Nha đầu kia đang nói gì thế? Liễu Thanh Phong có chút tò mò, song lại có chút chua xót — Dạ Du từ trước giờ đối với chủ nhân hắn, đều là một cái đầu bằng gỗ, thỉnh thoảng có biểu hiện trên mặt nhưng không căng thẳng thì cũng là sợ hãi, trông cứ như mới đi phạm tội ác tày trời gì đó về, thế mà bây giờ gặp người lạ lại tươi cười.

——— —————— —————–

Hắn không vui — Dạ Du nhìn ánh mắt xa xôi của Liễu Thanh Phong, ý thức được.

Nhưng rốt cuộc tại sao lại không vui?

Tâm tình Dạ Du cũng bắt đầu khổ sở theo.

Thật là vô dụng, Dạ Du nghĩ, cả lý do chủ nhân không vui cũng không biết, làm sao mà chia sẻ ưu phiền với chủ nhân?

Không thể giúp chủ nhân chia sẻ ưu phiền, thì tồn tại để làm gì?

……

Liễu Thanh Phong day day hai bên thái dương, cảm thấy cơn đau đầu do suy nghĩ luẩn quẩn quá nhiều đã kéo tới. Vì vậy quyết định kiếm chuyện gì đó làm, tỷ như đi ra ngoài chơi một chút chẳng hạn.

Vừa ngước mắt lên đã thấy Dạ Du đang cúi đầu nói chuyện rất thân thiết và hòa nhã với một người con gái.

Cô gái này chỉ chừng mười bốn tuổi, vóc người lả lướt, nhỏ nhắn xinh xắn, mặc áo màu vàng pha đỏ và quần dài màu hồng, tay cầm theo một cái giỏ thật to, hai bím tóc dài đến tận thắt lưng được cột bằng dây đỏ. Dưới phần tóc mái là khuôn mặt tròn trĩnh ửng hồng cùng đôi mắt to và sáng đang nhìn khuôn mặt anh tuấn của Dạ Du đực ra, không nghe được hai bên đang nói gì.

Khóe miệng của Dạ Du nhấc lên, vẻ mặt ôn hòa đi rất nhiều.

Nha đầu kia đang nói gì thế? Liễu Thanh Phong có chút tò mò, song lại có chút chua xót — Dạ Du từ trước giờ đối với chủ nhân hắn, đều là một cái đầu bằng gỗ, thỉnh thoảng có biểu hiện trên mặt nhưng không căng thẳng thì cũng là sợ hãi, trông cứ như mới đi phạm tội ác tày trời gì đó về, thế mà bây giờ gặp người lạ lại tươi cười.

Đang nghĩ ngợi, Liễu Thanh Phong thấy cô gái liếc mắt nhìn mình, mặt lại đỏ bừng rồi vội vàng tống cái giỏ vào trong lòng Dạ Du, vẫy tay chào rồi chạy biến mất.

Dạ Du ôm giỏ, ngơ ngác như nai đứng một chỗ.

Liễu Thanh Phong đi lên, lông mày hơi nhíu lại, nhìn Dạ Du nói: “Nha đầu kia trông có hơi quen.”

“Vâng, chủ nhân.” Dạ Du cúi đầu, đem cái giỏ giấu sau người, giống như nếu làm vậy thì Liễu Thanh Phong sẽ không thấy, sau đó nói: “Đấy là con gái út A Đào của Trương gia đánh cá, mới vừa rồi lại đây đưa đồ cho ta… Đã quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi?”

Liễu Thanh Phong lắc đầu, nhìn chằm chằm cái đầu đang cúi xuống của Dạ Du, thanh âm không nhịn được mà trầm xuống: “Ngẩng đầu, nhìn ta nói chuyện.”

“Vâng, chủ nhân.” Thân thể Dạ Du cứng đờ, nhưng cũng tuân lệnh ngẩng đầu lên.

“Sau này nói chuyện với ta…” Liễu Thanh Phong đột nhiên nói: “Phải nhìn thẳng mặt ta, hiểu chưa?”

“Vâng, chủ nhân.”

Liễu Thanh Phong nhìn khuôn mặt Dạ Du, tay không nhịn được đưa lên, tựa như muốn gạt cái lông gà dính trên tóc xuống, nhưng cuối cùng hắn lại bỏ đi. Hắn cảm thấy Dạ Du đối với hành động thân mật cỡ này nhất định sẽ phản ứng, tuy không rõ nguyên nhân nhưng hắn cũng không muốn làm Dạ Du mất tự nhiên. Có lẽ tiếp xúc thêm một thời gian nữa, rồi từ từ gần gũi một chút.

Vì vậy Liễu Thanh Phong quay người trở về phòng, trước khi đi còn dặn: “Tự giữ mình sạch sẽ một chút, nhất là trên đầu đừng để dính lông gà lung tung như vậy, đã rõ?”

“Vâng, chủ nhân.”

Tiếng trả lời đơn giản đầy kính trọng của Dạ Du truyền đến sau người Liễu Thanh Phong, làm ngực hắn càng thêm bực dọc.

Hắn mong muốn được thấy Dạ Du tươi cười, hay có chút gần gũi gì đó, thay vì tiếng “Vâng” máy móc này.

Con gái ông đánh cá kia đã nói câu gì mà có thể làm Dạ Du cười, còn đến lúc mình nói chuyện với y, thì y chỉ cứng ngắc trả lời mỗi một tiếng?

Dù là nói gì, cũng chỉ có một phản ứng thật thà đáp lại.

Không, hình như có chút khác nhau chứ. Hình như Dạ Du với một số lời mình nói thường hay cứng người lại, và với một số câu nói khác thì phản ứng càng cứng người hơn?

Cảm tạ trời đất, tốt xấu gì thì Dạ Du đã không còn quỳ xuống dập đầu nữa, nếu không…

Nếu như một ngày nào đó, hắn biết được kẻ nào đã biến Dạ Du dễ thương của hắn thành cái đầu gỗ sống chẳng ra sống mà chết cũng không ra chết thế này, hắn nhất định sẽ không tha, đem tên ghê tởm ấy đi lăng trì rồi ngũ mã phanh thây!

Liễu Thanh Phong ngồi phịch trên ghế, tiện tay lấy trong đám dược liệu ra một củ tam thất đem cắn cắn ở miệng, lơ mơ nhớ lại trước đây hắn cũng hay nằm ở một cái gò nào đó, miệng nhằn nhằn cỏ đuôi chó.

v

Hắn không hài lòng, rất rất không hài lòng.

Mà để dẹp được đống không hài lòng của hắn, lại chỉ có kẻ làm hắn không hài lòng Dạ Du kia.

Nói nhiều thế này hơi trẹo lưỡi, nhưng sự thật là thế.

Dạ Du ngốc ngốc trong bếp thật lâu, lại ngốc ngốc bưng mâm cơm thịnh soạn đến trước mặt Liễu Thanh Phong, ngốc ngốc mở miệng nói: “Chủ nhân, mời dùng cơm… Ngài… có muốn nếm thử cá chép vàng không?

“Cá chép vàng?” Liễu Thanh Phong nuốt miếng tam thất đắng nghét trong miệng xuống, hai mắt phát sáng nhìn con cá hấp rưới nước tương kia.

Dạ Du vụng trôm cười, cho rằng Liễu Thanh Phong nhất định thích. Vì vậy thanh âm cũng thoải mái nhẹ nhàng hơn: “Đúng vậy, mỹ vị khó có được mà lại là cá vừa được đánh lên, A Đào cũng đưa ngay tới, chỉ sợ tay nghề của ta không tinh… Chủ nhân, ngài mau nếm thử.”

Chết tiệt! Liễu Thanh Phong bỗng nhiên cảm thấy trong miệng càng thêm đắng ngắt, hắn không muốn Dạ Du thất vọng nên cầm đũa lên, nhưng thật sự là hứng thú ăn uống đã mất sạch.

“Ngươi vừa nói… A Đào? Là cô gái đến tìm ngươi ngày hôm qua?” Ma xui quỷ khiến, hắn giấu một bụng đầy bất mãn nhưng vẫn mở miệng hỏi. Dạ Du nghe nhắc tới nha đầu kia, giọng điệu tựa như nhẹ nhàng thoải mái rất nhiều, thật là làm cho hắn cảm thấy trong ngực có gì đó khó chịu mà không thể nói thành lời.

Dạ Du đồ ngốc, không thấy được Liễu Thanh Phong đang không được tự nhiên, trái lại còn hăng hái hớn hở vì hiếm thấy chủ nhân nói chuyện với mình nhiều như vậy!

Vì thế cái hộp gỗ kia hiếm thấy chủ động mở miệng nói chuyện.

Dạ Du cứ ở bên cạnh Liễu thanh Phong nói nào là A Đào vừa giản dị ý tứ, vừa thiện lương chân thật.

“Nga?” Liễu Thanh Phong cũng miễn cưỡng đáp bừa.

Dạ Du vẫn tiếp tục nói như trước: “A Đào thật sự xinh đẹp dễ thương, lại còn kể cho ta nghe chuyện xưa về cá chép vàng…”

“Nói cho ngươi nghe,” Vương Đức Như từ ngoài phòng đi vào, ngắt lời y: “A Đào cô nương năm nay cũng đã đến tuổi lập gia đình, nhưng vẫn chưa quyết định việc cưới xin…”

Sắc mặt Liễu Thanh Phong nhất thời có chút trắng bệch.

Dạ Du cúi đầu.

Vương Đức Như không ngờ hai kẻ kia phản ứng như vậy, không khỏi kỳ quái, nhưng nói phân nửa rồi, cũng không thể đem lời nuốt vào bụng: “Ngày ấy, lão Trương đánh cá còn hỏi ta: nghe nói Liễu đại phu chưa có lập gia đình?”

Liễu Thanh Phong liếc mắt sang Dạ Du, Dạ Du chỉ cúi đầu, không thấy rõ thần sắc.

“Ý này không thể, ta tuổi còn trẻ.” Liễu Thanh Phong nói: “Huống hồ…” Huống hồ hắn vừa phát hiện giới tính của hắn hơi có chút vấn đề.

Vương Đức Như nhíu mi: “Không phải là ta thất lễ với ngươi, A Đào này là cô nương tốt, tuy nói thân phận có thể không xứng với người đã từng là đại thiếu gia như ngươi, dù gì cũng gặp qua nha đầu này, dáng dấp đoan chính, chắc chắn sẽ thuận lòng theo ngươi…”

“Ngài hiểu lầm rồi, chỉ sợ tính tình của ta sẽ làm nàng ủy khuất” Liễu Thanh Phong nhàn nhạt cười, mắt nhìn hướng Dạ Du.

Thấy Liễu Thanh Phong từ chối hôn sự, Dạ Du vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen kịt của Liễu Thanh Phong, sau đó lại thấy đôi mắt kia dời đi, thanh âm nhàn nhạt nói tiếp: “Ta lại nghĩ nha đầu A Đào cùng Dạ Du mới là thích hợp cơ.”

Dạ Du cả kinh, lui về phía sau non nửa bước, tự nhiên muốn quỳ xuống nhưng lại nhớ lời Liễu Thanh Phong không cho phép y quỳ, chốc lát y cảm thấy mờ mịt không biết phải làm gì, trong đầu trống rỗng.

……………

Thời gian như trôi qua thật lâu, Dạ Du cảm thấy có một cái bóng đứng trước mặt che hết ánh sáng, y kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Liễu Thanh Phong hàng mi đang cau lại, không nhìn thấy được đôi mắt.

“Chủ nhân.” Giọng Dạ Du lít nhít như tiếng muỗi kêu, thấy Vương Đức Như đã đi mất, y do dự giải thích: “Thuộc hạ với A Đào cô nương, cả hai không có gì hết.”

“Ta có nói các ngươi có gì đâu?” Liễu Thanh Phong hỏi lại, ánh mắt sau đó dẫn theo chút u buồn: “Ta thấy ngươi nói chuyện với nàng nhiều như vậy, hẳn ngươi đối với nàng cũng sinh nhiều hào cảm đó.”

“Thuộc hạ… không xứng. Cả đời này được ở cùng chủ nhân là tốt rồi.” Dạ Du hạ mắt xuống, tựa như bản thân mình hèn mọn nên thấy khổ sở.

Liễu Thanh Phong thở dài trong lòng, song cùng lúc đó lại thở phào nhẹ nhõm, thở dài là vì không sửa được tính hay phủ nhận của Dạ Du, còn thở phào là vì không còn phải lo đầu gỗ kia nếu thích nữ nhân nào đó mà bỏ hắn đi…

Thế nhưng…

“Dạ Du, ngươi đem toàn bộ sinh mệnh quý giá của ngươi đặt ở trên người ta sao?” Điều này làm cho Liễu Thanh Phong ngộ ra, nhận người này về chính là mang theo rất nhiều trách nhiệm cùng áp lực.

“Chỉ cầu… Chủ nhân, chỉ cần cho thuộc hạ ở bên người, dù có làm trâu làm ngựa thuộc hạ cũng…”

“Nếu như có một ngày ta không cần ngươi nữa thì sao?” Liễu Thanh Phong lại hỏi.

Dã Du kinh hoàng ngẩng bộ mặt cắt không còn giọt máu lên, ánh nhìn cầu xin Liễu Thanh Phong nhưng lại sợ hãi không nói nên lời.

Liễu Thanh Phong thở dài, nhẹ nhàng ôm hắn một cái rồi nói: “Chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta cũng sẽ không làm thế với ngươi, Dạ Du, ngươi hãy nhớ kỹ lời ta nói hôm nay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play