Một lúc sau tâm tình bình ổn trở lại, Ninh Viễn quay sang hỏi Trầm Quân: "Tại sao mẹ em lại biết? Chuyện khi nào..."
"Dì nói rằng phát hiện ra một tấm thiệp, dần dần mới biết."
"Thiệp..." Ninh Viễn lầm bầm: "Hóa ra từ lúc ấy mẹ cũng đã bắt đầu biết rồi..."
Đó là trước hoặc sau sinh nhật mười sáu tuổi của Ninh Viễn, cậu cũng không nhớ rõ là bao giờ nữa, khi đó Ninh Viễn vẫn chưa rõ tình cảm mà mình dành cho Trầm Quân là gì, chỉ là mỗi khi thấy Trầm Quân cậu đều trở hạnh phúc, cậu viết những tâm tình mông lung đấy ra một tấm thiệp. Không nghĩ tới mẹ mình lại tìm thấy nó...
"Tiểu Viễn, hóa ra em đã thích anh từ trước, lúc biết được chuyện này anh đã vô cùng vui vẻ."
Ninh Viễn không biết nên trả lời Trầm Quân như thế nào, im lặng một lúc Ninh Viễn mới nói: "Trầm ca, em nhớ ngày trước anh từng nói là anh yêu phụ nữ."
"Đúng, nhưng đúng hơn là trừ em ra thì tôi chỉ có hứng thú với con gái. Em giống như là một người đặc biệt vậy. Mà anh đối với em cũng không phải chỉ là cảm xúc nhất thời." Trầm Quân dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Ninh Viễn.
"Trầm ca..."
"Tiểu Viễn, tin tưởng anh, yêu người mà ngày trước em đã từng yêu, điều này cũng không khó. Anh đã đồng ý với dì Lâm sẽ chăm sóc cho em, cái này anh làm được."
Trầm Quân vừa nói vừa nâng đầu Ninh Viễn lên, dứt lời liền hôn xuống, lần này là môi chứ không phải là trán cậu, nhẹ nhàng hôn lên môi Ninh Viễn, đầu lưỡi khẽ lướt qua khóe miệng cậu.
Toàn thân Ninh Viễn cứng đờ, không có bất kỳ động tác gì. Lúc Ninh Viễn kịp phản ứng lại thì Trầm Quân cũng buông cậu ra.
"Tên ngốc này, lúc hôn môi sao lại có biểu hiện như vậy chứ?"
Nhìn vẻ mặt ấm áp của Trầm Quân, nghe giọng nói đầy sủng nịnh cảu anh, Ninh Viễn xoắn xuýt đến nỗi không biết nói sao cho anh hiểu, việc thích anh cũng là đã từng thôi...
"Trầm ca, gần đây xảy ra nhiều chuyện nên em cũng không muốn nói về chuyện này lắm, em chỉ muốn cứ thanh thản như vậy tiếp tục sống, em cũng không muốn làm trì hoãn cuộc sống của anh, phí phạm thời gian của mình với em, anh rất tài giỏi, chắc chắn còn thành công hơn nữa, em cũng không muốn dì và chú giống như mẹ em, đối với anh đầy tiếc nuối và thất vọng."
Nghĩ về cha mẹ khiến Ninh Viễn vô cùng thẳng thắn nói, trong lòng Trầm Quân có chút buông lỏng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Đã nói ra được tình cảm của mình thì cũng không dễ gì buông ra. Tiểu Viễn, cho cả anh và em một cơ hội, anh tin cha mẹ mình sẽ hiểu."
"Em biết chú và dì sẽ hiểu cho anh, nhưng mà nếu như anh có cuộc sống bình thường họ sẽ càng hài lòng hơn, em không muốn họ phải mang đau buồn giống mẹ em, đầy sự tiếc nuối trong ánh mắt. Trong mắt hai người anh là một đứa con rất hoàn hảo, em không muốn vì mình mà chú và dì phải đau khổ, như vậy khiến em cảm thấy có lỗi, từ bỏ em, bên cạnh anh chắn chắn sẽ xuất hiện một người phụ nữ ưu tú, hai người sẽ yêu nhau, sau đó lập gia đình, còn có cả đứa con nữa..."
Nói đến việc có con, thanh âm của Ninh Viễn rõ ràng là cố ý nhắm đến, Trầm Quân biết tình yêu đồng tính cũng là một loại cấm kỵ, anh không muốn bắt ép Ninh Viễn.
"Được rồi, em đừng nghĩ quá nhiều, không phải việc gì cũng có thể quyết định ngay, có thể anh sẽ từ bỏ em, cũng có thể anh sẽ vứt bỏ tất cả để ở bên em, thời gian trong lòng chúng ta cũng sẽ thay đổi, vậy để thời gian quyết định tất cả đi..."
Lâu Thiếu Ngự nhìn Lưu Thụy đưa cho hắn những tư liệu mới nhất về Ninh Viễn, tấm ảnh hai người hôn nhau ở cửa sổ đập vào mắt hắn đầy châm biếm, hắn vo nát tấm hình kia rồi quăng vào thùng rác.
"Đưa tôi đến gặp cậu ấy, hiện tại! Ngay lập tức!" Lâu Thiếu Ngự không kiềm chế được kích động trong lòng.
Lưu Thụy gọi điện với người theo dõi Ninh Viễn, sau đó tự mình chở Lâu Thiếu Ngự đến đấy.
Hôm nay Ninh Vi Vi đi ra ngoài, nói là sẽ trở về khá muộn, mua thức ăn cùng làm cơm tối đành giao cho anh trai mình. Ninh Viễn nhìn thời gian rồi đi ra siêu thị, kết quả vừa mới đi ra khỏi cổng khu trọ thì bị hai người áo đen chặn lại, Ninh Viễn đầy nghi hoặc cùng bất an nhìn người trước mặt.
"Ninh tiên sinh, mời cậu đi theo chúng tôi, Lâu thiếu muốn gặp người."
Nói xong liền nhìn ra trong mắt Ninh Viễn đầy vẻ không muốn, lập tức mở miệng: "Ninh tiên sinh, xin cậu phối hợp với chúng tôi, chúng tôi đều được huấn luyện chuyên nghiệp, khẳng định cậu không thể chạy thoát, chúng tôi cũng nhận được lệnh là không được làm cậu bị thương, thế nhưng nhất định phải đưa cậu mang tới trước mặt Lâu Thiếu."
Ninh Viễn biết điều đối phương nói đều là sự thực, cho dù là cưỡng chế hay cậu có tự nguyên thì nhất định sẽ phải xuất hiện trước mặt Lâu Thiếu Ngự, biết rõ điều đó nên Ninh Viễn chỉ có thể thỏa hiệp, nói với người áo đen: "Tôi đi cùng các anh."
Đối phương đưa tay ra dấu mời về chiếc xe màu đen đỗ ở phía đối diện, hai người đi theo hai bên của Ninh Viễn, đi tới bên cạnh xe một người nhanh chóng chạy lên trước mở cửa xe cho cậu, chờ cậu ngồi vào cũng ngồi vào cùng, mà người còn lại thì vòng đằng sau xe ngồi sang phía bên kia, thế là Ninh Viễn bị kẹp giữa hai người, cho dù Ninh Viễn đồng ý đi cùng rồi nhưng hai người họ vẫn không dám lơ là cảnh giác.
Sau tầm mười phút đi xe Ninh Viễn được đưa tới một quán cafe, toàn bộ quán cafe đều không có ai. Người kia dẫn cậu đến một vị trí gần cửa sổ.
"Ninh tiên sinh, xin cậu chờ ở đây chốc lát, chúng tôi ở ngoài cửa bảo vệ cậu, Lâu Thiếu sẽ đến ngày."
Người kia nói xong cũng không đợi Ninh Viễn phản ứng lại đã đi ra ngoài giống như lời nói.
Lâu Thiếu Ngự quả nhiên rất nhanh đã đến, Ninh Viễn đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ xem Lâu Thiếu Ngự sẽ làm gì với cậu, quên luôn cả tình huống của bản thân, cho tới khi Lâu Thiếu Ngự kéo cái ghế ngồi xuống cậu mới phát hiện ra hắn đã đến.
Ninh Viễn không biết nên nói cái gì, mà Lâu Thiếu Ngự cũng không chủ động mở miệng, vẫn dùng ánh mắt lạnh như băng liên tục nhìn chằm chằm vào Ninh Viễn, Ninh Viễn bị ánh mắt của hắn cùng bầu không khí yên tĩnh này trở nên lúng túng, cậu có chút có chút khó chịu, cuối cùng đành mở miệng: "... Đã lâu không gặp."
Đáp lại cậu là tiếng hừ lạnh của Lâu Thiếu Ngự cùng lời nói đầy trào phúng: "Thật là đã lâu không gặp." Nói xong rồi lại im lặng.
Tình huống như vậy để Ninh Viễn càng thêm khó xử, cậu không thèm quan tâm nữa mà hỏi: "Anh tìm tôi... Có chuyện gì không."
"Ha ha... Tôi tìm em có chuyện gì? Chẳng lẽ tôi không nên tìm em sao? Lúc tôi thật lòng dốc toàn tâm để chuẩn bị sinh nhật cho em, em lại cùng cha tôi nghĩ ra kế hoạch để chạy trốn, thế mà tôi con mẹ nó còn ngu ngốc lo lắng cho em cùng chiếc taxi kia rơi xuống sống!"
"..." Đáp lại Lâu Thiếu Ngự chỉ có sự im lặng của Ninh Viễn.
"Những điều này không đủ để tôi tìm em và nghe lời giải thích sao? Những lời em từng hứa hẹn với tôi mẹ nó là cái gì chứ?"
"Xin lỗi... Tôi cũng từng động tâm với anh, lúc nói lời hứa hẹn cùng anh trong lòng tôi cũng nghĩ đến, nhưng tôi cảm thấy tôi và anh ở cùng nhau thực sự là không hợp, đặc biệt là sau việc của những tấm ảnh kia, ở bên cạnh anh tôi rất áp lực, tôi không biết lúc nào anh sẽ bạo phát rồi mất khống chế."
"Tôi ở trong lòng em cũng chỉ có cái này?"
"Cha của anh nói với tôi rằng ông ấy không thể hiểu rõ con trai mình, nhưng dù sao vẫn là con của ông, ông vẫn đoán được phần nào tính của anh. Nếu như cứ để tùy ý, khi tôi nhận ra thì mọi chuyện sẽ trở thành quá muộn, đến lúc đấy dù là khuyên thế nào, anh cũng sẽ đem tôi giữ lại bên người. Hiển nhiên cha anh cũng không muốn mọi chuyện đến mức đấy."
"Vì thế nên ông ấy nói gì em cũng tin? Kết hợp để lừa gạt tôi! Ở trước mặt tôi diễn trò? Sau đó tùy lúc nào cũng có thể rời đi?!" Dĩ nhiên Lâu Thiếu Ngự hết sức tức giận.
"Tôi cũng không phải là tin tưởng ông ấy, mà là chuyện này đã từng diễn ra với tôi ở đời thực, thế nên tôi mới có thể đoán ra." Ninh Viễn nói xong câu này, cả người như đang ở trong một khoảng không, Lâu Thiếu Ngự thì cảm thấy lúc này đây hắn và Ninh Viễn đang ở hai không gian khác nhau.
"Có ý gì?"
Ninh Viễn biết việc sống lại nghe vô cùng kì quái, nếu cậu nói ra không chừng Lâu Thiếu Ngự cũng sẽ không tin, sẽ cho rằng đây là do cậu muốn trốn đi nên mới bịa ra, và đây cũng chỉ là một cái cớ bồng bột. Đáng lẽ cậu không nên nói ra câu đấy.
"Không có gì... Chính tôi nghĩ rằng kết quả mà ông ấy nói tới hoàn toàn có thể xảy ra."
"Ha ha... Hóa ra một năm nay, những gì mà tôi đã nỗ lực vì em đều không là gì, hoặc có thể nói chính em không them để ý tới. Em nói xem, nếu sớm biết trước như vậy, lúc đó tôi không nên lo lắng đến cảm nhận của em không? Tại sao tôi lại phải uổng phí những công sức như vậy? Trực tiếp tìm một căn phòng nhốt em lại, thỏa thích làm những điều mà tôi muốn? Em thấy có đúng hay không?"
Lâu Thiếu Ngự ung dung hỏi một câu, thậm chí bên khóe miệng còn mang theo nụ cười, thế nhưng lại khiến Ninh Viễn liên tục đổ mồ hôi lạnh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT