Thể loại: cổ phong, cung đình, ngược luyến tàn tâm, cường thủ hào đoạt, đế vương công, tướng quân thụ.
==========
Đau đớn cũng không có thể khiến thần trí thanh tỉnh hơn, đần độn mở mắt ra, nhìn thấy chính là hé ra một khuôn mặt có chút mơ hồ, tựa hồ đang cười cười với y, sau đó hỏi: “Tỉnh?“
Mạc Kỉ Hàn tim đập mạnh và loạn nhịp, lúc lâu sau mới nhận ra khuôn mặt hiện đang ở trước mắt mình dĩ nhiên là của Nhậm Cực, mà một tiếng “Tỉnh?” lại khiến y nghi hoặc thật lâu, rốt cục nhìn rõ không có ai đứng bên cạnh, trực giác cho rằng đó là do thần trí mình không rõ nên nghe nhầm, không cần để ý tới.
Thân thể ủ rũ vẫn như cũ không hề tiêu tán, mí mắt vẫn còn trầm trọng, sau khi trợn mắt một lúc liền nhịn không được chậm rãi khép lại, lại chìm vào cơn ngủ sâu.
Nhậm Cực khó khăn lắm mới ôn nhu, vốn tưởng rằng ít nhất có thể nhìn thấy một chút phản ứng, đang đợi đang chờ lúc sau phát hiện Mạc Kỉ Hàn thế nhưng một chút cũng không đáp lại mà chìm vào giấc ngủ, sắc mặt lập tức thay đổi, nhấc nắm tay định đánh về phía bức tường nhưng cách chút xíu lại chán nản buông xuống, oán hận nhìn chằm chằm Mạc Kỉ Hàn ngủ mặt vài lần, khoác áo đi ra ngoài phòng.
Đỗ thái y đang canh giữ bên gian ngoài đảo qua vài vòng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt kia vài lần, vẻ mặt tha thiết. Vừa thấy Nhậm Cực đi ra, gần như là xông đến, vội vàng thỉnh an sau đó liền vội hỏi nói: “Hoàng Thượng, xin hỏi Mạc tướng quân hiện tại tình huống sao rồi ạ?“
Không đợi Nhậm Cực trả lời, ngẩng đầu vừa nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, không khỏi sợ tới mức trong lòng đập mạnh, nói chuyện cũng rối hơn: “Chuyện này… Hoàng Thượng…” Không phải do mình thay đổi đơn thuốc nên có chuyện sao? Vậy thật là tội đáng chết không sai rồi.
Nhậm Cực ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ông, mặt bình tĩnh liền nói: “Hảo hảo, rất hảo.” Nói xong nhanh chóng đi ra khỏi phòng, “Bính” thật mạnh đem cửa đóng lại.
Đỗ thái y đầu tiên là bị vẻ mặt của hắn làm kinh hãi, nhưng nghĩ lại, đầu mình hoàn hảo tốt rồi không cần phải chuyển nhà, không giống như là có ván đề trong quá trình trị thương, nhìn phản ứng của Hoàng Thượng cũng không phải do tình trạng thương tích của Mạc tướng quân chuyển biến xấu, lúc này mới an tâm. Đợi đến khi đẩy cửa tiến vào bắt mạch Mạc Kỉ Hàn, thấy quả thật có khởi sắc, lúc này tâm cũng thả lỏng.
Mới vừa đem cổ tay Mạc Kỉ Hàn đặt vào trong chăn, Mạc Ngôn thăm dò tiến vào, bước nhanh chạy đến bên cạnh ông ta hỏi: “Đỗ thái y, chuyện gì xảy ra vậy? Sắc mặt Hoàng Thượng vừa rồi rất không ổn, là do thương tích của tướng quân……“
(Ôi…tâm lý bất thường do bị “ng` mình rất rất quan tâm” ngơ lơ thôi ah`….(.”) )
Đỗ thái y xua tay ngắt lời nàng: “Tiểu nha đầu đừng nghĩ loạn, thương tích của Mạc tướng quân đã bắt đầu khởi sắc.“
Mạc Ngôn thoáng thở phào, cúi đầu nhìn kỹ Mạc Kỉ Hàn, thấy khí sắc của y quả thật so với trước đây tốt hơn rồi mới yên tâm, nghi hoặc nói: “Đã như thế, tại sao Hoàng Thượng sắc mặt giống như xấu lắm?“
Đỗ thái y sờ sờ râu: ” Tâm sự của Thiên tử chúng ta là phàm nhân sao dám tùy ý đo lường được, Mạc nha đầu, đừng nghĩ nhiều, làm tốt bổn phận của chính mình là tốt rồi.“
Hai ngày sau, chính là ngày châm cứu thứ hai.
Sắc mặt Nhậm Cực cuối cùng cũng không khá hơn, thần tình phẫn hận ôm Mạc Kỉ Hàn đi đến dược dục dũng đã chuẩn bị xong, vừa nói: “Ngươi tưởng ngươi khôi phục chút công lực như vậy thì có thể chống lại trẫm sao? Buồn cười.“
Đi vào cạnh dũng, tay đem quần áo của người ta cởi sạch không còn một cái rồi đặt vào dũng, nhìn ánh mắt của y rồi nói tiếp: “Có lẽ thành thành thật thật chờ tới lúc công lực hồi phục toàn bộ mới nói đi.“
Đỗ thái y cầm châm đứng một bên, thấy tình hình như vậy thì ngây người sau đó nhanh chóng xoay người, sắp xếp lại các loại dược liệu trên bàn rất là bận bịu, chỉ cố đem mình như người vô hình không tồn tại.
Mạc Kỉ Hàn lúc này dù chưa bị điểm á huyệt, một chữ cũng nói không nên lời, lại càng không muốn nhìn biểu tình Nhậm Cực cao cao ở trên, nhìn chằm chằm thành dũng, lửa giận trong mắt như muốn đem dũng đốt thành hai cái lỗ.
Nhậm Cực lại cảm thấy thú vị, tay khẽ vuốt trên gương mặt lạnh lùng của Mạc Kỉ Hàn, lại chạm vào khóe mắt y, vuốt phẳng thật lâu sau đó lượn qua bên tai, sau đó đến bên gáy, cuối cùng mới thu tay lại quay đầu nói với Đỗ thái y: “Bắt đầu đi.“
Mạc Kỉ Hàn bởi vì động tác của Nhậm Cực đã sớm khí huyết cuồn cuộn, lại bị nhiệt khí trong dũng bốc lên, sắc mặt có vẻ thần kỳ hồng nhuận, liền ngay cả vai cũng ửng đỏ một mảng, nhìn trên xuống dưới đúng là mê người đến cực điểm.
Đỗ thái y thấy thần sắc Mạc Kỉ Hàn, tâm kêu không ổn rồi, nhanh chóng kéo Nhậm Cực thỉnh sang một bên thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, thương tình Mạc tướng quân như vậy tối kị tâm tình kích động, nhất là lúc chữa thương, khí huyết cuồn cuộn nội tức dễ loạn, rất hung hiểm.“
Nhậm Cực ngẩn ngơ, trong lòng ngầm hối hận, lại không muốn hiện ra, lãnh trừng mắt Đỗ thái y: “Thật không? Vậy vì sao không nói sớm?“
Đỗ thái y thầm kêu không hay rồi, chỉ nhận sai: “Thần già rồi nên hồ đồ, thần già rồi nên hồ đồ.“
“Đỗ thái y, ngươi từ giờ trở đi tốt nhất chớ nên hồ đồ như vậy, không bằng đem tất cả những điều cần chú ý nói hết một lần với trẫm, ngàn vạn lần không được quên gì cả.“
Tâm Đỗ thái y thầm tha lúc chiếu cố người bệnh tránh đả thương người ta, những điểm cần chú ý cẩn thận đều na ná giống nhau, người thường chỉ cần nghĩ đã có thể đoán đoán được tám chín phần mười, Hoàng Thượng ngôi cửu ngũ này khăng khăng cái gì cũng không thể suy đoán như người thường, đó là chiếu theo tính tình của người mình để ý người mình thương mà quan tâm, cái này không phải rõ ràng ghét người ta hay sao?
Một phen vơ vét, Đỗ thái y đem những điều cấm kỵ bản thân có thể nhớ toàn bộ nói một lần, nhiều vô số lại có mấy chục loại, Nhậm Cực nghe xong đầu cháng váng, phất tay kêu ngưng, hắc nghiêm mặt nói: “Tóm lại một câu, không nói thì không được chạm vào, đúng không?“
Đỗ thái y sắc mặt nghiêm túc nói: “Quả thật là như thế, hành vi hay ngôn ngữ có thể kích thích đến người bị thương đều phải tránh a, nhất là sau khi châm cứu, sẽ dùng ‘Độc Long Châu’, càng không thể có nửa điểm sai lầm.“
Nhậm Cực nhắm mắt lại, một lát sau mở: “Như vậy hiện tại nên làm cái gì?“
Đỗ thái y nhìn kỹ Mạc Kỉ Hàn, thấy màu đỏ trên mặt y cũng đã rút đi không ít, lúc này mới yên tâm, trả lời: “Hoàng Thượng, thần thỉnh Hoàng Thượng trước tiên giúp Mạc tướng quân vận công, tham tham mạch đập của y, sau khi xác định vững vàng mới tiếp tực vận hành hai chu thiên, không có gì thay đổi cựu thần liền có thể hạ châm cứu.“
Mạc Kỉ Hàn không nghe rõ hai người bọn họ đối thoại, chỉ thấy sắc mặt Nhậm Cực không tốt đi lại, nhịn không được toàn thân đề phòng, nào biết Nhậm Cực chỉ là vén y bào ở phía sau y ngồi xuống, chỉ chốc lát liền có nội lực hùng hậu xuyên thấu qua thành dũng truyền vào, còn không kịp chống cự liền từ hậu tâm bắt đầu chạy khắp toàn thân, khiến kinh mạch vừa mới khôi phục một chút hưởng thụ nói không nên lời.
Nhậm Cực ngay từ đầu truyền nội lực vào thăm dò khí huyết Mạc Kỉ Hàn thì đúng như Đỗ thái y nói là có chút kích động, không khỏi hối hận những gì mình mới gây ra, đến khi vận hành hai chu thiên rốt cục cũng bình phục, ý bảo Đỗ thái y có thể hạ châm.
Lúc này đây đau đớn so với lần trước càng thêm kịch liệt, châm thứ nhất mới vừa hạ xuống chợt nghe Mạc Kỉ Hàn “A!” một tiếng rất lớn, nguyên bản hai tay đang run rẫy cũng vô pháp nắm chặt, mồ hôi lạnh nháy mắt che kín vầng trán.
Nhậm Cực thấy vậy nóng lòng, ngừng truyền nội lực, quát Đỗ thái y: “Sao lại thế này? !“
Đỗ thái y trên trán cũng đầy mồ hôi, vừa tính toàn thời gian hạ châm vừa phân tâm trả lời: “Hoàng Thượng, kinh mạch tứ chi của con người phân bố phức tạp cùng rất nhỏ, cảm giác lại nhạy, tất nhiên đau đớn sẽ càng tăng lên. Cựu thần đã cố hết sức thay đổi phương thuốc, cũng chỉ có thể làm được như thế, nếu dùng phương pháp cũ, chỉ sợ châm này vừa hạ, Mạc tướng quân đã đau đến mức ngất đi.“
Nhậm Cực dùng hơn phân nửa công lực bảo vệ tâm mạch của Mạc Kỉ Hàn, nội lực giữa hai người không ngừng tuần hoàn, lại vẫn mở miệng nói: “Vậy không bằng ngay từ đầu liền ngất xỉu đi.“
Đỗ thái y xuống một cây châm nữa, thầm than một tiếng làm nô tài không chịu nổi cũng không thể nói, bất quá chỉ mới hai kim đâm xuống, kinh mạch hai tay của Mạc Kỉ Hàn như bị gặm cắn, đau khổ không chịu nổi, hận không thể đem đôi cánh tay của chính mình chặt bỏ, trong tai nổ vang từng trận, đối với nội dung hai người kia nói, hoàn toàn không thể nghe rõ.
Hơi hơi nháy mắt mấy cái, tầm mắt đã muốn mơ hồ do sương trắng bị nội lực bốc lên, sau đó, liền ngất đi không biết gì nữa.
Lúc này ước chừng mê man một đêm một ngày, khi tỉnh tay vẫn như cũ đau không chịu nổi, nhưng cảm thấy được có một đôi tay đang tinh tế mát xa trên cánh tay của chính mình, đem khó chịu giảm bớt không ít.
Y chỉ cảm thấy lực đạo vừa phải, thầm nghĩ Mạc Ngôn tiểu cô nương này thật cẩn thận, nào biết sau khi trợn mắt, lọt vào trong tầm mắt chứng kiến Nhậm Cực đang nâng cánh tay của y xoa nắn, cả kinh theo phản xạ tính giãy ra.
Nhậm Cực sớm đoán được phản ánh của Mạc Kỉ Hàn sau khi tỉnh lại, nhưng y sau khi tỉnh lại căn bản toàn thân vô lực, nên cái giãy này mà nói không là gì đối với Nhậm Cực, vẫn cầm lấy cánh tay của y, nói: “Không cần nghĩ nhiều, muốn đả thông kinh mạch tích tụ, ngoại trừ ngâm dược dục cùng châm cứu, còn phải phối hợp với lực mát xa. Lúc bắt đầu nội lực là do trẫm truyền vào, nên hiện tại nhất định phải do trẫm làm, nếu thay đổi người, nội lực trong cơ thể ngươi cùng hướng, chết thì không đến nổi, nhưng kinh mạch lại càng tổn hại, từ nay về sau chân chính trở thành một phế nhân.“
Mạc Kỉ Hàn gắt gao cắn môi, xúc động nghĩ muốn liều lĩnh lại vung ta khỏi Nhậm Cực, nhưng Nhậm Cực lại dễ dàng dùng tay hắn ép xuống, ngón tay dán vào da thịt mang theo một chút nội lực ấn vào, bát đầu từ cánh tay, từ cánh tay rồi đến cổ tay, sau đó là bàn tay.
Xoa nắn vết chai sạn trên ngón tay thon dài, vẫn có thể cảm giác được lực độ của chúng, hiện tại mặc dù chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cảm giác lạnh đã rút đi, tin tưởng không lâu sau có thể có lực lại như trước.
Xoa bóp vẫn liên tục, từ cánh tay này sang cánh tay kia, đồng thơi đau đớn cũng giảm bớt, ái muội cũng dần dần tích lũy, không khí chỉ có hai người trong phòng, bắt đầu khiến người ta thật sự khó thở.
Tâm Mạc Kỉ Hàn vừa kinh vừa sợ, lại vung ra, nhưng vẫn phí sức, Nhậm Cực cúi thân người thấp xuống, nhẹ nhàng xoa từng ngón tay của y, vuốt ve móng tay, trầm giọng nói: “Mạc tướng quân không sợ biến thành phế nhân, nhưng trẫm lại hy vọng, hai tay này, nếu có thể một lần nữa cầm lấy kiếm, xác nhận có thể là một đối thủ không tồi.“
Mạc Kỉ Hàn giọng căm hận nói: “Thật không? Một kiếm trảm ngươi, chắc hẳn là một chuyện rất khoái hoạt.“
Nhậm Cực đáp lại cũng cười khẽ: “Nga? Trên đời này người dám nói như thế với trẫm e là chỉ có mình ngươi, Mạc tướng quân quả thật khiến trẫm chờ mong.” Khi nói chuyện thân hình đột nhiên áp chế, cơ hồ đối diện với chóp mũi Mạc Kỉ Hàn.
Mạc Kỉ Hàn không ngờ đến hành động đột ngột của hắn, căn bản không kịp phản ứng, Nhậm Cực chặt chẽ khóa trụ y bỗng nhiên trừng lớn ánh mắt, thấp giọng nói: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, trẫm thật sự thập phần chờ mong.“
Nhiệt khí hô hấp theo câu nói phụt lên khuôn mặt của Mạc Kỉ Hàn, khiến trong lòng y run lên, theo bản năng ngừng hô hấp, cực lực khắc chế không cho hai tay mình run rẩy.
Nhậm Cực không vội vả thối lui, ánh mắt tỉ mỉ ở trên mặt y lưu luyến một vòng sau đó mới buông ra tay ra: “Xoa bóp này vẫn phải liên tục đến khi châm cứu, một ngày ba lượt, hôm nay đã xong, Mạc tướng quân hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai trẫm sẽ tiếp tục đến đây, đến lúc đó không hy vọng bị Mạc tướng quân huy khai.“