“Rốt cuộc vẫn không bằng không chứng, cũng không nên nói oan cho người tốt.” Tiết Tri Thiển tìm đúng trọng tâm nói.
Hoắc Khinh Ly cũng đồng ý: “Ta cũng hy vọng không phải là sự thật, cho dù là vì mẹ ta, hắn cũng không cần thiết phải giết ta.”
“Trước kia nàng luôn nói lòng người khó
dò, trên miệng ta tuy không nói ra, kì thực trong lòng không cho là
đúng, cuối cùng lần này đã có thể hiểu biết phần nào. Thế nhưng mỗi
người làm một chuyện đều có lý do của họ, dù thiện hay ác, không kể thân tình trong đó thì không thể hoàn toàn biết hết được, giống như mẹ nàng
vậy, ai biết được những năm qua bà ấy sống có tốt hay không? Ta chỉ biết là bà ấy sống không hề vui vẻ, sở dĩ như vậy là bởi vì trong lòng bà ấy luôn có thù hận. Cha nàng đã chết rồi, mẹ nàng ngày giờ cũng không còn
nhiều nữa, cả đời bọn họ cho dù có nhiều gút mắc, đến bây giờ cũng đã
tan thành mây khói cả rồi, hơn nữa đối với nàng hay ta đều không liên
quan, Bạch Cảnh Giản lại càng không. Nếu hắn nhận nàng là tỷ tỷ thì tốt, nếu không muốn nhận, chúng ta cũng không lấy thứ gì của hắn, hắn cần gì phải tính toán chi li, về phần Lâm Tích Nhạn…” Tiết Tri Thiển dừng một
tí, nhớ tới việc nàng vẫn còn chán ghét Lâm Tích Nhạn, có thể hiểu người ta sẽ vì tình yêu làm ra những chuyện không lý trí: “Cô ta thích nàng,
nàng không thích cô ta, nói cho cùng cô ta cũng là người đáng thương,
chỉ cần nàng một mực không để ý tới cô ta thì một ngày nào đó cô ta cũng sẽ hoàn toàn hết hy vọng thôi.”
Hoắc Khinh Ly biết rõ nàng mệt mỏi, dọc
theo con đường này nàng vì mình mà lo lắng kinh sợ, nhận về không biết
bao nhiêu thua thiệt. Từ lúc các nàng bắt đầu yêu nhau đến nay, nàng ấy
vẫn mệt mỏi như vậy, những chuyện này sớm đã vi phạm ước nguyện ban đầu
của mình. Mình bất chấp thế tục sánh đôi cùng Tri Thiển, là vì cảm giác
mình có thể cho nàng ấy hạnh phúc, có thể cả đời cưng chìu nàng, yêu
nàng, che chở nàng, mà không phải để nàng đối mặt với những chuyện ngổn
ngang, càng không muốn tổn thương lòng nàng. Đây cũng là nguyên nhân mà
mình không nghĩ sẽ nói ra, hôm nay nghĩ đến, quả thực sai mười phần,
những chấp niệm kia vốn không có thì cần gì phải cưỡng cầu thêm nữa? Nhẹ nhàng hôn người trong lòng: “Tri Thiển, sau khi gặp được mẹ ta, chúng
ta về nhà được không?”
Tiết Tri Thiển cảm nhận được nàng tràn
ngập nhu tình, trong lòng xúc động, nàng đã muốn về nhà từ lâu lắm rồi,
nàng nhớ cha và mẹ, nhớ Tri Thâm, nhớ cả nhà, đương nhiên càng muốn cùng Hoắc Khinh Ly bình bình đạm đạm sống qua ngày, ân oán tình thù gì đó
thực sự làm người ta quá mệt mỏi, ánh mắt sáng lên gật đầu.
Hoắc Khinh Ly thì dùng nhiều nhu tình hơn hòa tan nàng…
Bởi vì không ai quấy rầy, ngủ một giấc
thoải mái thật ngon lành, sau khi thức dậy, Thường Tứ Hỉ đem lên cháo
canh gà đích thân xuống bếp làm, múc thêm một chén nữa đặt ở trước mặt
Tiết Tri Thiển, có hơi nịnh nọt nói: “Tiết đại tiểu thư, mời nếm thử tay nghề của nô tỳ ạ.”
Đây là lần đầu tiên Tiết Tri Thiển được
ăn món do Thường Tứ Hỉ nấu, từ lần trước tha thứ cho phát ngôn của
Thường Tứ Hỉ, về sau Thường Tứ Hỉ vẫn trung thành với nàng như vậy, để
nàng nhờ rất được việc, sau khi dùng một muỗng, gật đầu khen: “Hương vị
rất ngon, không ngờ Tứ Hỉ ngươi còn có tài nấu nướng rất khéo cơ đấy.”
Thường Tứ Hỉ khiêm tốn nói: “So với tiểu thư nhà chúng tôi thì vẫn còn kém nhiều lắm.”
Tiết Tri Thiển từng nếm qua món ăn do
Hoắc Khinh Ly nấu cho nên vô cùng tán đồng, càng nóng lòng trở lại kinh
thành, vội vã dùng xong cơm, sau đó nói với Hoắc Khinh Ly: “Chúng ta đi
thôi, đi sớm về sớm.”
Cần đối mặt thì dù sao vẫn phải đối mặt, Hoắc Khinh Ly cũng không muốn trốn tránh, nên vui vẻ đồng ý.
Không ngang ngược càn rỡ giống như hôm
qua, lần này hai người không mang theo ai, dọc đường đi vừa nói vừa
cười, lúc gần đến Danh Kiếm sơn trang thì đột nhiên thay đổi sắc mặt,
chỉ thấy trên vai Lâm Tích Nhạn đeo trường kiếm, ở giữa đường chờ các
nàng.
Khi Tiết Tri Thiển vừa thấy Lâm Tích
Nhạn, trước tiên liền nghĩ ngay đến chuyện ngày đó chịu vũ nhục, khuôn
mặt bởi vì tức giận mà đỏ bừng lên.
Hoắc Khinh Ly nhíu đôi mi thanh tú, người trước mắt tâm cơ đúng là thâm sâu, trước kia thật sự đã quá sơ suất.
Lâm Tích Nhạn buông miệng hỏi: “Sao bây giờ mới đến đây?”
Tiết Tri Thiển nghi hoặc nhìn thoáng qua Hoắc Khinh Ly, đoán là các nàng đã có hẹn từ trước.
Hoắc Khinh Ly vô tội nhún vai.
Tiết Tri Thiển lập tức trừng mắt nói: “Ngươi muốn đi thì cứ việc đi, chờ chúng ta làm gì?”
Lâm Tích Nhạn sờ cằm nói: “Tiểu mỹ nhân vẫn hung dữ như vậy à, bất quá ta rất thích.”
Tiết Tri Thiển: “…”
Hoắc Khinh Ly ôm Tiết Tri Thiển xuống
ngựa, đi đến trước mặt Lâm Tích Nhạn, lạnh lùng nói: “Còn tưởng rằng cô
nằm liệt giường đến ba ngày cơ đấy.” Kỳ thật hôm qua Lâm Tích Nhạn bị
thương không nhẹ, nếu không phải hôn mê, Hoắc Khinh Ly cũng không dễ
dàng thoát khỏi cô ta như vậy.
Lâm Tích Nhạn mắt đầy mị hoặc nhìn nàng:
“Nghe những lời này của nàng nói đến mập mờ như vậy, cũng không sợ người yêu nàng ghen sao.”
Tiết Tri Thiển: “…” Chân dậm xuống đất mấy lần, không ngừng khuyên chính mình, chỉ là châm ngòi ly gián mà thôi.
Điều Hoắc Khinh Ly suy nghĩ chính là mặc
kệ Lâm Tích Nhạn cùng Bạch Cảnh Giản có tình bạn cũ hay không, đã chạm
mặt thì nói rõ ràng một lần cũng tốt, nghĩ như vậy, chỉ nói: “Đi thôi.”
Đồng hành cùng Lâm Tích Nhạn, trong lòng
Tiết Tri Thiển trăm lần không muốn, bất quá nàng biết ý tứ Hoắc Khinh Ly cho nên chỉ có thể đáp ứng, nhưng vẻ mặt thâm thù đại hận vẫn hiện rõ.
Dưới bóng rừng trên đường là ba mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ, trái lại phong cảnh phải đẹp thêm mười phần mới có thể sánh bằng.
“Tiết cô nương, ta có một yêu cầu quá
đáng, không biết cô có thể đáp ứng không?” Nhìn thấy Danh Kiếm sơn
trang, Lâm Tích Nhạn đột nhiên nói.
Tiết Tri Thiển mặc dù không biết cô ta có chuyện gì muốn nhờ, nhưng đoán chừng không phải là chuyện tốt, quả nhiên…
Lâm Tích Nhạn nói: “Nam nhân có bản lĩnh
tam thê tứ thiếp, nữ nhân mặc nhiên cũng có bản lĩnh đó, ta và cô đều
thích Khinh Ly, Khinh Ly mặc dù thích cô nhiều hơn, có điều trong lòng
nàng ấy cũng không bỏ được ta, vì không muốn cho Khinh Ly khó xử, chi
bằng ta và cô làm Nga Hoàng – Nữ Anh* đi nhé?”
(*Nga Hoàng – Nữ Anh: là 2 chị em, cùng chung 1 chồng. là chị làm chính thất còn Nữ Anh là em thì làm thứ thiếp, tuy nhiên hai
chị em không bao giờ cãi vã ăn ở đoàn kết đoan trang hiền thục nhường
nhịn nhau từng cử chỉ hành động khiến người ngoài đều phải mến mộ.
Theo:wikipedia)
Hoắc Khinh Ly và Tiết Tri Thiển cùng nhau thay đổi sắc mặt.
Tiết Tri Thiển trong nội tâm hiểu được,
cho dù Hoắc Khinh Ly thề rằng trong lòng chỉ có mình nàng, nhưng Hoắc
Khinh Ly vẫn còn nợ Lâm Tích Nhạn một phần ân tình, bằng không cũng sẽ
không vì lo lắng cho an nguy của Lâm Tích Nhạn mà đêm hôm khuya khoắt đi tìm cô ta. Nói cho cùng Hoắc Khinh Ly nhìn bề ngoài là một người lãnh
khốc vô tình, kì thực lại là người trọng tình trọng nghĩa, nếu không đã
sớm một cước đá bay Lâm Tích Nhạn đến nơi chân trời nào rồi. Dù là như
vậy nhưng để cho nàng cùng người khác chia sẻ người yêu, nàng làm sao
chịu cho được! Đương nhiên đầu sỏ gây nên sự kiện kia, tựa như một cái
gai đâm thật sâu vào lòng Hoắc Khinh Ly, thời gian không thể làm phai
mờ, chỉ có nhổ sạch hoàn toàn mới là biện pháp tốt nhất, Tiết Tri Thiển
yên lặng suy tư.
Hoắc Khinh Ly thì nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện đùa này một chút cũng không hề buồn cười.”
“Ai kể chuyện cười cho nàng nghe hả.” Lâm Tích Nhạn nhíu mày: “Nàng ba lần bốn lượt giúp ta, còn không phải vì
trong lòng không bỏ được ta à?”
Hoắc Khinh Ly giận tái mặt: “Đây là hai chuyện khác nhau.”
Lâm Tích Nhạn cười: “Trong mắt của ta thì đều như nhau cả thôi, kỳ thật con người của ta rất dễ dàng thỏa mãn,
cùng lắm thì Tri Thiển cô nương kiêu ngạo làm lớn ta làm nhỏ, hơn nữa
tuyệt đối không tranh giành tình nhân, nàng được hưởng tề nhân chi
phúc*, còn ta đạt được ước nguyện, chẳng phải hoàn mỹ lắm sao?”
(*)Tề nhân chi phúc:ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Hoắc Khinh Ly: “…” Quả nhiên không thể
nói được với phường vô lại không biết đạo lý này, đổi đề tài: “Cảnh Giản cho cô thứ gì tốt mà cô muốn giúp hắn như vậy?”
Lâm Tích Nhạn sững sờ, rất nhanh lại khôi phục thái độ bình thường, cười nói: “Bạch Thiếu trang chủ ư? Ta và hắn
một chút quan hệ cũng không có, nàng cũng không phải không biết hứng thú của ta, ta chỉ thích mỹ nữ thôi, nếu là Bạch trang chủ thì còn có thể
suy nghĩ một chút.”
Hoắc Khinh Ly cũng nhếch khóe miệng, nói một câu hai nghĩa: “Mẹ ta quả thực là Tây Thi lâm bệnh*.”
(*tương truyền Tây Thi có bệnh thì càng đẹp hơn :3 )
Tiết cô nương đang thất thần cũng nhớ tới tối hôm qua cùng Hoắc Khinh Ly tán gẫu, từng nói đến chuyện này như trò cười… Lâm Tích Nhạn kỳ thật không phải là thích Hoắc Khinh Ly, mà là
khẩu vị nặng thích mẫu thân Hoắc Khinh Ly – Bạch Sương Sương… không dừng ở đó, tiếp tục “Xì” cười ra tiếng.
Lâm Tích Nhạn không vui trừng nàng một cái.
Tiết Tri Thiển càng không nể mặt cô ta,
cười càng dương quang sáng lạn hơn, giễu cợt nói: “Lâm cô nương là người yêu thích mỹ nhân, mà Bạch trang chủ lại diễm tuyệt thiên hạ, xinh đẹp
không ai bằng, Lâm cô nương nếu cao tay như thế thì ngại chi không thử
một lần, nói không chừng chẳng tốn chút sức lực nào đã có được vào tay
đó chứ!”
Lâm Tích Nhạn cũng không phải đèn đã cạn
dầu, nhịn xuống cơn giận, cười lạnh nói: “Chỉ tiếc là, thân thể của ta
đã trao cho Khinh Ly mất rồi, nếu như có suy nghĩ không an phận đối với
mẹ Khinh Ly, vậy cũng thật là đại nghịch bất đạo, ta thì không sao cả,
nhưng cô nói xem Khinh Ly làm sao chịu nổi đây?”
Từng gần gũi xác thịt với Lâm Tích Nhạn
chính là tử huyệt lớn nhất của Hoắc Khinh Ly, cũng là một chuyện sai lầm nhất đời này mà nàng đã làm, cho nên nàng không có tư cách chỉ trích
Lâm Tích Nhạn bất cứ chuyện gì, Lâm Tích Nhạn cũng vì bắt được yếu điểm
này của nàng mới năm lần bảy lượt uy hiếp nàng, cứ dính lấy nàng như kẹo mạch nha, bỏ cũng bỏ không xong, khiến cho nàng đau khổ dằn vặt không
sao chịu nổi.
Tiết Tri Thiển thấy Hoắc Khinh Ly nắm
chặt hai đấm, sắc mặt xanh mét, biết rõ trong lòng nàng tức giận không
nhẹ, cũng hiểu trong lòng nàng không thể làm gì, lại nhìn thấy Lâm Tích
Nhạn dáng vẻ dương dương tự đắc, càng sinh ra chán ghét, làm sao còn có
thể nhẫn nại, trực tiếp ngăn trước mặt Hoắc Khinh Ly, cùng Lâm Tích Nhạn tạo thế đối đầu.
Lâm Tích Nhạn dùng khóe mắt nhìn nàng,
mặt mũi tràn đầy khinh thường nói: “Sao nào, Tiết cô nương đang bày trận đấy à?” Dưới cái nhìn của nàng, Tiết Tri Thiển cùng lắm chỉ là nữ nhân
kiêu căng vô dụng mà thôi.
Tiết Tri Thiển ở trước mắt Hoắc Khinh Ly
luôn luôn rất yếu, ở trong mắt nàng thì Hoắc Khinh Ly luôn luôn võ công
cao cường, lý trí tỉnh táo, tài giỏi thận trọng, lại ôn nhu thâm tình,
có thể nói là tình nhân hoàn mỹ, cho nên nàng nguyện ý giấu đi sắc sảo,
núp ở dưới cánh chim Khinh Ly, bất cứ khi nào cũng muốn làm nũng với
Hoắc Khinh Ly, nàng thích cảm giác được Hoắc Khinh Ly sủng ái. Nhưng
hiện tại người trong lòng của nàng bị người khác hiếp đáp, thậm chí còn
muốn cướp người đi, kẻ gây sự như thế, quả thực khinh người quá đáng!
Tiết Tri Thiển giận tái mặt, ánh mắt sắc
bén nhìn Lâm Tích Nhạn, mặc dù dáng người nhìn qua vẫn là liễu rũ trong
gió, nhưng khí thế lại trở nên vênh váo hung hăng hơn, lạnh lùng nói:
“Không phải là ngươi luôn ỷ vào từng cùng Khinh Ly lên giường, dăm ba
câu nói mãi không chán ư? Ngươi không e ngại thẹn thùng nhưng ta lại
thấy mất mặt thay ngươi đấy, đừng làm như bản thân tam trinh cửu liệt
lắm, có muốn ta tặng đền thờ trinh tiết cho ngươi luôn không? Ngươi lên
giường cùng bao nhiêu người, trong lòng ngươi rõ nhất, ngươi đã hủy
trong sạch biết bao nhiêu cô nương, ngươi tự sờ vào lương tâm của ngươi
đi, người khác thì ta không biết, nhưng những chuyện xấu xa mà ngươi đã
làm với ta, ta vẫn còn nhớ rõ ràng tường tận! Là ta nể mặt Khinh Ly mới
không tính toán chi li với ngươi, nếu muốn động thủ với ngươi, ngươi cho rằng chỉ dựa vào võ công của ngươi, chỉ bằng chút ít binh tôm tướng cua trong Phượng Tiên bang thì có thể trốn thoát chắc? Ngươi làm ơn cầm
gương tự soi lại bản thân mình đi, xem thật kỹ bộ dạng xin ăn này của
ngươi, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, ngươi
nghĩ là Khinh Ly mở thiện đường* chắc, còn muốn nàng giữ ngươi lại á.
Nàng đối với ngươi đã hết lòng hết dạ, đã sớm không còn nợ nần gì ngươi, đừng suốt ngày có chút chuyện xưa cũ mà tìm đến phiền nàng, nếu thật
muốn truy cứu tới cùng còn chưa biết chân tướng ra sao, nếu ngươi còn
chấp mê bất ngộ thì chúng ta cứ thử chờ xem!”
*/thiện đường: nơi làm từ thiện/
Lâm Tích Nhạn bị nói đến mặt lúc đỏ lúc
trắng, nhất thời không tìm được lời phản bác, càng không ngờ Tiết Tri
Thiển lại nhanh mồm nhanh miệng như thế, còn có thể nói ra những lời ác
tâm như vậy.
Tiết Tri Thiển cũng chưa chịu cho qua, mà chuyển hướng sang Hoắc Khinh Ly, giọng vẫn lạnh như băng: “Hoắc Khinh
Ly, ta cũng nói cho nàng biết, nếu nàng còn để ý nữ nhân dây dưa không
dứt này, chúng ta coi như xong!”