Trong ngôi biệt thự yên tĩnh, chỉ có âm thanh của ngọn lửa thỉnh thoảng lách tách, trong ánh lửa ấm áp, Dạ Tiền với khuôn mặt vô cảm ngồi yên lặng một bên, ngoài việc thỉnh thoảng xoay cá nướng ra thì hầu như không mảy may động đậy.
Bên cạnh cách không xa, Thư Tầm đang nằm trong găng tay ngủ rất say sưa, trong găng tay bông còn có một lớp tơ nhung, giữ ấm rất tốt, ít nhất ở cạnh đống lửa Thư Tầm không cảm thấy lạnh một chút nào, Tiểu Đoàn Tử thỉnh thoảng trở mình một cái, ngửi mùi cá nướng càng lúc càng thơm chép chép miệng, hình như là trong giấc mơ đã được ăn một món mỹ vị.
Cuối cùng, dưới sự cám dỗ của mùi thơm, Thư Tầm từ trong giấc mơ liền mở mắt ra, ngáp một cái rồi chui ra khỏi găng tay, sau đó mặc áo khoác nhỏ vào, lạch bạch hai bước đến bên Dạ Tiền, ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ cá ra khỏi chảo.
“Đây là cá gì vậy?” Yên tĩnh được hai ba phút, Thư Tầm nhận thấy đây là cơ hội tốt để gần gũi hơn với đồng đội, thế là Thư Tầm bị mùi hương cám dỗ đã mở miệng trước.
“Cá kim đan.” Dạ Tiền không động đậy trả lời.
Thư Tầm hơi ngạc nhiên một chút, không ngờ Dạ Tiền lại nói ra được tên của con cá, đột nhiên cảm giác Dạ Tiền quả không hổ danh game thủ thần cấp.
Dạ Tiền tuy không nhìn Tiểu Đoàn Tử, nhưng dường như lại biết được Thư Tầm đang nghĩ gì, một tay giữ con cá, một tay tìm trong túi, rất nhanh liền lấy ra ra một quyển sách khá dày đặt trước mặt Thư Tầm. “Phát hiện trong một biệt thự.”
Đợi Dạ Tiền buông tay, cuốn sách liền thay đổi kích cỡ, Thư Tầm nhìn vào, phát hiện hóa ra lại là một thực đơn, quyển sách rất dày, làm rất đẹp, lại có đầy đủ hình vẽ các món ăn, trong nháy mắt đã liền thu hút Thư Tầm.
Thực đơn phân loại dựa vào nguyên liệu thực phẩm, trong đó có vài mục đều là giới thiệu về các loại cá và cách chế biến chúng, trong số đó thì cá kim đang đang nướng là món ngon đặc sắc ở Vi Hồ, Thư Tầm đứng trên thực đơn, lần lượt nhìn vào các món mỹ vị khiến người ta thèm ăn, thỉnh thoảng lại chạy đến cạnh để lật từng trang sách.
“Lần đầu tiên thấy đọc sách mà lại vất vả vậy.”
“Cảm giác Tiểu Đoàn Tử mà xem xong cuốn sách chắc sẽ đói và mệt lắm!”
“Ta chỉ lo khi Tầm bảo bảo lật sách có khi lại bị trang sách đè lên.”
“Nhìn Tiểu Đoàn Tử xem sách, mà sao lại có cảm giác bận rộn đến vậy nhỉ…”
Mà đang khi Thư Tầm xem sách lật xong một trang, đột nhiên mắt sáng lên, lạch bạch lạch bạch chạy lên trang sách, chỉ vào một loại cá có cách chế biến bí mật nói. “Loại cá này hẳn là ăn rất ngon!”
Dạ Tiền quay đầu nhìn, thấy đó là một con cá kiếm màu bạc, trên nhãn ghi đặc sản Tứ Di Thành. “Không biết.” Dạ Tiền trả lời như thật, những loại cá này đều là sinh vật của hành tinh băng hàn, Dạ Tiền không hề biết mùi vị như thế nào.
Thư Tầm nghe vậy lại nghiêm túc nói, “Có một loại cá dài như nó vậy, chỉ là rất nhỏ, chỉ to như này.” Nói rồi duỗi tay ra ước lượng một khoảng cách so sánh. “Nhưng ăn đặc biệt ngon, nướng xong xương đều giòn tan.”
Dạ Tiền đột nhiên dừng lại. “Cá cảnh đăng bạc?” Quả thực dài như vậy, bên trong có nuôi, thì ra có thể ăn được.”
Thư Tầm nghĩ tới con cá bắt được trong bể, thì ra kêu là cá đăng bạc, nhớ lại mùi vị, gật gật đầu nhỏ xác nhận. “Đúng vậy, mùi vị đặc biệt ngon!”
Trong suy nghĩ của Dạ Tiền…..nói về cá, không biết trong thế giới này có loại thức ăn mới nào cho cá không, có thể nuôi cá ở đâu, Dạ Tiền yêu thích nuôi cá đã cho thức ăn cá vào trong một hạng mục trong hành trình của trò chơi.
Thư Tầm tiếp tục lật thực đơn, hiển nhiên đồ uống trong thế giới này cũng phát triển không tồi chút nào, hơn nữa các loại vô cùng phong phú, Thư Tầm phát hiện ra hai loại cá trong đó đã từng ăn qua, mỗi lần như vậy lại giơ tay chỉ cho Dạ Tiền xem.
Dạ Tiền tuy không nói nhiều, nhưng vẫn bắt buộc phải trả lời, sau một hồi thảo luận, Dạ Tiền phát hiện, không hổ danh là người đồng đội mình chọn, khẩu vị ăn cá và hương vị cá mình nuôi không khác biệt mấy, đầu óc hiếm có. (Lão Hiên: Ha ha ha ha!)
Thế là, sự hiểu biết về nhau giữa đồng đội liền bắt đầu từ cá.
Trong phòng truyền trực tiếp.
“Ta dám cá, Dạ thần lại bắt đầu hành trình sưu tập thức ăn cho cá một lần nữa!”
“Tầm Tầm hình như rất thích ăn cá, nghe ra hình như vẫn là cá cảnh, cười đến chảy nước mắt mất thôi.”
“Chủ yếu là kích thước của Đoàn Tử, rất vừa để ăn cá cảnh!”
“Ta chuẩn bị mua bể cá rồi! Đoàn Tử mau tới!”
“Ta nhớ Dạ thần mỗi lần chơi trò chơi, mỗi khi phát hiện ra loài cá và thức ăn cho cá mới đều sẽ đem về thực tại, thật tò mò không biết bể cá cảnh của Dạ thần như thế nào nhỉ.”
“Ta cũng nhớ! Bể cá cảnh của Dạ thần hẳn là vô giá, các loại quý hiếm thậm chí tuyệt chủng đều có, lập đội trộm bể cá nào!”
Trong ngôi biệt thự, đương khi Thư Tầm lật xem được 1/3 quyển sách dày, cá nướng cuối cùng cũng chín. Thư Tầm thấy vậy lập tức chạy tới bên quyển sách, gấp lại, sau đó chạy tới bên ba lô nhỏ tìm một chút, tìm lấy ra hai chiếc đĩa sứ lần trước dùng, đội lên đầu lạch bạch những bước nhỏ chạy tới bên đống lửa, bày đĩa xong, ngồi xuống! Những hành động này liền thành một chuỗi, khéo léo đến hoàn hảo, dường như Dạ Tiền nướng xong con cá thì Thư Tầm cũng bày đĩa xong.
Dạ Tiền đem một miếng bụng cá bỏ vào trong đĩa của Thư Tầm, Thư Tầm nhìn đĩa của mình, rồi lại nhìn đĩa của Dạ Tiền.
Dạ Tiền không biểu hiện gì mở miêng. “Không đủ ăn hả?”
Thư Tầm lấy tay chỉ đuôi cá trong đĩa Dạ Tiền. “Ta muốn ăn đuôi cá.”
Dạ Tiền trầm tư một chút. “Xương nhiều.”
Thư Tầm vỗ vỗ ngực nhỏ. “Không mắc được!”
Thế là đĩa của hai người được đổi cho nhau, đợi khi Thư Tầm ăn cá, Dạ Tầm mới hiểu không mắc được nghĩa là gì, bởi vì miệng của Thư Tầm còn không lớn bằng xương cá.
“Ha ha ha! Dạ thần nhất định mặt ngơ rồi, mà đúng thật không mắc được!”
“Bởi vì căn bản là ăn không vào, Đoàn Tử thì ra là thích ăn đuôi cá.”
“Mỗi lần nhìn Đoàn Tử ngồi trong đĩa ăn, là mình lại có cảm giác thèm ăn một cách khó hiểu, không hiểu đã xảy ra chuyện gì?”
Một cái đuôi cá đã đủ cho Thư Tầm ăn no, trong đĩa xương đuôi cá và một đống xương dăm xếp gọn gàng, không còn một chút thịt nào. Dạ Tiền sớm đã chú ý đến thói quen của Thư Tầm mỗi khi ăn thứ gì đó đều sẽ ăn hết sạch, không để lãng phí dù là một chút, điều này cho Dạ Tiền hay, đây là một thói quen tương đối tốt. (Một con cá cảnh không còn xương…)
Ăn xong bữa trưa, hai người đều không ngủ chút nào, bên ngoài cửa sổ không thấy ánh nắng nhưng vẫn sáng như cũ, Dạ Tiền đứng dậy đi kiểm tra thiết bị thông gió, để phòng trường hợp lỗ thông gió bị đóng băng, biệt thự mà hai người chọn chính là ngôi biệt thự thứ nhất mà Thư Tầm tìm, đây cũng là biệt thự duy nhất gọn gàng và ngăn nắp, đồ đạc trong nhà hai người đều không có ý định di chuyển, nói cho cùng thì Dạ Tiền là một người dễ tính, còn Thư Tầm thì…..chỉ cần một chiếc găng tay là được.
Thư Tầm không có việc gì để làm, đang chuẩn bị tiếp tục giở thực đơn, chợt nghĩ đến cuốn sổ đen mà mình đã tìm thấy trên người thi thể đóng băng, vừa tốt lấy ra để đọc, xem xem có phát hiện ra manh mối gì không, đó là thi thể của một người bản địa, trên người hẳn là có manh mối gì đó.
Tìm một khoảng cách thích hợp, Thư Tầm từ trong ba lô tìm lấy ra một cuốn sổ màu đen, đợi sau khi cuốn sổ trở lại kích thước bình thường, Thư Tầm mới bắt đầu đánh giá cuốn sổ A4 màu đen này, cuốn sổ nhỏ hơn nhiều so với quyển thực đơn, độ dày cũng chỉ tới eo của Thư Tầm, lật trang đơn giản hơn nhiều.
Bề mặt cuốn sổ đen hoa văn màu vàng sậm rất mịn, xem ra rất cổ, mở bìa da cứng ra, liền nhìn thấy ở góc phải bên dưới có viết một cái tên: Thanh Mặc.
Nét chữ rất mượt, thanh lịch tự nhiên, khiến người ta vừa nhìn vào đã thấy dễ chịu, Thư Tầm gật gật đầu nhỏ, quả thực giống nam tử chết vì đói ở ngoài cửa kia, Thanh Mặc hẳn là tên anh ta.
Tiếp tục lật, Thư Tầm phát hiện cuốn sổ đen này là một cuốn ghi chép, những thứ được ghi rất là lộn xộn, những gì được viết dường như đều phụ thuộc vào tâm trạng của người chủ cuốn sổ, hơn nữa khoảng thời gian lại rất lớn, Thư Tầm lật đọc một chút, mục thứ nhất và mục cuối cùng cách nhau tới 6 năm.
Phần đầu của cuốn ghi chép là phí chi tiêu và phí sinh hoạt, ngoài ra còn có một số thứ giống như là mục lục nhữngvật dụng sinh hoạt, mãi cho đến hơn mười trang, mới bắt đầu xuất hiện những ghi chép sự việc.
Chủ nhân của những chữ này hẳn là đang tìm một công việc, vừa mới dung nhập vào môi trường mới, xem ra tất cả dường như rất thuận lợi, hợp tác tốt với các đồng nghiệp, đáng chú ý, trong đó có một cái tên bắt đầu xuất hiện nhiều, một người tên là Khúc Diệm.
Sau đó là một phần lớn các ghi chép liên quan đến mối quan hệ với người này, từ người quen, hiểu lẫn nhau, hòa thuận, thời gian từ đầu đến cuối là 2 năm. Trong thời gian này là các ghi chép về hành trình tâm trạng phức tạp của chủ nhật ký, Thư Tầm tỏ ra hoàn toàn không hiểu gì, chỉ là tự hỏi làm thế nào mà tâm trạng của một người có thể thay đổi phức tạp đến vậy, giống như là có lúc thì yếu đuối chỉ cần khẽ chạm là có thể vỡ tan được ngay, có lúc lại kiên cường không thể quật ngã.
Căn cứ theo những ghi chép liên tục này, Thư Tầm có thể hiểu được phần nào chủ nhân của cuốn sổ này, một người đang từ từ chiêm nghiệm cuộc sống, sau cùng là một người an nhiên. Ghi chép bắt đầu từ giữa, chủ nhân của cuốn sổ và cái người tên Khúc Diêm kia nhất định là có liên quan, kết thành bạn đời, sau đó là những tháng ngày hòa thuận, cuộ sống của hai người rất bình lặng ấm áp, một chút sự việc nhỏ cũng được ghi chép lại cẩn thận, thậm chí trong đó còn có một số minh họa, nhưng tất cả các mục mô tả đều là vật phẩm, Thư Tầm không tìm thấy hình của Khúc Diêm.
Đáng tiếc, cuộc sống không thể mãi phẳng lặng như vậy được, nếu không đã không có người chơi như Thư Tầm đến.
Các ghi chép được bắt đầu cách đây một năm và đã có một số thay đổi, bắt đầu chỉ là một câu nói đơn giản, cho biết một vấn đề liên quan đến việc phát triển nguồn năng lượng mới, nhưng rất nhanh, chủ nhân của cuốn ghi chép dường như đã phát hiện ra gì đó, trong lời nói lộ ra một sự bất an, giống như là bên cạnh đã xảy ra chuyện gì đó khiến người ta khó hiểu, cách diễn đạt cũng hết sức không rõ ràng, chỉ viết là: Quái vật, không thấy nữa, mất tích rồi vv, từ ngữ rời rạc, lại không có ghi chép đầy đủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT