Ánh trăng màu bạc chiếu vào tạo ra một đạo ánh sáng ôn hòa. Hương khí ban đêm tràn ngập ở khắp nơi, trừ bỏ tiếng kêu râm rang của côn trùng, tất cả đều là mùi thơm của hoa.
Ban đêm của nơi này cũng mê người như vậy, nhưng mà Persephone không có chút tâm tình thưởng thức.
Cô đã rời khỏi địa ngục bảy ngày, nhưng lại không biết phải làm gì với hứa hẹn đối với Hades.
Bởi vì cô không thể làm mẹ buồn lòng. Cô đã đánh giá cao năng lực của mình, cô cứ nghĩ mình có thể bình thản làm việc đó, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt tươi cười hiền lành của mẹ, lại nhớ đến hình bóng cô độc làm cô không biết phải làm gì. Tại sao cô phải gã cho Hades chứ? Nếu là các vị thần ở đỉnh Olympus thì cô có thể trở về với mẹ, nhưng ở địa ngục thì không! Cô một khi đã đến địa phủ thì sẽ khó đến đảo Sicilian lại phải không? Cứ nghĩ cả đời không thể thấy mẹ, cô liền cảm thấy khổ sở, cô đã mất đi mẹ ở thế giới con người, hiện tại muốn cô phải bỏ qua mẹ ở nơi này nữa sao?
Persephone sắp điên rồi! Thật sự sắp điên! Ôm cái đầu đang đau, cô cố gắng bình ổn lại. Không lẽ không có biện pháp khác ư? Cô nắm chặt lòng bàn tay, đi tới đi lui. Hades không có ở đây làm cô không biết thương lượng với ai.
Persephone cúi đầu phiền chán, lúc ngẩng đầu lên thì đã bị một cái bóng đen trên giường làm hoảng sợ đến mức suýt hét ầm lên.
Cũng may lá gan của cô đủ lớn, theo ánh sáng từ ban công chiếu vào, cô có thể thấy bộ dạng của người tới –
“Hades…” Persephone không tin, nhẹ giọng nói, ngay lập tức giống như con hổ đòi mồi tiến lên. Không có biện pháp, cô thật sự rất nhớ hắn.
Nhưng mà Hades lại không vui khi thấy Persephone, hắn cau mày tránh cái ôm của cô, sau đó quay đầu đi.
Hắn đang tức giận!
Tuy rằng Persephone không biết thuật đọc ý nghĩ, nhưng mà biểu hiện trên mặt của hắn cô nhìn không có nhầm.
Bởi vậy Persephone đến gần hắn, đem hai tay ôm cổ hắn, lại lấy một bàn tay kéo mặt hắn đối diện với chính mình.
“Hades, chàng vì sao lại tức giận như vậy? Không lẽ chàng không nhớ ta sao” Persephone dịu dàng làm nũng. Mắt to nhìn đôi mắt lạnh sâu như hồ của hắn, tuy rằng đó là đôi mắt khiến người khác sợ hãi, nhưng cô lại không cảm thấy lo sợ chút nào, bởi vì cô chắc chắn, Hades sẽ không bao giờ làm cô bị thương.
Nghe lời nói của Persephone, ánh mắt của Hades càng thêm lạnh lùng.
“Ta nghĩ nàng không muốn thấy ta”
“Làm sao có thể? Không lẽ chàng không thấy ánh mắt ngạc nhiên lẫn vui mừng khi ta thấy chàng sao? Ta còn nhiệt tình ôm lấy chàng” Persephone ôm chặt cổ hắn, làm tăng phần chân thật trong lời nói của mình.
“Phải không? Thế mà ta lại không thấy nàng giải thích trong bảy ngày này? Ta chỉ thấy nàng cùng đám tiên nữ chơi đùa trên cõ, lại không có thấy ý tứ muốn trở về địa ngục của nàng”
“Chàng làm sao biết những chuyện đó?” Persephone kinh ngạc nhìn hắn.
Hades cười lạnh.
“Ta là ngươi cai quản địa ngục, nếu ngay cả vợ của mình làm gì mà cũng không biết, ta cũng nên thoái vị”
Thì ra hắn vẫn không tin tưởng cô. Thế mà ở phía sau lưng cô theo dõi. Persephone thất vọng nhìn hắn, không biết phải làm gì để bỏ qua đa nghi của hắn, tuy rằng ngôn ngữ là phù du, nhưng cô ít nhất cũng muốn đem suy nghĩ của mình nói với hắn. Vì vậy, cô buông hắn ra.
“Hades, ta thừa nhận mấy ngày này ta không nói với mẫu thần về việc trở lại địa ngục, nhưng không có nghĩa là ta không trở về, chỉ cần cho ta thời gian, dù sao khi trở về địa ngục ta cũng khó có thể trở lại đây, không phải sao? Chàng ít nhất cũng cho ta với mẫu thần thời gian để tạm biệt”
“Đây lại là cớ của nàng sao?” Hắn nhếch mày rậm.
“Cớ? Chàng làm sao có thể nghĩ như thế?” Persephone kinh ngạc.
“Chẳng lẽ là sai sao? Đầu tiên nàng lợi dung thân thể của mình để bắt ta đem nàng trở lại, hiện tại lợi dùng việc tạm biệt mẫu thần để kéo dài thời gian trở lại địa ngục, Persephone, ta tin nàng, nhưng nàng không nên lặp đi lặp lại những cái cớ đó để kiểm tra tính nhẫn nại của ta”
Con ngươi âm u của hắn lộ rõ vẻ bất mãn cùng oán hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT