Tiết Tri Thiển cùng Bạch Cảnh Giản đang sôi nổi thảo luận thì đột nhiên nghe được một tràng âm thanh làm bọn họ sợ hết cả hồn, cùng nhau ngẩng đầu
lên, chỉ thấy ba người Hoắc Khinh Ly đang đi về phía họ, người vừa lên
tiếng khi nãy chính là Tiết Tri Thâm.
Tiết Tri Thâm thật đúng là sợ bọn họ đang làm chuyện gì đó mờ ám, nên còn
chưa đến gần hắn đã lên tiếng nhắc nhở để tránh cho mọi người đều rơi
vào khó xử.
Tiết Tri Thiển không làm việc gì trái với lương tâm nên sắc mặt cũng vô cùng tự nhiên, ngược lại gương mặt của Bạch Cảnh Giản đều đã đỏ bừng, vừa
rồi trong lúc trò chuyện, hắn và Tiết Tri Thiển cách nhau rất gần, còn
ngửi đượ̣c hương thơm trên người nàng, khiến hắn có chút cảm giác như đi lạc vào cõi thần tiên.
Lúc ba người đã đến gần, Tiết Tri Thâm liền nháy mắt với Tiết Tri Thiển một cái.
Tiết Tri Thiển làm sao không hiểu được dụng ý của hắn, khẽ oán trách hắn,
ngươi nghĩ cái gì thế? Nhìn lại Hoắc Khinh Ly cùng Liễu Mạch, một người
sắc mặt lạnh như băng, một người lại mỉm cười rực rỡ như gió xuân, tuy
là hai loại thần sắc hoàn toàn khác nhau, nhưng có thể thấy rằng đều
đang suy nghĩ giống nhau, đều hiểu lầm nàng và Bạch Cảnh Giản đã làm cái gì đó, nhận ra điều đó mặt nàng trong nháy mắt cũng đỏ lên, muốn giải
thích rõ lại không biết phải giải thích thế nào, lại càng không thể ở
ngay trước mặ̣t Liễu Mạch nói ra việc hoài nghi hắn làm Hoắc tướng quân
bị thương.
Hoắc Khinh Ly nhàn nhạt nói: “Bây giờ đã không còn sớm nữa, không biết Liễu trang chủ đã an bài phòng khách cho bọn ta ở nơi nào vậy?”
Liễu Mạch nói: “Tại hạ đã giúp hai vị cô nương chuẩn bị thỏa đáng hai gian phòng…”
Hoắc Khinh Ly cắt ngang lời hắn: “Không cần đâu, Tri Thiển không biết võ
công, để cho nàng ngủ một mình ở phòng khác ta không an tâm, chỉ cần một gian phòng là được rồi.”
Gương mặt Tiết Tri Thiển lúc này lại càng đỏ hơn, còn chột dạ nhìn Tiết Tri Thâm một cái rồi mới cúi đầu.
Đương nhiên trong lời nói của Hoắc Khinh Ly còn có ý tứ khác, đó là Liễu gia trang này cũng không phải nơi an toàn gì.
Liễu Mạch vẫn nở nụ cười như cũ: “Cũng được.”
Sau khi nghe thấy tiếng cửa đóng “Rầm” một cái, Tiết Tri Thiển nhìn bóng
lưng của Hoắc Khinh Ly, thầm nghĩ ngợi, hẳn là nàng đang tức giận, mà
nàng tức giận không phải là do ghen đó chứ.
“Nàng thăm dò được gì không?” Hoắc Khinh Ly xoay người lại hỏi.
“Hả?” Tiết Tri Thiển nhìn nàng có chút không hiểu, chỉ thấy sắc mặt nàng cũng không khác gì thường ngày, trên mặt một chút không vui cũng chẳng thấy, đúng là mình nghĩ nhiều rồi, hơi xấu hổ một chút, lấy lại bình tĩnh
mới nói: “Chuyện này có thể liên quan đến Liễu Mạch.”
Hoắc Khinh Ly gật đầu: “Ta cũng đoán vậy.”
Tiết Tri Thiển im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Thật ra, ngươi đã sớm đoán ra là hắn có phải không?”
Tiết Tri Thiển bình tĩnh nói: “Mặc dù ta mới quen biết với Bạch thiếu hiệp
không bao lâu, nhưng lúc nãy qua một hồi trò chuyện với hắn, ta cũng
nhìn ra được hắn không phải là người xấu, ta còn biết được mối quan hệ
giữa cha và mẹ ngươi thân thiết hơn vẻ bề ngoài, hắn vốn cũng không có
lý do để tổn hại cha ngươi, mà những việc này tự bản thân ngươi cũng đã
hiểu rõ tại sao lại không nói cho ta biết?”
Hoắc Khinh Ly tiến lên một bước, ôm chặt lấy eo của nàng: “Ta cần phải xác nhận lại một chút.”
Tiết Tri Thiển hơi kinh ngạc: “Hắn là đệ đệ của ngươi, ngươi lại không tin hắn sao?”
Hoắc Khinh Ly nhẹ giọng nói: “Lòng người khó dò.”
Tiết Tri Thiển không biết nên trả lời thế nào nữa, nàng cảm thấy Hoắc Khinh
Ly như vậy có chút xa lạ, tâm nàng phòng bị rất kĩ, suy nghĩ trong lòng
nàng cũng chôn dấu thật sâu.
Hoắc Khinh Ly nhìn ra một tia nghi ngờ trong đáy mắt nàng, tựa đầu lên trán
của nàng nói: “Tại sao nàng lại dễ dàng tin tưởng người khác như vậy?
Hơn nữa nàng cùng Cảnh Giản mới quen biết không bao lâu sao lại có thể
ngồi nói chuyện một cách thân mật như khi nãy chứ?”
Hai người tiếp xúc thật gần, hơi thở của Hoắc Khinh Ly cứ quanh quẩn trên
mặt nàng, Tiết Tri Thiển lại không kìm chế được mà mặt lại đỏ lên, tim
cũng đập dồn dập, giải thích: “Bọn ta sợ là khi nói chuyện sẽ bị người
ngoài nghe được nên mới phải ngồi sát như thế.”
Hoắc Khinh Ly cũng dùng giọng nói dịu dàng của mình đáp: “Tri Thiển, nhìn
nàng cùng người khác thân thiết như vậy ta sẽ cảm thấy không vui.”
Tiết Tri Thiển nhỏ giọng trả lời: “Thấy ngươi cùng Liễu Mạch ta mới cảm thấy khó chịu.”
Hoắc Khinh Ly hỏi: “Tại sao nàng lại khó chịu?”
Tiết Tri Thiển cảm thấy thật ngượng ngùng, chuyện này bảo nàng làm sao có
thể nói ra được đây, lúc này nàng cũng phát hiện hình như bản thân đã
trúng phải độc dược của Hoắc Khinh Ly, từ khi đến Liễu gia trang này,
trong lòng nàng toàn bộ đều là Hoắc Khinh Ly, mới tuyệt làm sao, nhưng
lại vội vàng nhếch miệng, giả vờ khinh thường nói: “Vô sự lấy lòng,
không gian tức đạo.” (Không có việc gì lại tự nhiên tốt bụng, nếu không
có ý đồ thì cũng là trộm cắp)
“Nếu nói như nàng thì chẳng phải Tiết công tử lại càng nên đề phòng hơn sao?”
“Hắn làm sao có thể so sánh được với Tri Thâm, Tri Thâm là do thật lòng
thích ngươi…” Tiết Tri Thiển nói được một nửa, sắc mặt trắng bệch, tránh thoát khỏi vòng tay của Hoắc Khinh Ly, lặng lẽ ngồi xuống một bên.
Hai người rơi vào trầm lặng, không khí cũng ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Vẫn là Hoắc Khinh Ly mở miệng trước, lời nói lạnh buốt: “Nếu nàng đã hy
vọng ta cùng Tiết Trí Thâm ở bên nhau đến vậy, được thôi, ta sẽ làm như
nàng mong muốn.”
Tiết Tri Thiển nghe được những lời này lòng lại càng đau hơn, ngẩng đầu nhìn nàng, thật lâu mới thốt ra một câu: “Ngươi không thích hắn, tội gì phải miễn cưỡng chính mình?”
Trên mặt Hoắc Khinh Ly lại càng tỏ ra lãnh đạm: “Ý của nàng là trong lòng
nàng cũng không có ta, ta cũng không nên ép buộc nàng có phải không?”
“Ta.” Tiết Tri Thiển nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Hoắc Khinh Ly càng không biết
phải làm sao, vội vàng cúi đầu xuống, nước mắt liền rơi xuống mặt bàn.
Hoắc Khinh Ly lặng lẽ thở dài một hơi, bước đến gần, ôm nàng vào trong ngực: “Nha đầu ngốc, không muốn thì không muốn, có gì mà phải khóc?”
Trong lòng Tiết Tri Thiển đã vô cùng hỗn loạn, không biết nên nói gì.
Hoắc Khinh Ly nói tiếp: “Những lời kia nàng cứ xem như ta chưa từng nói ra, chúng ta lại quay về như trước đây có được không?”
Tiết Tri Thiển lau nước mắt trên mặt vội nói: “Nàng biết điều đó vốn không thể được mà.”
Hoắc Khinh Ly cảm thấy hơi buồn bực: “Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy nàng muốn ta phải làm thế nào?”
Tiết Tri Thiển biết rõ Hoắc Khinh Ly đang cố ý làm khó mình, nhưng nàng cũng thật sự không nghĩ ra mình nên làm gì đây, khi mà được Hoắc Khinh Ly
ôm, Tiết Tri Thiển chỉ muốn tựa vào vai nàng, không buồn nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa.
Hoắc Khinh Ly nâng mặt nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mình, giúp nàng lau
khô nước mắt trên mặt, dịu dàng hỏi: “Tri Thiển, có phải ta đang làm khó nàng không?”
Thấy nàng lau khô nước mắt cho mình, Tiết Tri Thiển cũng không còn khóc nữa. Những lời Hoắc Khinh Ly nói lúc thì làm nàng cảm thấy cực kì lạnh giá,
lúc lại cho nàng ấm áp như được tắm gió xuân, đôi khi lại là lãnh khốc
vô tình, đôi khi lại dịu dàng như nước, có lúc tựa hồ như không hiểu
nàng đang nghĩ gì, có lúc lại giống như hoàn toàn nhìn thấu lòng dạ của
nàng, làm cho nàng luôn cảm thấy phập phồng lo sợ, không có một khắc nào được thư thả.
Hoắc Khinh Ly tha thiết nhìn Tiết Tri Thiển, trong mắt lộ vẻ đau lòng, hồi
lâu mới đưa tay ra nâng cằm nàng, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi,
không giống như hôm qua chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn này mang
theo tính xâm lược, đồng thời đè ép cánh môi mềm mại của nàng, còn vươn
đầu lưỡi lả lướt trên môi nàng, đẩy ra hàm răng trắng trượt đi vào,
triền miên quấn quýt nhau.
Tiết Tri Thiển dường như đã quên mất cách hô hấp, càng không biết nên đáp
lại thế nào, chỉ có thể nhắm mắt lại lắng nghe tiếng tim đập hỗn loạn
của mình, nụ hôn ngày càng đắm đuối nhưng lại càng mềm mại dịu dàng.
“Tri Thiển, nếu như không phải ta biết rõ trong lòng nàng cũng có ta, thì ta cũng đã bỏ mặc tình cảm của mình rồi, ta biết trong lòng nàng còn rất
nhiều gánh nặng, và ta cũng chỉ chiếm một góc nhỏ trong trái tim nàng,
tất cả những việc này đối với ta đều không sao cả, ta sẽ không hối thúc
nàng, sẽ cho nàng thời gian, chậm rãi chờ đợi nàng, chỉ là nàng đừng hết lần này đến lần khác đẩy ta về phía người khác, được không, dù là Tiết
Tri Thâm cũng không thể, trên đời có rất nhiều thứ không thể buông tay
nhường đi cho kẻ khác.”
Tiết Tri Thiển hơi chật vật một tí, vươn cánh tay ôm lấy nàng, co rúc trong
ngực nàng, dằng dặc nói: “Nhưng ta không thể hiểu được những thứ trong
lòng nàng, cũng không thể nhìn thấy một chút nào về tương lai của chúng
ta.”
Hoắc Khinh Ly hôn lên tóc Tiết Tri Thiển: “Nàng chỉ cần biết rằng trong trái tim ta lúc nào cũng có nàng.”
Khi Tiết Tri Thiển thức dậy, phát hiện các nàng đang ôm nhau một cách thân
mật, tư thế này làm cho lòng nàng cảm thấy an tâm, lại khiến nàng càng
thêm quyến luyến, đặc biệt là trong hoàn cảnh ở nơi xa lạ thế này, loại
cảm giác muốn được ỷ lại càng dâng lên mạnh mẽ, nàng lại chợt nghĩ, phải chăng Hoắc Khinh Ly đang dùng cách này để mình từng bước tiếp nhận
nàng, gần gũi nàng, quen thuộc nàng, rồi đến một ngày nào đó sẽ không có cách nào rời bỏ nàng?
Hoắc Khinh Ly vẫn còn chưa tỉnh, nhìn gương mặt xinh đẹp vẫn còn đang say
ngủ khiến Tiết Tri Thiển ngây ngốc nhìn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, rồi khẽ thở dài một cái, chẳng lẽ Hoắc Khinh Ly nói đúng, người này đã tồn tại trong tim nàng từ rất lâu rồi, chỉ là chính bản
thân nàng cũng không biết, cũng không dám nghĩ đến, vì các nàng đều là
nữ nhi, các nàng không cách nào có thể ở bên nhau, nàng tình nguyện cùng Hoắc Khinh Ly hằng ngày cãi nhau còn có vẻ chân thật hơn, loại quan hệ
này làm cho nàng sợ hãi, làm cho nàng cảm thấy không nắm bắt được.
Tiết Tri Thiển nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta phải làm thế nào bây giờ?”
Trong lúc nàng lầm bầm, Hoắc Khinh Ly không biết từ lúc nào đã tỉnh, ôm lấy
cổ của nàng, hôn lên môi nàng, thật lâu sau mới buông nàng ra, trong mắt ánh lên tia vui vẻ, hỏi: “Nàng suy nghĩ cả đêm sao?”
Khuôn mặt Tiết Tri Thiển đều đã đỏ bừng, vội vàng đẩy nàng ra, sau khi nhảy
xuống giường, vừa thẹn vừa giận nói: “Sao ngươi lúc nào cũng như vậy,
không bao giờ thấy ngươi hỏi ta trước một tiếng!”
Hoắc Khinh Ly ôm chăn mền, vẻ mặt vô tội nhìn nàng: “Loại chuyện này là do kiềm lòng không đặng mà cũng phải hỏi trước sao?”
Tiết Tri Thiển suy nghĩ một lát, hình như là không cần thật.
Hoắc Khinh Ly tiếp tục oan ức nói: “Hơn nữa, đây chính là nụ hôn đầu tiên của ta đó.”
Tiết Tri Thiển thiếu chút nữa đã đáp trả, ta thì không phải chắc!
“Hơn nữa, ta thấy nàng cũng rất thích mà.”
Tiết Tri Thiển lập tức thấy tim đập nhanh hơn, chưa từng thấy qua ai vô sỉ
như người này lại còn làm ra vẻ mặt vô tội như vậy, giơ cánh tay lên,
chỉ về phía nàng tức giận nói: “Được lắm, ta không…thèm nói với ngươi
nữa!” Dứt lời, nàng toan mở cửa đi ra ngoài.
Hoắc Khinh Ly vội vã nói với theo: “Tri Thiển à, nàng đang mặc trung y đó.”
Tiết Tri Thiển cúi đầu nhìn, đúng là như vậy thật, thực là bị nàng ta chọc giận đến hồ đồ rồi.
Hai người “giằng co” thêm một lúc nữa mới chịu rời khỏi phòng.
Tiết Tri Thiển không dám gặp Tiết Tri Thâm, đành phải rời khỏi Liễu gia trang trước.
Hoắc Khinh Ly đương nhiên sẽ đi cùng nàng, dặn dò một tiểu nha hoàn giúp các nàng nói lời cáo từ đến chủ nhân.
Cũng giống như lúc đi, lúc về hai người cùng cưỡi chung một con ngựa, rời khỏi Liễu gia trang.
Bất quá Tiết Tri Thiển đã không còn dáng vẻ nhiệt tình với những thứ mới mẻ hai bên đường nữa, trong đầu nàng đều đầy ấp chuyện của nàng cùng Hoắc
Khinh Ly, ở giữa còn có thêm một Tiết Tri Thâm khiến nàng mới cảm thấy phiền não làm sao, suốt đường đi không ngừng than thở.
Hoắc Khinh Ly làm sao không biết được những gì nàng suy nghĩ, nói: “Nàng cứ che dấu Tiết công tử như vậy cũng không phải là cách.”
Tiết Tri Thiển rầu rĩ nói: “Ta biết rõ, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra
cách nào khác, trước hết chỉ có thể không cho hắn biết.”
Hoắc Khinh Ly nói: “Chi bằng, nàng cứ nói thẳng ra cho hắn rõ đi.”
Tiết Tri Thiển không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Đương nhiên không được!” Nói
xong lập tức nhận ra mình hơi nặng lời, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy gương mặt của Hoắc Khinh Ly đã lộ vẻ bi thương, trong lòng lại mềm
nhũn: “Ý của ta là cho dù muốn nói cho hắn biết cũng phải tìm cơ hội tốt một chút, cứ nói thẳng ra như vậy có khả năng sẽ dọa hắn sợ chết khiếp, ta cũng sợ hắn không thể tha thứ cho ta.”
“Nàng cũng không làm gì sai, vì sao phải cần hắn tha thứ?”
Tiết Tri Thiển đáng thương nói: “Tóm lại, cho ta chút thời gian đi, có được không?”
Hoắc Khinh Ly nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, nói: “Được rồi, ta nghe theo nàng.”
Tiết Tri Thiển thấy nàng chấp nhận nghe theo những tính toán của mình, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy ngòn ngọt, còn muốn nói thêm vài lời
nữa thì bỗng nghe thấy phía sau có người hô lên, tình ý vừa có được bỗng dưng bay đi đâu mất, hóa ra là Tiết Tri Thâm đuổi theo tới đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT