Dị Yêu Chí

chi

Tê Mộng Thận Ảnh

Tác giả: Hà Kỳ Lạc

Trans: Thính Vũ Miên

[8]

Thích Thiếu Thương thường độc lai độc vãng, tự tích lũy được một mớ kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, ở nơi đồng không mông quạnh này rất nhanh đã bắt được một con gà lôi khá lớn.

Ở trong nhà lục lọi lôi ra được một cái nồi cũ, cọ cọ rửa rửa, rất nhanh đã nấu được canh gà, mùi hương nồng đượm lan tỏa vào nhà.

Có điều Cố Tích Triều bị sốt cao, không cảm nhận được mùi hương quyến rũ đó, đương nhiên, Thích Thiếu Thương làm thì thành thạo, nhưng thực ra mùi vị cũng chẳng phải ngon lành gì…

Đến chiều, Cố Tích Triều uống một chút canh gà, tinh thần đỡ lên đôi chút, miễn cưỡng dựa vào vách nhà vận khí trị thương, đến gần hoàng hôn, cuối cùng cũng xuất ra rất nhiều mồ hôi.

Thích Thiếu Thương thấy y thở dốc, mới đưa tay áp lên yếu huyệt sau tim y, truyền nội lực vào, trợ y trị thương.

Cố Tích Triều được Thích Thiếu Thương trợ lực, nội tức dần lưu chuyển thông suốt, mồ hôi cũng chảy nhiều hơn, mồ hôi bên trán thấm đẫm lông mi, cả đầu tóc quăn cũng bị mồ hôi thấm ẩm, từng lọn từng lọn bết lại bên cổ, trên vai.

Một lát sau, mồ hôi đã thấm ướt cả áo, nhưng ánh đỏ trên mặt cuối cùng cũng lui đi, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, nhưng nhãn thần lại tỉnh táo lên nhiều.

Cố Tích Triều từ từ mở mắt ra, giọng trầm khàn: “Đa tạ, cơn sốt đã lui rồi.”

Thích Thiếu Thương lấy tay ra, ngắm nhìn Cố Tích Triều, dưới ánh hoàng hôn êm dịu, Cố Tích Triều vẻ mặt mệt mỏi ngồi dựa ở đó, sắc mặt trắng nhợt, tỏ ra vô cùng gầy yếu, khác xa với vẻ khí thế lấn lướt trước kia.

Thích Thiếu Thương nhặt lấy chăn trùm lên người y, nói: “Ta đi xem xem làm thế nào để nấu nước, ngươi ra mồ hôi nhiều, tắm nước nóng sẽ đỡ hơn.”

Cố Tích Triều dù sao cũng là kẻ thích sạch sẽ, nghe Thích Thiếu Thương nói muốn ở nơi hoang vu này nấu nước cho y tắm, bên cạnh việc cảm thấy hiếu kỳ, còn thấy có chút vui vẻ, khẽ lộ ra một thoáng cười, lại thấy tò mò không biết Thích Thiếu Thương định làm cách nào để tìm đồ đựng nước nóng.

Chỉ qua một nén nhang, Thích Thiếu Thương đã sải bước vào, đưa tay định kéo Cố Tích Triều lên, Cố Tích Triều mặt ửng hồng nói: “Đại đương gia, ta tự đi được!” rồi gượng nhổm người dậy, lảo đảo bước xuống giường.

Trùm lấy chăn, theo chân Thích Thiếu Thương đi ra, nhìn thấy ở bên bờ khe suối cách đó không xa, có một đống củi lửa lớn cháy rừng rực, bên cạnh đống lửa là một cái hố lớn, là do Thích Thiếu Thương vừa mới đào ra, ước chừng sâu hơn nửa trượng, có nước từ khe nhỏ thông với dòng suối chảy vào, tạo thành một cái hồ nhỏ.

Cổ tay Thích Thiếu Thương động một cái, rút kiếm khỏi vỏ, trường kiếm vút qua, gạt hết đống lửa vào trong hồ nhỏ, đám cành cây và đá sỏi đang cháy rực kéo theo đốm lửa như sao rơi vào trong nước, mặt nước lập tức sôi lên, bốc lên làn làn hơi mỏng.

Cố Tích Triều kinh ngạc há hốc, trong đầu vẫn còn nhớ bồn tắm bằng sứ trơn láng và vòi sen inox, bây giờ phải đối mặt với một vũng nước đục chứa đầy tro bụi và cành cây!

Thích Thiếu Thương lại cười lên có phần đắc ý, lúm đồng tiền mang nét trẻ con vô thức lộ ra: “Không tệ chứ hả, lúc trước ở ngoài nơi hoang dã ta thường làm như vậy, khi trời lạnh mà tắm như vậy thì thoải mái lắm. Với lại tro từ cây cỏ cũng rất tốt cho vết thương! Có thể giải độc làm sạch vết thương!”

Cố Tích Triều vốn nhìn thấy cái hố nước đục này thì rất là không tình nguyện xuống tắm, nhưng nhìn thấy Thích Thiếu Thương mang nụ cười như là hiến bảo như vậy, tự nhiên lại thấy mềm lòng, cảm thấy hồ nước đục trước mắt cũng dễ thương lạ.

Cố Tích Triều cũng không câu nệ gì, loáng một cái đã cởi hết áo, lội xuống hồ nước, làn nước nóng trùm ấp lên da, Cố Tích Triều bất giác cảm thấy thư giãn vô cùng: hình như cái hồ thô sơ này cũng không thua kém bồn tắm trong mơ!

Trước mắt, tà dương treo nơi đầu rừng cây, dòng nước chảy êm, tiếng chim chóc vang lên giữa rừng núi, tâm của Cố Tích Triều cũng theo đó mà lắng lại, dường như từ sau khi Vãn Tình ra đi, lần đầu tiên thấy tâm được bình yên như vậy.

Thích Thiếu Thương đứng một bên, tâm trạng lại sôi sục, không thể tự khắc chế. Khi người này trút đi y sam bước xuống nước, thân thể trước mắt hiện lên vô số vết thương chồng chéo, vết mới chồng lên vết cũ, thân thể vốn không mấy cường tráng, nay lại càng toát lên vẻ đơn bạc ốm yếu, quả thật không thể tưởng tượng nổi một người nam tử trắng trẻo mảnh dẻ như vậy lại chính là tu la xông ra từ biển máu!

Lại nhớ đến những lời đồn đại đầy mùi máu tanh từ hơn nửa năm nay, thì có thể tưởng tượng được nửa năm qua người này đã phải trải qua như thế nào.

Thích Thiếu Thương đứng tựa vào một cây lục dương nghiêng nghiêng bên cạnh, nhìn người trước mặt thong thả gội rửa mớ tóc dài, hỏi: “Ngươi lành vết thương rồi thì định thế nào? Phích Lịch Đường sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Cố Tích Triều vén mớ tóc ướt ra, nhìn Thích Thiếu Thương: “Còn ngươi? Ngươi định tha cho ta??”

Thích Thiếu Thương nghẹn lời, ngừng lại một khắc mới nói: “Ngươi đã thất bại không còn gì hết, không cần làm bẩn tay ta…” lời nói có chút thiếu sức thuyết phục.

Cố Tích Triều tiếp tục lo gội đầu: “Không cần làm bẩn tay ngươi? Vậy khi ngươi ở bên bờ Mân Giang nhìn thấy ta giết người của Phích Lịch Đường, ngươi lại kích động cái gì? Lúc đó không phải ngươi đã rút kiếm ra sao?”

Thích Thiếu Thương không muốn cứ cùng Cố Tích Triều dây dưa mãi với vấn đề vô nghĩa này, mới chuyển đề tài: “Nội thương của ngươi rất nặng, ta cảm nhận được kinh mạch của ngươi bị phế đi hơn phân nửa, nếu lại cứ…”

Cố Tích Triều ngước đầu, hất tóc quăn ẩm ướt ra phía sau, vuốt đi giọt nước đọng trên mặt, cắt lời: “Nếu lại cứ ở trên giang hồ chém giết, thì sẽ không sống được lâu, đúng không?”

Thích Thiếu Thương nhìn nhãn thần sắc bén ngạo mạn của y, nhất thời im lặng, xem như ngầm thừa nhận.

Cố Tích Triều chậm rãi nói: “Sau khi Vãn Tình ra đi, ta đã không còn hứng thú gì với danh lợi trên thế gian nữa rồi, nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, ta không đụng đến giang hồ, giang hồ lại không chịu tha cho ta! Vẫn là câu nói đó, ai muốn lấy mạng ta, thì đem mạng đến đổi!!”

Thích Thiếu Thương sững ra, biết rõ trong mấy chữ ngắn gọn đó của Cố Tích Triều hàm chứa bao nhiêu là ẩn tình và bất lực, nơi nào có người thì có giang hồ, người như Cố Tích Triều, tựa như một thanh kiếm sắc bén, dù cho có che đậy cũng không giấu được ánh sáng rực rỡ, muốn chìm khuất trong đám người, không phải chuyện dễ dàng.

Huống chi Đại Tống nghiêm ngặt chuyện hộ tịch, đâu có dễ dàng tìm được nơi ẩn náu?

Thích Thiếu Thương vẫn đang ngây người, Cố Tích Triều đã sai bảo hắn: “Đại đương gia, không có di tử!”

(một loại xà bông thời xưa)

Thích Thiếu Thương hết lời để nói: Chốn sơn dã hoang vu, đào đâu ra di tử để tắm? Cái chỗ mà thợ săn dùng để thỉnh thoảng nghỉ chân này ai mà chuẩn bị sẵn di tử chứ??

Cố Tích Triều nhìn vẻ mặt cổ quái của hắn, cũng ý thức được yêu cầu của mình hình như hơi cao quá, cau mày nói: “Thôi đi…. ta cũng tắm đủ rồi, nước đã lạnh, ta lên đây.” Rồi chợt nhớ ra một chuyện: “Y phục làm thế nào đây?”

Hai người nhìn ra một đống y phục thấm bết mồ hôi và máu bên bờ hố nước, đều cùng im lặng….

Cố Tích Triều nói: “Y phục này ta không mặc lại đâu!”

Thích Thiếu Thương gãi gãi đầu: “Trong tay nải của ta còn mấy bộ đồ để thay đổi, hay là ngươi chịu khó mặc đỡ?”

Cố Tích Triều bất đắc dĩ nói: “Chỉ đành như vậy thôi!”

Thích Thiếu Thương nhịn hết nổi: “Cố Tích Triều! Ngươi có hơi quá đáng không vậy?!”

Miệng nói thế, nhưng vẫn quay người vào nhà tranh lấy đồ.

Nhìn thấy Thích Thiếu Thương đi đến gần, Cố Tích Triều lấy tay chống lên bên bờ hố nước định nhảy lên, ai ngờ tắm lâu quá, lại thêm bị thương mất sức, khi ra khỏi nước nhất thời mất đi sức nước nâng đỡ, tay nhũn ra, trượt lại xuống nước.

Một cú trượt như vậy quả thực không ngờ tới, hố nước cao hơn nửa người, bất thần “bụp” một tiếng, trượt xuống rơi thẳng vào trong nước, uống liền một ngụm nước lớn.

Thích Thiếu Thương cầm y phục chậm trãi đi tới, nhìn thấy cảnh này thì giật mình, vứt y phục xuống mà lao tới, một tay kéo Cố Tích Triều lên.

Cố Tích Triều còn nhớ được ở trong mộng, hồi thi giữa kỳ, thi thể dục chính là 50 m bơi đi bơi về, bây giờ không biết tại làm sao, tự nhiên lại bị ngạt nước trong cái hố bé tẹo này.

Uống hết mấy ngụm nước, tuy là Thích Thiếu Thương vớt lên kịp lúc, Cố Tích Triều vẫn bám lên cánh tay của Thích Thiếu Thương mà ho sặc sụa.

Thích Thiếu Thương luống cuống vỗ vỗ lên lưng y, mất một hồi mới từ từ lấy lại hơi thở.

Hai người từng nhiều lần đối đầu sống chết, nhưng lần đầu tiên dựa vào gần nhau thế này, nhất là Cố Tích Triều, căn bản không có mảnh vải che thân, lại còn bám trên tay của Thích Thiếu Thương…

Cố Tích Triều hít một hơi quay người lại, mới ý thức được tình hình gượng gạo khác thường, hai người đối diện nhau, đều cảm thấy có hơi buồn cười, tắm một trận lại có thể sóng gió như vậy, cũng là chuyện lạ kỳ.

Thích Thiếu Thương buông lỏng tay, nhè nhẹ kéo vai Cố Tích Triều đỡ y đứng dậy, rồi quay người nhặt y phục lên, giũ một cái, trao cho Cố Tích Triều.

Tà dương cơ hồ chìm khuất trong dãy núi xa, ráng đỏ còn sót lại vẫn nhàn nhạt vương nơi góc trời, đằng tây trăng non đã lên, một vành trăng khuyết mỏng mảnh nhợt nhạt, lặng lẽ treo nơi đầu ngọn cây.

Dưới tà dương dần tắt, Cố Tích Triều mặc từng món y phục lên, tuy chỉ là bộ đồ vải thô do Thích Thiếu Thương mang dự phòng khi đi đường, nhưng khoác lên người y, lại rộng rãi phiêu dật, mang một vẻ phong hoa tuyệt đại không thể tả nổi.

Người thanh niên khoác ánh hoàng hôn, gò má còn vương một vệt hồng mới tắm qua, thần tình thanh đạm, lại mang một thoáng bất lực do sự cố lúc nãy gây ra, tóc quăn ẩm ướt vẫn còn nhỏ giọt, giây khắc này trong mắt Thích Thiếu Thương, đã mất đi vẻ sắc bén kiêu ngạo ngày thường, trở nên thâm u sâu thẳm như nước mực tàu.

Thích Thiếu Thương trong khoảng khắc đó cảm thấy chừng như quay lại giây khắc kinh hỷ của lần đầu gặp gỡ nơi Kỳ Đình, bên tai có thể nghe được tiếng tim mình đập dồn dập.

Cố Tích Triều hơi vụng về cầm lấy mảnh vải lau người trùm lên tóc mình mà lau, đằng sau chợt truyền lại thân nhiệt của một người.

Là Thích Thiếu Thương đi tới, cầm lấy mảnh vải trong tay y: “Để ta giúp ngươi!”

Cố Tích Triều ngẩn ra, nhưng không phản đối, chỉ chầm chậm ngồi xuống tảng đá dưới tán cây dương, y có thể cảm nhận rõ ràng sự biến đổi kỳ diệu trong tâm tình của Thích Thiếu Thương, rực cháy mà nguy hiểm…

Hai người một ngồi một đứng, trong ánh tà dương lau mái tóc ẩm ướt, tuy an tĩnh, nhưng ai cũng đang ôm một bầu tâm tư dậy sóng.

Tay của Thích Thiếu Thương là tay của kiếm khách, vững vàng mà thon dài, chỉ là lúc này đôi tay cầm mảnh vải mềm mại chuyển động trên mái tóc lại run lên rất khẽ.

Cố Tích Triều nghe thấy hơi thở hắn trở nên gấp gáp, do dự cất tiếng: “Đại đương gia?”

Thích Thiếu Thương trầm mặc cầm lấy lọn tóc quăn ướt át, chầm chậm cúi người xuống, trên xoáy tóc đỉnh đầu Cố Tích Triều khe khẽ đặt xuống một nụ hôn, giây khắc đó, những tình cảm từng mơ hồ không rõ, cuối cùng cũng rõ ràng bày ra giữa hai người.

Cố Tích Triều nhất thời không dám quay đầu, sự cuồng ngạo coi khinh hết thảy thiên hạ bỗng chốc tiêu tan không dấu vết.

Lúc này, ánh mắt chất chứa thâm tình, chất chứa mâu thuẫn và cô tịch của người nam nhân đó, Cố Tích Triều, không dám nhìn.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp đó chạm nhẹ vào đỉnh tóc, sau đó lại từ từ rời đi, tấm vải ẩm mềm mại phủ xuống, che đi mọi thứ trước mắt, tất cả cảnh trí đều bị ngăn cách ra bên ngoài.

Bên tai, nghe thấy tiếng bước chân rời đi và giọng nói trầm thấp của nam nhân đó: “Ngươi từ từ lau, ta đi hâm canh gà….”

Cố Tích Triều lặng lẽ ngồi lại đó, hiểu rõ tâm ý và sự đấu tranh trong lòng Thích Thiếu Thương, ngăn cách giữa hai người đâu phải chỉ là vấn đề tính biệt?

(nghĩa là ‘giới tính’, tự nhiên thấy dùng từ ‘giới tính’ có vẻ hiện đại quá>Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play