-Cô hãy nói thật cho em biết đi!! - tôi chặn cô y tá lại và nói giọng nửa van xin, nửa đe dọa.
-Em làm gì vậy?! - cô ấy lúng túng - hành hung giáo viên là tội nặng đấy!
-Em đâu có làm gì cô?! - tôi cáu, sao lại có người như bà này nhỉ!?- em chỉ muốn biết chuyện của Long thôi!
-Cô không biết! - cô ấy quay đi - em là bạn Long, em phải biết hơn cô chứ!
-Em đã biết rồi - tôi nói dối - nhưng em muốn chính cô khẳng định lại, hôm nào cậu ấy sẽ bay qua Đức!?
-.. Hmm.. - cô ấy nhìn tôi vẻ nghi ngờ - Long sẽ không qua Đức nữa! Mẹ nó
sẽ về đây! Dù sao nó cũng là người đã chết rồi, em đừng lưu luyến gì
nữa!!
-.. Người đã chết!?
-Nếu không có em, Long đã không
sống được đến bây giờ! - cô ấy lắc đầu, khóe mắt ươn ướt - Long nó rất
yêu em, nhưng không dám nói, bởi nó bị ung thư, không cách nào cứu nổi
nữa rồi..
Mọi thứ quay cuồng trong đầu óc tôi.
Long?!
Chết?!
Ai đó hãy nói với tôi là không phải như vậy!!!!!!!
Cậu ấy vẫn còn quá trẻ!
Tôi chạy như bay đến nơi mà Long đang bán rẻ sức khỏe của mình. Cậu ấy vẫn
lạnh lùng nhìn tôi, nhưng vẫn ngồi cùng tôi ở một góc quán vắng vẻ..
-Cậu không đi học?! - Long nói kiểu làm bộ không quan tâm.