Vực sâu của địa ngục. Persephone không lạ gì nơi đây, bởi vì lúc trước khi cãi nhau với Hades, cô đã cưỡi Tarot đến đây tìm hắn để xin lỗi, mọi thứ cứ như hôm qua, nhưng bây giờ cô đã trở thành người có tội, tùy ý để hắn dùng xiếng xích khóa mình lại.
Cô có thể nhìn thấy Sisyphus [1] cách đó không xa, hắn liều mạng chồng đá lên thành núi cao, sau đó đau khổ nhìn những tảng đá rơi xuống, hắn lại tiếp tục mang đá lên núi, cứ như thế lặp đi lặp lại…
Bây giờ cô cũng giống như Sisyphus sao? Vì một việc cô không làm mà trả giá lớn như thế? Cô động người, nhưng lại không có sức lực để làm. Cô bị xiềng xích mà Hades tạo ra trói lại gắt gao, buộc phải nằm trên nham thạch. Mà Hades thì lạnh lùng đứng nhìn cô.
“Persephone, ta sẽ không để ngươi chết đi dễ dàng, ta muốn tra tấn ngươi, làm cho ngươi biến thành tro, ta muốn đem tro của ngươi để làm phân cho cây bạc hà, muốn ngươi vĩnh viễn ở dưới chân Minthe”
Khuôn mặt tái nhợt của Persephone nở ra nụ cười tươi.
“Tốt, Hades” Cô cúi đầu, âm thanh có chút nghẹn ngào “Nếu đây là quyết định của chàng, ta sẽ không nói lời nào hết, nhưng mà mặc kệ chàng muốn làm cái gì mà nói, ta cũng phải nói với chàng, tình cảm của ta dành cho chàng là chân thật, cho dù chàng vì ma pháp mà quên đi ta, nhưng mà trong trí nhớ của ta, thời gian ở cạnh chàng luôn là thứ đẹp nhất…”
“Được rồi! Ta không muốn nghe ngươi nói!” Hades khó chịu ngăn lời của Persephone, ngay lập tức không còn ở đó.
Persephone thở dài, nhanh chóng bình tĩnh, đem sức chú ý lên xiềng xích trên người. Tuy rằng mọi thứ đến rất bất ngờ, nhưng cô vô cùng bình tĩnh, cô ngửi được mùi âm mưu ở đây, Hades mất trí nhớ, Minthe chết, mọi thứ quỷ dị như thế? Là ai? Ai ở sau lưng thao túng mọi thứ? Là Aphrodite sao? Cô ta ghi hận với Hades nên điên cuồng trả thù? Vậy việc Minthe chết thì sao? Cô ta không thể vào địa ngục để giết Minthe được. Không lẽ…
Trái tim của Persephone chợt đông lại, chỉ có cô, trừ bỏ người đó ra, cô không thể tin ai hận cô như vậy. Không thể, cô không thể chết ở đây, cô phải chạy khỏi nơi này –
Nhắm mắt lại, cô im lặng niệm chú ngữ, cố gắng cởi bỏ xiềng xích, nhưng đọc xong dòng chú ngữ, xây xích vẫn ở trên người cô.
Đáng chết! Cô rời khỏi đây bằng cách nào? Trong lúc Persephone bối rối, một bóng người xuất hiện trước mặt cô.
“Persephone, tôi giúp cô…”
Persephone trừng mắt nhìn người trước mắt.
“Có chết ta cũng không để ngươi giúp ta, Diana, ngươi là kẻ phản bội!”
Khuôn mặt của Diana tái nhợt.
“Persephone, sao cô lại…”
“Chẳng lẽ sai sao? Diana, ta thật là một kẻ ngu, đến giờ nghĩ lại cẩn thận mới phát hiện, hóa ra ngươi và Aphrodite là một phe”
Mặt của Diana tái hơn, bàn tay trắng nõn của cô ta cầm lấy cổ áo.
“Cô hiểu lầm tôi rồi, Persephone, tôi không phải là người của Aphrodite”
Persephone hừ lạnh.
“Không có? Vậy lúc ở Olympus, cô một tấc cũng không rời khỏi Hades, vậy sao hắn lại như thế? Còn Minthe chết, không lẽ cô nói là Aphrodite vụng trộm đi vào địa ngục giết Minthe? Tìm khắp địa ngục chỉ có ngươi mới có động cơ để làm việc này… Ngươi yêu Hades, ngươi chờ hắn lâu như thế mà không có tình yêu của hắn nên ngươi dùng phương thức vô sỉ này để giết chết ta, thuận tiện trừ bỏ Minthe, sau đó ngươi có thể trở thành hoàng hậu của Hades, phải không?”
Từng câu từng chữ của Persephone như nói trúng tim của Diana vậy, khuôn mặt tái nhợt chuyển sang màu xanh trắng, ngực của cô phập phồng giống như muốn nổ tung.
“Đúng, cô nói đúng… Persephone, tôi từng mơ rằng mình trở thành vợ của Hades, tôi hận cô, cô dựa vào cái gì mà để Hades yêu? Tuy rằng cô đẹp, hồn nhiên, nhưng tôi cũng đâu thua kém gì cô? Nhưng vận mệnh lại trêu đùa tôi, cho dù tôi ở cạnh hắn hơn một ngàn năm, yêu hắn lâu như vậy nhưng hắn không yêu tôi. Cho dù tôi giết cô, Hades cũng không yêu tôi, tôi biết. Cô còn nhớ tôi từng nói với cô chứ? Tôi chỉ có tình cảm anh em với Hades mà thôi. Tôi không lừa cô đâu”
“Nói thật dễ nghe, nếu không phải tôi bị trói như thế này tôi đã vỗ tay cho cô rồi. Diana, cô biết không? Tôi đi đến nước này là cho do tôi ngu ngốc tin tưởng cô, để cô ở cạnh Hades, cuối cùng tôi cũng hiểu, tất cả vị thần đều là kẻ vô sỉ, chỉ có tôi ngây thơ…” Nói đến câu cuối cùng, vẻ mặt oán hận của Persephone trở thành đau thương, cô thật sự mệt mỏi, quá mệt mỏi, quan hệ của các vị thần so với xã hội hiện đại còn phức tạp hơn rất nhiều.
“Persephone, tôi thật sự muốn giúp cô, muốn cởi bỏ xiềng xích cho cô, mang cô đi khỏi đây”
“Mang tôi đi khỏi đây? Không, hiện tại ai tôi cũng không tin, tôi thà chết ở đây còn hơn! Diana, lần này tôi sẽ làm theo ý nguyện của cô, tôi sẽ ở đây từ từ biến thành tro…” Đôi mắt của cô hiện ra sự tuyệt vọng.
Diana không khỏi suy nghĩ, nhớ kỹ chú ngữ, muốn đem Persephone cứu.
“Cút ngay! Cô không hiểu lời của tôi nói sao?” Persephone tức giận.
[1] Tham khảo ở đây >> Link
http://tusach.thuvienkhoahoc.com/wiki/H... i_Sisyphus