
“Tiểu Liễu! Nói cho ngươi nghe, có chuyện vui đó! Tiểu nha đầu A Đào kia, thật là…” Vương Đức Như cất giọng ồn ào.
Mành hạ xuống, Dạ Du cảm giác tâm của mình cũng trùng xuống theo.
“Hở?” Thanh âm của Liễu Thanh Phong tựa như có chứa chút vui đùa: “Vương đại
phu, ngươi tối hôm qua đi coi bệnh hay đi làm bà mai vậy, sáng sớm trở
về đã có chuyện vui này?”
“Đâu có đâu có!” Vương Đức Như thành
tâm thành ý chúc phúc: “Phụ thân A Đào không việc gì cả, bất quá chỉ là
đờm kéo lên cổ thôi, ta đến là đã chữa cho hắn ba phần, còn bảy phần còn lại, ha ha! Chính là công lao của Dạ Du nhà ngươi!”
“Như thế nào?”
“Phụ thân A Đào vừa nghe A Đào gả cho Dạ Du, lại chính mắt thấy bộ dáng của
Dạ Du, vui mừng quá nên mọi thứ đều khỏi! Ha ha, chuyện vui này, Dạ Du
cứ một mực muốn về hỏi ý kiến của ngươi… Hắn là do ngươi cứu trở về, lúc nào cũng nghe lời ngươi nhất a…”
“Ta?” Thanh âm của Liễu Thanh
Phong trong nháy mắt trầm xuống, từng chữ nhẹ nhàng nhưng lại đập thật
mạnh vào lòng Dạ Du: “Nếu hắn muốn, ta không có ý kiến gì hết.”
Dạ Du ở trong phòng, vô ý thức tự cắn môi mình, mùi máu tươi làm cho y run rẩy, nghĩ muốn khóc.
Y muốn lao ra hỏi, nếu y không muốn thì sao… đáng tiếc, y chỉ cảm thấy
hai chân như nhũn ra, không nhúc nhích được, chỉ có thể tiếp tục nghe
Liễu Thanh Phong cùng Vương Đức Như trò truyện, trong giọng nói mang
theo ý cười.
“Dạ Du mới sáng sớm liền có vẻ ôn nhã không giống
thường ngày, làm ta còn cả đêm qua lo cho hắn, hóa ra chuyện tình lại
như vậy…”
“A Đào cùng Dạ Du, cũng coi như rất hợp…”
“Ờ… Ta đã thấy A Đào vài lần, nha đầu này cũng rất lanh lợi và đáng yêu…”
“Chậc chậc… Mới đầu còn tưởng, A Đào là thích… Hắc hắc, Tiểu Liễu, ngươi cũng lớn rồi, nên…”
Tiếng nói chuyện ngoài cửa sổ dần dần ngừng.
Dạ Du cảm thấy vai mình trầm xuống, ngẩng đầu lên thì thấy Liễu Thanh
Phong đang vịn vào vai, xoay người nhìn chằm chằm không chớp mắt y, hỏi: “Dạ Du, hiện tại, ngươi có thể giải thích cho ta không?”
Dạ Du có cảm giác, dưới ánh mắt này, mình không thể che giấu được gì hết.
Y không khỏi run lên, nói thế nào đây?
Nói y kỳ thật một chút cũng không thích A Đào, y không muốn nàng ta?
Nói y kỳ thật chỉ muốn cả đời theo sau người đang đứng trước mặt này, vĩnh viễn không rời đi?
Nói y kỳ thật… mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười của người này, được nhìn hắn kê đơn sắc thuốc, đã dần dần nảy sinh một cảm giác bị cuốn hút?
Chính là, là yêu thương người đang đứng trước mặt?
Dạ Du không dám nói…
Y sợ sẽ bị người này ghét bỏ, y mơ hồ cảm thấy được tâm tình không muốn rời xa này, rất bất thường.
Y thích nhìn trộm người này, người này vui vẻ mình cũng cảm thấy hạnh phúc, người này trầm lặng mình cũng cảm thấy khó chịu…
Còn có, lúc người này mỉm cười nói chuyện với mình, thân cận với mình, hưng phấn trong lòng không áp xuống được cùng… xáo trộn không cách nào kìm
chế, làm muốn tiến thêm một bước gần gũi…
Dạ Du nhớ rõ, chủ nhân
trước kia ngại chăm cho đám nữ nhân phiền toái, nên bắt nam nhân đến làm công cụ tiết dục, y cũng nhớ rõ, có kẻ rất xinh đẹp nhưng ngốc nghếch,
không muốn xa rời chủ nhân, cuối cùng kết cục cực thê thảm…
“Nam nhân thích nam nhân?!” Chủ nhân trước của y khinh thường: “Vừa tiện vừa bẩn!”
Dạ Du hiện tại, mỗi lần nhớ tới sẽ sợ hãi, vạn nhất… chỉ sợ không phải vạn nhất, mà là nhất vạn, người này, mới vừa rồi còn trấn an mình, cười với mình, rồi nhất vạn khinh thường mình, ghét bỏ mình, không bao giờ… để ý tới mình nữa…
Dạ Du trầm mặc thật lâu, cuối cùng mở miệng, dùng hết khí lực của mình nói: “Chủ nhân, cầu ngài, chúng ta nên rời đi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT