Thể loại: cổ phong, cung đình, ngược luyến tàn tâm, cường thủ hào đoạt, đế vương công, tướng quân thụ.
==========
“Ba” một tiếng, Mạc Kỉ Hàn chụp khai tay hắn, quát khẽ nói: “Ta tự mình làm!“
Nhậm Cực đối với cái tát này coi như không có gì, bất quá thu hồi tay hỏi: “Mạc tướng quân muốn tự mình làm?” Trong câu hỏi mang một tia hứng thú, tiếp theo thả hai tay ra: “Vậy được thôi, trẫm cũng không phải người thích ép buộc, Mạc tướng quân muốn tự mình làm, vậy tự mình làm đi.“
Mạc Kỉ Hàn phát hiện tự mình động thủ chẳng những không thể khiến cho mình sống khá giả, ngược lại càng xấu hổ hơn, Nhậm Cực liền đứng cách nửa bước, cặp mắt kia thủy chung đều chặt chẽ đính trên người mình.
Cho dù không đối diện với hai mắt Nhậm Cực, cũng có thể cảm giác được bản chất của tầm mắt kia, giống như không cần hắn động thủ, cũng có thể đem quần áo y toàn bộ lột sạch, đang khe khẽ chạm vào vuốt ve da thịt y. Mạc Kỉ Hàn trên người lập tức nổi lên từng trận hàn ý, tay đặt trên vạt áo thế nào cũng không thể động.
Nhậm Cực đứng ở một bên thưởng thức đủ, lúc sau mới nói: “Tay Mạc tướng quân vẫn còn bất tiện sao? Vậy để trẫm đến làm thay đi.” Nói xong liền muốn nghiêng người đưa tay ra.
Cố gắng hết sức xem nhẹ tầm mắt Nhậm Cực, bằng động tác nhanh nhất cởi áo lót cùng khố, Mạc Kỉ Hàn liền muốn đứng lên tự mình đi vào dục dũng.
Còn chưa chờ y đứng lên, Nhậm Cực cũng là người trước tiên đưa tay xiết chặt thắt lưng Mạc Kỉ Hàn, lại bế y lên: “Mạc tướng quân, ba bước ngắn này vẫn nên để trẫm giúp thì hơn.“
“Ba bước ngắn” cũng rất dài a, đến khi nước ấm tràn quanh thân hình, Mạc Kỉ Hàn đều cảm thấy ba bước này dường như không có kết thúc.
Nước ấm khiến y lập tức hoàn hồn, nhất thời cảm thấy ý nghĩ của mình thật hết sức vớ vẩn, nhắm mắt thở giảm đi tạp niệm, cố gắng khiến mình thả lỏng, để nghênh đón lượt châm kế tiếp này.
Nôi lực Nhậm Cực lại cuồn cuộn không ngừng truyền vào, tùy theo mà còn như mũi khoan đau đớn đâm vào tim vào xương, trong đầu lại hỗn loạn, ngay lúc sắp ngất xỉu, cảm giác có cái gì đó ấm áp đụng vào môi mình, theo sau là một viên thuốc có mùi thơm ngát nhưng lại đắng được đẩy mạnh vào trong miệng.
Thế nhưng do hôn mê nên không thể nuốt xuống, ngược lại theo bản năng muốn đem viên thuốc kia phun ra, lại có cái gì đó chặt chẽ lấp kín môi mình lại, quấy nhiễu vài lần, cưỡng ép khiến y phải nuốt viên thuốc đó xuống. Ngay sau đó trong bụng nóng lên, tứ chi xương cốt dạt dào ấm áp, đau nhức mất đi, mệt mỏi kéo đến, rốt cục không biết cái gì nữa.
Nhậm Cực có chút lưu luyến không rời không muốn buông người trong lòng ra, ngẩng đầu nhìn mắt rồi mũi, nhìn từ đầu đến cuối ngay cả đầu cũng không nâng lên, hỏi Đỗ thái y: “Vừa rồi khi uy Độc Long Châu xuống, cảm giác nội lực trong cơ thể y tuôn ra, nhưng trong vòng một lúc thì sau đó dần dần biến mất. Trẫm thăm dò thì nội lực đều thuộc về khí hải không thể vận dụng, cuối cùng chạy trong cơ thể cũng chỉ còn lại không đến một nửa, đây là chuyện gì?”
Đỗ thái y trước đó cũng sớm suy nghĩ câu chữ, làm bộ làm tịch bắt mạch sau đó nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Mạc tướng quân kinh mạch mới thông, còn rất yếu ớt, Độc Long Châu mặc dù đã giúp y hồi phục nội lực, kinh mạch nhất thời lại không thể thừa nhận, cho nên thân thể mới có thể tự giác đem nội lực không thể thừa nhận kia thu về. Muốn hoàn toàn khôi phục, cũng cần một đoạn thời gian chậm rãi điều dưỡng, đợi cho kinh mạch cường kiện, nội lực tự nhiên cũng có thể khôi phục mười phần.“
“Thật không? Vậy phải mất bao lâu?“
“Chuyện này, cựu thần cũng vô pháp nói thời gian chính xác, tất cả đều phải xem thân thể Mạc tướng quân tình trạng thế nào mới định được. Bất quá, sau khi điều trị mấy ngày, nghĩ đến xuống núi quay về kinh thì không có vấn đề gì đâu a.“
Nhậm Cực gật đầu: “Cũng tốt, trẫm ở chỗ này cũng đã lâu, kêu bọn hắn chuẩn bị chuẩn bị, ba ngày… không… năm ngày sau liền xuống núi hồi cung.”
“Cựu thần lĩnh chỉ.“
Nhậm Cực đưa Mạc Kỉ Hàn trở về phòng sau đó tự mình đi nghỉ ngơi, nội lực hắn tiêu hao rất lớn, sớm cảm giác mệt mỏi, chuyện phải làm cũng đã làm xong, tâm sự hoàn toàn buông lỏng, nằm xuống ngủ một giấc thật sự trầm, đến khi bị Minh Kiêu đánh thức thì người cũng chưa thanh tỉnh hẳn, nhưng mà lời nói của Minh Kiêu trong nháy mắt lại khiến hắn thanh tỉnh đến không thể thanh tỉnh hơn được nữa: “Hoàng Thượng, tội thần thất trách, Mạc tướng quân đã không thấy.“
“Không thấy ?“
“Dạ, tội thần sáng sớm đang bố trí tuần tra, nghe trong phòng Mạc tướng quân truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, đuổi đến nhìn xem, phát hiện trong phòng rỗng tuếch, Mạc tướng quân không thấy bóng dáng, đệm chăn trên tháp cũng đã lạnh lẻo, từ lâu đã không có độ ấm.“
Nhậm Cực trong lòng còn chưa kịp phản ứng ra sao cảm thụ thế nào, chỉ xoa thái dương hỏi: “Có một tiếng kêu sợ hãi? Trẫm cư nhiên không nghe thấy.” Nói xong lại là một tiếng cười lạnh, “Trẫm cư nhiên ngủ không biết chuyện gì, y nếu không phải một lòng muốn chạy trốn mà muốn tới giết trẫm, chỉ sợ trẫm hiện tại cũng đã muốn lạnh.“
Nhậm Cực cũng kéo quần áo tùy ý phủ thêm một ít đi ra ngoài: “Y sau khi tới nơi này đều không có ra khỏi phòng, trẫm thật sự rất muốn biết, y làm như thế nào có thể thoát được ra ngoài.“
Đi đến phòng Mạc Kỉ Hàn, hai tiểu cung nữ đều quỳ trên mặt đất, thần tình sợ hãi. Nhìn sơ xung quanh, chỉ thấy cửa sổ trong phòng mở rộng ra, tường sát bên giường cửa sổ bên trái phía dưới bị dỡ xuống vài mảnh, xem ra đủ lớn để có thể một người chui qua.
Nhậm Cực thần kỳ bình tĩnh, đi đến canh cửa sổ xem qua vài lần, thở dài: “Mạc Kỉ Hàn a, trẫm vẫn quá coi thường ngươi sao?“
Trên đỉnh núi này tuy có một vùng đất bằng phẳng, ở giữa có không ít quái thạch san sát nhau, mấy căn nhà gỗ cũng dựa theo đá mà xây lên, Mạc Kỉ Hàn mở tường ngay ngắn hướng đến núi đá, ban đêm bóng đá lay động, trên mặt đất lại toàn là cây cỏ mùa thu yếu ớt, chỉ cần một bóng người di chuyển cẩn thận, e rằng chỉ cần một nửa công lực, cũng tuyệt đối có thể đi ra ngoài mà không kinh động đến bất cứ ai.
Nhậm Cực gõ nhẹ bệ cửa sổ: “Người mặc dù không thể động, ánh mắt luôn có thể nhìn thấy, song cửa này thật sự không nên mở ra, ngày ngày ngồi ở nơi này, thủ vệ phân bố thế nào cũng đã sớm bị người ta nhìn thấy hết.“
Minh Kiêu quỳ trên mặt đất sắc mặt cực kỳ khó coi, nói tiếp: “Thỉnh Hoàng Thượng trừng trị tội thận thất trách.“
Nhậm Cực lại ngay cả nhìn cũng không liếc hắn một cái: “Người đã đi mất, trị tội ngươi thì có ích gì?“
“Tội thần nguyện mang tội trạng đi tìm Mạc tướng quân về, sau đó tùy ý Hoàng Thượng xử trí!“
Nhậm Cực lúc này đi tới cửa: “Không cần, nếu y đã muốn chạy thoát, nơi này cũng không cần thiết đợi thêm nữa, truyền lệnh xuống, dọn dẹp một chút tức khắc xuống núi!“
Mọi người một trận kinh ngạc, Minh Kiêu thật cẩn thận hỏi: “Hoàng Thượng, vậy Mạc tướng quân…“
Nhậm Cực ngoài dự đoán mọi người không hề cười lạnh hoặc tức giận, tương phản, vẻ mặt của hắn thế nhưng có vẻ thập phần khoái trá, mỉm cười nói: “Y thế nào? Trẫm trong lòng tự biết, các ngươi cũng không cần quản.“
Không cần hầu hạ Mạc Kỉ Hàn, Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh đương nhiên phải hầu hạ Nhậm Cực, Mạc Ngôn trong lòng không yên, tổng cảm thấy thái độ Nhậm Cực thoải mái như thế giống như phát giác cái gì đó, trong lòng nhịn không được lung tung ngờ vực vô căn cứ.
Trên đường quay về kinh, cũng không thấy Nhậm Cực có động tác gì, lại cảm thấy được khả năng hắn biết không lớn lắm, nhưng nhìn bộ dạng hắn giống như đã đoán trước, Mạc Ngôn trong lòng cũng càng ngày càng không yên, tổng cảm thấy được có phải bọn họ quên mất cái gì quan trọng hay không?
Cứ nghi ngờ như vậy, trở về kinh cũng không đoán ra là do cái gì, lại nghĩ Mạc Kỉ Hàn đã thoát xa từ lâu, không có khả năng khinh địch mà bị bắt về, tâm mới dần dần thả lỏng một chút.
Nhậm Cực không muốn kinh động nhiều người, cũng giống như khi đi yên lặng trở về cung. Vừa mới tiến vào tẩm cung, ngay cả quần áo còn chưa kịp thay, Việt Ninh trở về trước họ đến bẩm báo, vài vị phi tần của hậu cung cùng nhau nói Hạ Chiêu Nghi ở trong hậu cung lén lút bố trí yểm thuật, muốn dùng tà thuật ép các nàng vào chỗ chết, trong đó đặc biệt là Đổng Trinh phi, triền miên trên giường bệnh gần hơn một tháng, thuốc và châm cứu đều không hiệu quả.
Nhậm Cực bất quá chọn chọn lông mi, nhạt nhõe hỏi: “Sau đó thì sao?“
“Vì Hoàng Thượng không có ở đây, hậu cung lại vô chủ, Trịnh công công liền chiếu theo quy củ tạm thời đem Hạ Chiêu Nghi giam lỏng trong tẩm cung, đồng thời phái người đi lục soát, trong tẩm cung của Hạ Chiêu Nghi quả thật lục soát được một bộ dụng cụ làm phép có khắc tượng gỗ của mấy vị phi tần hậu cung.“
Việt Ninh nói xong nâng tay ra hiệu, liền có Trịnh Hải mang theo hai tiểu cung giam bưng mấy món đồ nhất nhất đặt trước mặt Nhậm Cực. Nhậm Cực quét hai mắt, cầm lấy một tượng gỗ thưởng thức một lát: “Làm rất tinh xảo.“
“Hoàng Thượng, muốn mang Hạ Chiêu Nghi đến đây không?“
“Không cần, trẫm cũng không muốn mới vừa hồi cung lại đối diện vối mấy nữ nhân vừa ngu xuẩn vừa không thú vị kia.“
Trịnh Hải quỳ gối bên cạnh, tiếp lời hỏi: “Lão nô xin hỏi Hoàng Thượng Hạ Chiêu Nghi nên xử trí như thế nào?“
“Trịnh Hải, trẫm đối với mấy chuyện này cũng không cảm thấy hứng thú. Trái lại ngươi, được cho là lão nhân trong cung, ngươi nói thử xem, quy củ trong hậu cung này là gì?“
“Lão nô e sợ, trong hậu cung quy củ rất nhiều, chỉ nói về lập đàn làm phép tà thuật, trước kia vẫn theo quy củ của tiên đế mười năm trước đặt ra, ngay lúc đó trong hậu cung bởi vì tiên đế vẫn chưa lập thái tử, tranh giành vị trí đông cung càng lúc càng quyết liệt, nhóm hậu phi dùng hết mọi thủ đoạn cũng không có kết quả sau đó liền thay nhau lập đàn cầu thần, lập tức trở thành phong trào. Lúc ấy tiên đế chỉ cảm thấy việc này không ảnh hưởng đến toàn cục, chuyện đó cũng không để trong lòng, tùy ý nhóm hậu phi thôi.“
“Nhưng không biết từ đâu khơi dậy, cầu thần lại diễn biến thành nguyền rủa cùng yểm thuật nhau, có đại hội nhân dân cả nước viết văn nói hậu cung ầm ĩ không yên ảnh hưởng đến đại cuộc tiên đế rất tức giận, nghiêm trị mấy vị phi tử dẫn đầu, hạ lệnh trong cung từ nay về sau nghiêm cấm chuyện này, nếu như phát hiện, tội chết khó tha!“
“Đúng là tội chết sao?” Nhậm Cực tiện tay vứt tượng gỗ đó trở về, tấm tắc nói: “Không thể không nói thỉnh thoảng nữ nhân vẫn có chút đầu óc.“
“Việt Ninh, Đổng Trinh phi bên kia hiện tại thế nào?“
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, từ lúc lúc soát mấy thứ này xong, bệnh tình của Đổng Trinh phi cũng dần dần bắt đầu khởi sắc, hiện tại không cần phải nằm trên giường cả ngày nghỉ ngơi.“
“Nàng cũng thật vất vả, trẫm cũng không thể khiến nàng vất vả vô ích, thế nhưng không cần phải đuổi tận giết tuyệt, truyền ý chỉ của trẫm, đem Hạ Chiêu Nghi đưa vào lãnh cung.“
Việt Ninh vừa định hỏi lại, Nhậm Cực nâng ngón tay ngăn lại: “Không cần, trước tiên cứ để Đổng Trinh phi vậy đi, nàng nữ nhân này nhưng thật rất thú vị, trẫm rất muốn nhìn xem nàng còn có thể giở trò gì đa dạng.“
Việt Ninh xác nhận, sau đó lại nói: “Hoàng Thượng, thần còn có việc cần báo.“
“Chuyện gì?“
“Hoàng Thượng, theo thủ hạ của thần thăm dò tin tức, mấy thứ này nếu chỉ một mình Đổng Trinh phi thì không đủ lực hoàn thành, nhưng quả thật bên cạnh nàng có một thị tì, tên là cung nữ Nhược Anh, không phải là nhân vật đơn giản, mọi chuyện e rằng hơn phân nửa đều bắt nguồn từ tay nàng.“
Nhậm Cực rốt cục hứng thú: “Thật không? Khó trách trẫm tổng cảm thấy Đổng Nhược Hi so với trong ấn tượng có chút không khớp, lúc ấy còn cảm thấy hơi kỳ quái, nữ nhân đó thân thể đều có một dạng, sao có thể nhớ lầm như thế, nguyên lai bởi vì sau lưng có người khác sao.“
“Vậy thì tốt lắm, trẫm trên đường đều vì chọn người làm hoàng hậu mà phiền não không thôi, nếu trong cung có một nữ nhân như vậy, vậy trẫm liền không cần phiền não như vậy rồi.“
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hoàng.
Mạc Ngôn đứng ở bên cạnh thầm nghĩ chẳng lẽ đây là tính toán của Hoàng Thượng? Hắn thầm nghĩ chữa khỏi cho đại ca liền thả y đi sao? Cho nên sau khi nghe đại ca đào tẩu cũng vẫn chưa sinh khí, cũng không phái người đi tìm. Nhưng trực giác luôn cảm thấy có chút không đúng, trong lòng luôn luôn có một giọng nói phủ nhận ý tưởng đó, nhưng lại không nghĩ ra lý do khác, càng nghĩ càng tối, đến mức bản thân choáng váng đầu trướng đau.
Việt Ninh về trước một bước, còn không biết Mạc Kỉ Hàn đã chạy trốn, cùng với Trịnh Hải hai người vừa thấy trong đám người trở về vẫn chưa nhìn thấy Mạc Kỉ Hàn vốn lòng tràn đầy nghi hoặc… Lúc này nghe Nhậm Cực nói muốn lập Hậu, lại khiếp sợ không nói nên lời, trong lúc nhất thời hai người ngốc lăng tại chỗ, tuy là tâm niệm thay đổi rất nhanh, nhưng một chữ đều nói không được.
Trịnh Hải ngầm mày thẳng nhưng mặt nhăn, Nhậm Cực nói vậy rõ ràng ám chỉ chọn người làm hoàng hậu, nhưng nghĩ ông đường đường một nội vụ tổng quản, nếu buông dáng người đi lấy lòng một nha đầu của hậu phi, chỉ sợ đám nô tài bên dưới sẽ vụng trộm tin đồn đủ thứ lập tức liền muốn bốc hơi a.
Nhưng hai người vốn giao tình không nhiều, muốn kín đáo, thế nhưng suy nghĩ không ít, không thế bôi nhọ thân phận chính mình, thật sự là chuyện khiến kẻ khác đau đầu cực kỳ.
Việt Ninh cùng hậu cung cũng không quan hệ nhiều, đối với chuyện lập Hậu thật sự không quan tâm, chỉ là có chút tò mò Mạc Kỉ Hàn rốt cuộc sao rồi, không khỏi nhìn về Minh Kiêu đang đứng phía sau Nhậm Cực, thấy hắn ta thần tình xanh mét, trong lòng liền đoán được bảy tám phần, âm thầm may mắn chính mình lúc ấy không có ở đó, thật sự là vận khí a.
(Đẩy xui xẻo cho người khác, mấy anh làm vậy mà coi được ah`….)
Nhậm Cực tất nhiên không quan tâm đám người ở dưới tâm tư thế nào, tùy ý vung tay: “Không có việc gì liền đều lui ra, trẫm mệt mỏi, hai ngày này không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy, nói với trong thần trong triều, ba ngày sau lâm triều.“
Mạc Ngôn Liễu Oanh đi theo Nhậm Cực hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo, Mạc Ngôn nghi vấn nghẹn đầy mình cả người khó chịu, như thế nào cũng nhịn không nổi nữa, sau khi giúp Nhậm Cực thay quần áo xong thử hỏi: “Hoàng Thượng… nô tỳ… nô tỳ có cần phải ở tẩm cung đảm nhiệm chức vụ nữa không?“
Nhậm Cực người đầy mệt mỏi dựa vào đống gối mềm mại, khí phách trời sinh đều vẫn khiếp người: “Sao? Ý ngươi là không hài lòng?“
Liễu Oanh bị hành động của Mạc Ngôn làm hoảng sợ, lôi Mạc Ngôn quỳ xuống, Mạc Ngôn thuận thế theo nàng quỳ xuống, lại cướp lời nàng nói: “Hoàng Thượng thứ tội, nô tỳ có thể ở tại chỗ này tất nhiên là thụ sủng nhược kinh, chính là… chính là…” Do dự một lát, vẫn là to gan nói: “Chính là… các nô tỳ vốn được chọn đến để hầu hạ Mạc tướng quân, nhưng hiện tại……“
thụ sủng nhược kinh: vừa mừng vừa lo.
“Thì ra là vậy.” Nhậm Cực lại cười: “Y hiện tại là không ở, cũng không thể nói là về sau y sẽ không ở nữa, các ngươi tất nhiên vẫn phải ở lại chỗ này.“
Mạc Ngôn ngạc nhiên nghi ngờ bị Liễu Oanh lôi ra tẩm cung, trở lại phòng Thiên điện, Liễu Oanh thở dài một hơi nói: “Tiểu Mạc, muội vừa rồi là muốn hù chết tỷ sao? Vả lại, nơi này có thể so với các nơi khác đều tốt, nếu là Mạc tướng quân không ở đây, chúng ta cũng có thể hầu hạ Hoàng Thượng a.“
Mạc Ngôn lại vô tâm tình tiếp lời của nàng, chỉ lôi kéo nàng vội hỏi: “Liễu tỷ tỷ, Hoàng Thượng vừa nói là có ý gì? Hắn nói Mạc tướng quân còn có thể trở về sao?“
Liễu Oanh mặt nhăn nhíu mày, lo nghĩ mới nói: “Tiểu Mạc, tỷ cũng không thế nói chính xác lời Hoàng Thượng rốt cuộc là có ý tứ gì, Mạc tướng quân trốn thoát rồi, Hoàng Thượng cũng không phái người đuổi theo truy bắt, y tại sao còn có thể trở về?“
Mạc Ngôn lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, sao còn có thể trở về.“
Liễu Oanh thấy nàng xuất thần, vỗ vỗ mặt nàng: “Đừng suy nghĩ lung tung, nhanh chóng dọn dẹp một chút rồi hảo hảo nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai còn phải dậy sớm nữa.“
Nhậm Cực thoải mái nằm trên long sàng thật lớn của hắn, chậm rãi vươn tay phải của chính mình rồi nắm chặt: “Mạc Kỉ Hàn, ngươi hiện tại chạy thoát thì sao chứ, trẫm chờ ngươi ngoan ngoãn trở về, sau đó, ngươi sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa!“
Đổng Trinh phi ôm gối mềm thần tình khẩn trương chờ mong nhìn ra cửa, đợi nghe được tiếng đẩy cửa rất nhỏ thì kích động đến nhảy dựng trên giường, nhìn thấy Nhược Anh trở về, vội vàng nói: “Sao rồi? Hoàng Thượng thực sự đã trở lại sao? Vậy hắn khi nào thì sẽ đến gặp ta?“
Nhược Anh đi đến bên giường rót nàng chén trà hầu hạ nàng uống xong mới nói: “Nương nương, Hoàng Thượng quả thật là đã trở lại, thánh chỉ đều ban xuống rồi, đem Hạ Chiêu Nghi vào lãnh cung, ta lúc đó trùng hợp đi ra ngoài nhìn thấy Trịnh công công đang dẫn người đến chỗ Hạ Chiêu Nghi, cho nên liền thấy nhất thanh nhị sở, Hoàng Thượng hồi cung ban chỉ cũng do chính Trịnh công công nói.“
Đổng Trinh phi cào tay nàng, vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao? Hoàng Thượng khi nào thì đến gặp?“
Nhược Anh bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ta đi đến gần tẩm cung Hoàng Thượng, nghe người ta nói Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi, còn phân phó hai ngày này nếu không có chuyện thì không được quấy rầy, hai ngày sau, liền lâm triều…“
Đổng Trinh phi nhất thời thần tình mất mác, lỏng tay cô đơn nói: “Như vậy sao? Xem ra Hoàng Thượng trong lòng vẫn không có ta, thời gian dài như vậy không thấy, thế nhưng đều không chịu đến liếc mắt nhìn ta một cái….“
Nhược Anh thấy trong mắt nàng đọng nước, nhanh chóng cầm khăn đi đến: “Nương nương, đừng như vậy. Hoàng Thượng bên ngoài bôn ba mấy tháng, mệt là chuyện đương nhiên.“
“Huống hồ, Hoàng Thượng chỉ nói hai ngày này không cho người nào đi đến quấy rầy, ai có thể nói không chính xác liền hai ngày này hắn sẽ đến chỗ người.“
Đổng Trinh phi tiếp nhận khăn lau lệ, ngữ khí vẫn không dám chắc: “Vậy cũng chỉ nói là chuyện không chính xác, nếu Hoàng Thượng không đến, ta đây còn phải đợi bao lâu nữa? Chỉ sợ hắn đã sớm quên ta rồi.“
Nhược Anh chỉ cảm thấy dần dần mất đi kiên nhẫn, miễn cưỡng nhẹ giọng của mình nói: “Nương nương, đó là nói chuyện không chính xác, bất quá Hoàng Thượng cũng chỉ nói qua hai ngày này không chính xác quấy rầy, chờ hai ngày này qua đi, Hoàng Thượng cho dù không đến, chúng ta chẳng sợ không tìm thấy cớ đến thỉnh an hắn trở về sao?“
“Muốn nói Hoàng Thượng trong lòng đã quên nương nương, chuyện đó không có khả năng, nếu đã quên, cũng sẽ không thề vừa mới trở về đã ra ý chỉ lệnh đem Hạ Chiêu Nghi vào lãnh cung, nương nương ngươi nói có phải hay không?“
Đổng Trinh phi lúc này mới miễn miễn cường cường dừng nước mắt, “Nhược Anh ngươi nói có lý, nhìn ta xem, chỉ cần liên quan đến Hoàng Thượng ta đều rối hết cả lên.“
Nhược Anh giúp nàng thu thập đệm chăn, chải tóc của nàng, trả lời: “Quan tâm nên bị loạn, tâm lý bình thường mà thôi, phản ứng của nương nương như vậy mới là đương nhiên.“
“Chẳng qua, chờ đến khi Hoàng Thượng tới nương nương chớ có tỏ vẻ bối rối chột dạ, nương nương đừng quên, đây chính là điểm mấu chốt nhất của kế hoạch.“
Đổng Trinh phi nắm góc chăn: “Nhược Anh, lời nói thật dễ nói, ta hiện tại bắt đầu khẩn trương, hơn nữa, ta căn bản… căn bản là không có long thai, lời nói dối không thế nói dễ dàng, đến lúc đó…“
Nhược Anh thở sâu, ngừng một lát mới trả lời: “Nương nương, việc này nô tỳ đều sớm an bài thỏa đáng, ngươi cũng đừng quan tâm, được không?“
“Bây giờ sắc trời cũng không sớm, nương nương nên sớm nghỉ ngơi, mấy tháng nay ngươi đều ngủ không yên, hiện tại Hoàng Thượng đã trở về, ngươi cần phải hảo hảo nghỉ ngơi, để khí sắc dưỡng tốt một chút.“
Đổng Trinh phi lúc này mới kéo hảo chăn: “Ai, Nhược Anh, giúp ta tắt ánh nến, ta cũng nên hảo hảo ngủ một giấc.“
“Tốt, nương nương, nô tỳ liền ngủ tiểu tháp ở gian ngoài, có cái gì cần hầu hạ, kêu nô tỳ một tiếng là được.”
Nhược Anh thổi tắt ánh nến, cẩn thận đi ra ngoài. Bên trong một mảnh trong bóng đêm, Đổng Trinh phi lại lặng lẽ mở mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng thật lâu, Nhược Anh này, tâm tư đã quá sâu đến mình càng ngày càng nhìn không rõ, xem ra, đã không thể tin tưởng nàng nữa rồi.