Cậu bước vào căn phòng trống rỗng, Lâu Thiếu Ngự không có ở đây, nhìn bóng dáng người đang ngồi đằng xa kia cậu có chút lo sợ những điều ngày trước sẽ lại xảy đến một lần nữa. Đời trước cũng là bởi vì một câu nói của người này, gián tiếp đẩy cậu vào đau đớn rồi mất luôn cả tính mạng. Đời này... Không biết kết cục của mình sẽ ra sao?

Lâu Thiếu Ngự ở phòng làm việc, nghe Lưu Thụy báo cáo người đã đưa đến, Lâu Thiếu Ngự ừ một tiếng biểu thị biết rồi. Sau khi Lưu Thụy rời đi hắn liền lên đến chỗ Ninh Viễn. Ninh Viễn đang đứng ngây ngốc ở phía trước cửa sổ, Lâu Thiếu Ngự về một lúc vẫn không thấy cậu. Lâu Thiếu Ngự mở cửa phòng, một khắc đó hắn nhận ra bóng lưng Ninh Viễn cứng lại, hơi dừng một hồi mới xoay người cười một cách cứng ngắc: "Anh về rồi à."

"Ừm." Lâu Thiếu Ngự ngồi xuống ghế salong tùy ý nói: "Tôi đói rồi, có gì ăn không?"

"A?" Ninh Viễn hiển nhiên không nghĩ tới Lâu Thiếu Ngự trở về chuyện làm đầu tiên chính là muốn ăn cơm. "Tôi... Mới vừa tới đây, để tôi đi xem trong tủ lạnh có cái gì, anh chờ chút đã."

Ninh Viễn chạy đến nhà bếp mở tủ lạnh ra liền há hốc mồm. Tuy rằng tủ lạnh có cắm điện nhưng mà bên trong lại trống không, thậm chí mới nguyên như vừa mua. Cậu tìm khắp các ngăn tủ trong bếp cũng không tìm thấy đồ nấu ăn. Ninh Viễn lại chạy ra phòng khách tìm Lâu Thiếu Ngự:"Trong phòng bếp không có thứ gì cả, thế nên tôi cũng không biết nấu gì cho anh."

"A? Cái gì cũng không có? Vậy làm sao bây giờ?" Lâu Thiếu Ngự dùng bộ mặt không bớt liêm sỉ hỏi ngược lại làm Ninh Viễn sửng sốt.

"Này, nơi đây không phải nhà của anh à..."

"Không phải."

"A?" Ninh Viễn phiền muộn nơi này không phải nhà anh, thì rốt cuộc anh cho tôi ở nhà ai?

"Tôi hôm nay là lần đầu tiên tới đây, bây giờ căn nhà này đứng tên em." Lời nói của Lâu Thiếu Ngự đều là thật, lúc trước căn nhà này là của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ đến đây ở. Bây giờ hắn đã sang tên căn nhà cho Ninh Viễn.

"Vì thế nên..."

Ninh Viễn vểnh tai lên muốn nghe Lâu Thiếu Ngự định nói gì.

"Vì thế nên... Hiện tại là tôi đang ở nhà em."

"..." Sau khi trầm mặc một lúc, Ninh Viễn mở miệng nói: "Tôi vừa nãy thấy dưới nhà có siêu thị, để tôi mua cái gì đó cho anh ăn lót dạ."

Lâu Thiếu Ngự hơi nghiêng đầu thoải mái nói tiếng tốt.

Bởi vì Lâu Thiếu Ngự cũng đã đói bụng, Ninh Viễn mua đồ xong bắt tay vào làm tốc độ nhanh nhất, cuối cùng nấu cho Lâu Thiếu Ngự bát mì đơn giản.

Cậu đem bát mì mang cho Lâu Thiếu Ngự, đối phương vùi đầu ăn hai miếng rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Em không ăn sao?"

"Tôi vẫn chưa đói, ăn cứ tự ăn đi."

Lâu Thiếu Ngự ồ một tiếng liền cúi đầu tiếp tục chiến đấu cùng với bát mì.

Lâu Thiếu Ngự ăn xong một bát, nhếch miệng cầm bát đẩy về phía Ninh Viễn: "Ngon lắm, làm cho tôi têm một bát nữa."

Ninh Viễn sửng sốt một chút, mới có chút lắp bắp nói: "Được..." Sau đó vào nhà bếp nấu thêm một tô mì nữa.

Nhìn dáng vẻ của cậu thiếu niên vùi đầu ăn mì, Ninh Viễn không hiểu sao liền nghĩ tới sự việc hắn quen biết Lâu Thiếu Ngự đời trước. Vào lúc ấy, lần đầu gặp gỡ hắn liền vô cùng bá đạo lôi cánh tay của cậu nói: "Tôi đối với anh cảm thấy rất hứng thú, làm người của tôi đi. Tôi sẽ đối xử tốt với anh." Ninh Viễn còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn lôi đi. Tiếp theo đó liền gặp phải Lâu Thiếu Ngự đầy tùy hứng nhưng có khi lại ôn nhu dây dưa. Nếu như không phải sau đó nhiều chuyện trùng hợp xảy ra thì có lẽ sự thô bạo của Luâ Thiếu Ngự cũng không bộc phát. Trong lòng liền thở dài, nói gì thì hắn vẫn chỉ mang dáng dấp của thiếu niên tùy hứng. Đúng lúc này Lâu Thiếu Ngự tựa hồ đang định ngẩng đầu lên cùng cậu nói chuyện, nhìn thấy trên mặt cậu còn chưa kịp thu hồi đi ý cười thấy có chút lạ lùng. Ninh Viễn cũng là không ngờ rằng Lâu Thiếu Ngự lại đột nhiên ngẩng đầu, biểu hiện trở nên hơi hoang mang.

Lâu Thiếu Ngự vốn muốn nói với Ninh Viễn là món này tuy phổ biến không ngờ ăn cũng rất ngon, sau đó còn muốn thường xuyên nấu cho hắn. Nhưng nhìn thấy đối phương giống như đang mỉm cười nhìn mình, có điều thời điểm thấy mình ngẩng đầu lên liền biến thành hoảng loạn. Thấy bầu không khí trở nên kì quái Lâu Thiếu Ngự liền hỏi: "Em buổi tối ăn cái gì?"

"Không biết, vừa nãy mua rồi nhưng vẫn muốn đi siêu thị lần nữa, anh có cái gì muốn ăn sao? Tôi có thể giúp anh làm."

"Theo em thích, buổi tối hai chúng ta cùng nhau ăn cơm tối."

Vốn Lâu Thiếu Ngự buổi tối mới trở về, nhưng nhìn thấy Ninh Viễn đứng đờ đẫn trước cửa sổ, hắn đã nghĩ nên về tới xem một chút. Buổi tối Lâu Thiếu Ngự  trở lại lần nữa liền nhìn thấy trên bàn phòng ăn bày biện nhiều món, còn Ninh Viễn ở trong bận bịu. Đợi Ninh Viễn đem nốt bát canh ra liền hướng Lâu Thiếu Ngự nói: "Chuẩn bị xong rồi, anh ăn đi." Lâu Thiếu Ngự có chút bất đắc dĩ nói: "Em mời bạn tới nhà ăn cơm?"

Ninh Viễn sững sờ nói: "Không có."

"Vậy sao em làm nhiều món ăn như vậy?"

"Tôi... Tôi làm đồ ăn cho người khác luôn làm vậy." Ninh Viễn mặt kiềm nén có chút hồng.

Lâu Thiếu Ngự bị dáng vẻ của Ninh Viễn chọc cười "Người khác? Dạ dày của người ta có lớn hơn nữa thì so với em cũng không khác là bao đâu."

Ninh Viễn đứng ở đó không biết nói cái gì, gương mặt đã đỏ bừng. Lâu Thiếu Ngự biết không nên đùa cậu nữa.

"Nghe Lưu Thụy nói nhà em có 3 người, coi như tôi ăn nhiều hơn em gái và mẹ em một chút, trước giờ em vẫn nấu như vậy cho người nhà ăn?!" Hắn vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống rồi gắp vào bát mình ít rau."Cái này tôi chưa từng ăn, trông cũng ngon đấy, em ăn chưa, ăn một miếng đi." Nói xong cũng đặt vào bát của Ninh Viễn một miếng.

Cơm nước xong Ninh Viễn thu dọn đồ đạc, Lâu Thiếu Ngự ngồi ở trên ghế salông xem TV. Kỳ thực hắn không thích xem TV, hắn muốn giúp Ninh Viễn cùng thu dọn đồ, nhưng nhìn Ninh Viễn thất kinh nói: "Không cần, không cần, anh đi xem TV đi, tôi làm một mình được rồi" Lâu Thiếu Ngự cảm thấy Ninh Viễn đối với hắn vẫn là trạng thái sợ hãi nên dù không đành lòng vẫn nghe lời cậu ra ngoài xem TV. Nhưng được một lúc hắn không chịu nổi nữa liền tìm Ninh Viễn: "Chúng ta ngủ phòng này. TV cũng không có gì hay nên tôi đi tắm đây."

"Bên kia có phòng nữa." Có thể vì tiếng vòi nước mơt, Lâu Thiếu Ngự không nghe thấy Ninh Viễn sau khi nghe hắn nói thanh âm có vẻ run rẩy.

Lâu Thiếu Ngự vui vẻ tắm rửa đi ra, phát hiện Ninh Viễn vẫn không có trở về phòng, nằm ở trên giường vô cùng tẻ nhạt lại mở TV ở phòng ngủ. Qua hồi Ninh Viễn vẫn không vào liền cảm thấy kì quái, hắn tắm rửa xong ngồi phòng chờ bao lâu rồi mà Ninh Viễn vẫn thu dọn đò chưa xong. Lâu Thiếu Ngự xuống giường chuẩn bị ra ngoài xem, nhưng vừa mở cửa đã thấy Ninh Viễn đứng bên ngoài, hai tay buông hai bên hông, mắt nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa, giống như đẩy cánh cửa này cần rất nhiều dũng khí. Lâu Thiếu Ngự đưa tay đem Ninh Viễn kéo vào, đóng sầm cửa lại, ép Ninh Viễn dựa vào cánh cửa.

"Làm sao? Sợ hãi? Không phải em nói tôi muốn làm gì em cũng được sao? Bây giờ vừa bước vào phòng liền thành như vậy? Tôi còn tưởng em nói ra thời hạn một năm thì những chuyện như vậy phải có chút kĩ năng rồi chứ."

Ninh Viễn không hề trả lời câu hỏi của Lâu Thiếu Ngự. Lâu Thiếu Ngự mỉm cười nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không lập tức làm em bây giờ, có điều trong lòng em nên chuẩn bị sẵn, đừng để tôi chờ lâu. Trước tiên đi tắm rửa đi." Lâu Thiếu Ngự nói xong cũng buông cánh tay đang áp chế ở vai Ninh Viễn ra.

Lúc ngủ Lâu Thiếu Ngự quả nhiên không có làm gì với Ninh Viễn cả, chỉ là đưa hai tay đem Ninh Viễn kéo vào lồng ngực hắn. Lúc đấy hắn cảm thấy người Ninh Viễn đột nhiên cứng đờ nhưng vẫn không buông tay ra.

"Thả lỏng đi, em có phản ứng như vậy tôi cũng không buông đâu, tôi tạm thời sẽ không làm gì em cả, thế nhưng mỗi lần đi ngủ ôm em là điều tất yếu, em nên thích ứng với điều ấy đi."

Một tuần liên tục Ninh Viễn không có gì thay đổi, nhưng mỗi khi Lâu Thiếu Ngự về đến nhà cậu liền căng thẳng, kỳ thực Lâu Thiếu Ngự có theo dõi trong camera, thời điểm không có hắn thì cậu hoàn toàn bình thường. Hắn cũng không hiểu tại sao Ninh Viễn ở trước mặt mình lại biến thành như vậy. Vào buổi tối Lâu Thiếu Ngự thử ôm Ninh Viễn, tay khẽ vuốt trên người cậu vài lần, vốn cậu đã có chút thích ứng với việc hắn ôm vậy mà đọt nhiên cơ thể lại cứng ngắt lại, khi hắn nhẹ đùa hai điểm hồng kia cơ thể cậu liền bất giác run rẩy nhè nhẹ. Nhìn thấy tình huống như vậy Lâu Thiếu Ngự không thể làm gì khác là từ bỏ rồi trêu ghẹo nói: "Tôi cũng đâu nói là sẽ ăn em, em không cần phải phòng thụ như vậy."

"Vậy sai... Xin lỗi..."

"Thôi bỏ đi, tôi hôm nay cũng hơi mệt, sẽ không làm gì em đâu, ngủ đi."

Có thể do quá mệt mỏi, không lâu sau Ninh Viễn liền nghe tiếng hít thở đều bên tai. Ninh Viễn là con người đơn giản, cậu cảm thấy nếu đưa ra điều kiện thì cả hai người đều sẽ nhận thức được, vậy thì cứ theo thỏa thuận mà làm, nhưng hiện tại cậu làm không được, trong lòng cậu vẫn luôn sợ hãi Lâu Thiếu Ngự. Chuyện đời trước đã để lại trong cậu một cái bóng quá sâu... Chỉ cần bị động chạm một chút cậu liền nhớ tới việc ngày trước chết rồi mà cái vỏ dao vẫn lưu lại trong cơ thể... Ninh Viễn không muốn mình mắc nợ hắn nên đã âm thầm đưa ra quyết định kia...

-Hết chương 4-

Tâm sự mỏng: ở bên Trung Quốc người ta xưng hô chỉ có 2 ngôi giống bên Anh là I và you thôi. Nên khi edit mình sẽ để Lâu Thiếu Ngự xưng với Ninh Viễn là tôi và em, nghe sẽ thuận tai hơn.

-Mochi-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play