Tiết Tỉnh Xuyên nhìn Kim Ngọc Luật mặt không thay đổi nói.
Những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, trước cửa Quốc Giáo học viện, nhất thời trở nên an tĩnh.
Mọi người cũng đã nhận ra, Tiết Tỉnh Xuyên mặc dù mặt không chút thay đổi, nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng tiếng tiền bối này gọi rất bình tĩnh, không có chút do dự —— những người biết lai lịch của Kim Ngọc Luật sẽ không cảm thấy kỳ quái, đương kim đại lục ba mươi tám thần tướng Phí Điển có tư lịch lớn nhất, hướng về phía hắn cũng không thể dùng tư lịch ra nói chuyện, Tiết Tỉnh Xuyên cho dù là Đại Chu danh tướng, xưng đối phương một tiếng tiền bối cũng là chuyện đương nhiên —— nhưng đám thanh niên trước cửa Quốc Giáo học viện cũng không biết chuyện này, cho nên rất khiếp sợ.
Kim Ngọc Luật cười cười, nói: "Có người muốn xông tới, ta chỉ có thể ngăn cản."
Tiết Tỉnh Xuyên xoay người, nhìn đám nam tử tuổi trẻ kinh đô cả người đầy máu, khẽ cau mày, nói: "Hạ thủ không khỏi nặng một chút."
Kim Ngọc Luật lắc đầu nói: "Ta từ trước đến giờ là quân nhân, có chức trách gìn giữ lãnh thổ, Ma tộc dám vượt qua quốc cảnh một bước, ta sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đem bọn họ đánh lui, ta bây giờ là người gác cổng của Quốc Giáo học viện , trách nhiệm gìn giữ đại môn, có người muốn xông vào Quốc Giáo học viện, ta cũng phải đem bọn họ đánh lui, bất kể hậu quả thế nào."
Tiết Tỉnh Xuyên trầm mặc im lặng, hắn biết phân lượng trong những lời này của đối phương.
Mà lúc này, một vị phó tướng tuổi trẻ đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói mấy câu.
Tiết Tỉnh Xuyên khẽ nhíu mày, nói: "Chuyện này náo quá lớn, không thể nào đẹp mắt."
Kim Ngọc Luật chỉ vào trong đám người lại bắt đầu mơ hồ có dấu hiệu xôn xao, thỉnh thoảng có thể nghe được ô ngôn uế ngữ, nói: "Ngài xem chúng ta có thể làm sao? Bọn họ đã ở ngoài viện náo động thời gian rất lâu, triều đình không đến duy trì trật tự cũng thôi, chẳng lẽ còn muốn ngăn cản chúng ta duy trì trật tự?"
Tiết Tỉnh Xuyên đã nhíu mày càng thêm lợi hại, hôm nay Quốc Giáo học viện liên tiếp gặp chuyện không may, nhất là chuyện vừa rồi, hoàn toàn chính là chút chuyện xấu, nếu như không phải trong cung truyền lời để cho hắn tới khống chế cục diện một chút, tránh ảnh hưởng quá mức ác liệt, hắn làm sao lại trình diện ở đây.
Tên thanh niên phó tướng nói: "Đại nhân, hay là ở bên cạnh xem thêm một chút, nếu có người xúc phạm tới Chu luật, hỏi tội cũng không muộn."
Tiết Tỉnh Xuyên nghe vậy rất vui mừng, nghĩ thầm quả nhiên không hổ là người mà chính mình coi trọng, đề nghị này rất hợp lý.
Hắn không chút do dự, hướng một tòa tửu lâu bên cạnh bách hoa hạng đi tới, chuẩn bị bàng quan không để ý. Hỏa Vân lân có chút ngơ ngẩn nhìn chung quanh, cũng đi theo. Đội cấm quân còn lại ở cửa Quốc Giáo học viện xếp thành hàng, nói rõ ai cũng không giúp, nhưng không ai được phép làm quá mức .
Tiết Tỉnh Xuyên rất hài lòng với cục diện này, nhưng hai đám người trong ngoài Quốc Giáo học viện lại phi thường không hài lòng.
Mọi người tới gây chuyện cảm thấy một chút người bị đánh tới trọng thương, Tiết Tỉnh Xuyên cùng cấm quân lại chẳng quan tâm không tróc nã hung thủ, điều này thật sự không có đạo lý, Đường Tam Thập Lục lại cảm thấy những người đó còn đang ở trước viện ồn ào, các ngươi lại không ra mặt ngăn cản, cũng không có đạo lý.
Dù sao thế nào cũng không có đạo lý.
Tiết Tỉnh Xuyên cảm giác mình bị buộc muốn tới xử lý chuyện này, càng không có đạo lý, cho nên hắn không muốn nói tới đạo lý, dù sao cấm quân ở chỗ này, nói vậy không có ai còn dám lao vào Quốc Giáo học viện, người của Quốc Giáo học viện cũng sẽ không đến mức không nể mặt mình tiếp tục đả thương người, mình có thể cho trong cung một câu trả lời thỏa đáng.
Địa phương cần đại nhân vật như hắn phải có một câu trả lời, chính là hai tòa cung: hoàng cung và Ly cung.
Chỉ bất quá hắn không ngờ tới, ba tên thiếu niên trong Quốc Giáo học viện, có thể sẽ cho hắn thể diện, nhưng còn để ý tới một câu trả lời thỏa đáng ình hơn.
Thấy cấm quân chẳng qua nghiêm nghị xếp thành hàng đứng ở trước Quốc Giáo học viện, mọi người tới gây chuyện đoán được, chỉ cần đám người mình không tiếp tục lao vào Quốc Giáo học viện, triều đình sẽ không để ý tới, có chút người gan lớn, nhanh chóng bắt đầu tiếp tục mắng lên.
Ở viện môn so với ở trong tàng thư quán nghe rõ ràng hơn rất nhiều, nghe những từ ngữ như tiểu tử nông thôn, con cóc ..., nghe những người đó không hề để tâm đạo lý một mực nói hôn thư là giả, tâm tình của Trần Trường Sinh trở nên có chút trầm trọng , Đường Tam Thập Lục gương mặt càng thêm băng giá, tay nắm chuôi kiếm càng ngày càng gấp.
"Có phải ngươi điếc hay không? Thanh âm lớn như vậy cũng nghe không được?"
Đường Tam Thập Lục hướng về phía tên thanh niên phó tướng của cấm quân hô.
Tên thanh niên phó tướng xoay người lại, mặt không chút thay đổi liếc hắn một cái, nói: "Nghe rất rõ ràng, thì sao?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Nếu nghe thấy bọn họ đang mắng người, chẳng lẽ các ngươi không ngăn cản sao?"
Thanh niên phó tướng trầm mặc chốc lát, tựa hồ rất chân thành suy tư một chút, sau đó nói: "Tại sao ta phải ngăn cản?"
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt càng lãnh, nhìn hắn nói: "Ta đây muốn muội muội của ngươi, có phải cũng có thể hay không?"
Nghe lời này, đám cấm quân giận dữ, ánh mắt hằm hằm nhìn hắn, lúc này thần tướng đại nhân đang tạm nghỉ trong tửu lâu, chỉ cần thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ xông lên đem tên thiếu niên miệng đầy ác ngữ này vật lăn ra đất, dạy dỗ hắn một phen.
Tên thanh niên phó tướng kia rất quỷ dị không có tức giận, ngược lại rất chân thành nói: "Ngươi xác định muốn chuyện đó sao?"
Đường Tam Thập Lục nhớ tới bộ dạng thô man của cô nương kia khi còn bé, rùng mình một cái, cố tự trấn định nói: "Ta chỉ nói như vậy, cũng không phải thật tình làm thế."
"Làm cũng không dám làm, nói cũng không dám nói, lúc này bị một ngàn người chỉ vào mặt mắng cũng không dám cãi lại, thật không có tiền đồ."
Thanh niên phó tướng nhìn hắn giễu cợt nói: "Mau mau trốn về Vấn Thủy, ở trước mặt lão thái gia khóc nhè đi.
Đường Tam Thập Lục nghe vậy rất giận dữ, chỉ vào đám người đông nghịt ngoài cửa viện nói: "Một người mắng một ngàn người, ngươi cho rằng ta ngu a."
Tên thanh niên phó tướng nghiêm nghị nói: "Ta cũng không có biện pháp gì, miệng là bọn hắn , chẳng qua là thanh âm truyền tới trong học viện, ai có thể quản được?"
Trần Trường Sinh cảm thấy hai người này đối thoại có chút vấn đề, đi tới phía trước, thấp giọng hỏi: "Các ngươi biết nhau?
"Đem đám người này đuổi đi rồi sẽ nói với ngươi." Đường Tam Thập Lục nói.
Có người nhìn Trần Trường Sinh, cảm thấy rất giống cùng hình dung trong truyền thuyết, quả thật bình thường chí cực, mà Đường Tam Thập Lục quần áo hoa lệ, dung nhan anh mỹ, hẳn không phải người này, có tiếng bàn luận xôn xao vang lên, rất nhanh đã xác nhận hắn là Trần Trường Sinh, như lửa nóng đun dầu, tiếng quát mắng nhất thời dâng cao, như muốn xé rách thiên không ở kinh đô.
Sắc mặt của Đường Tam Thập Lục càng ngày càng khó coi, tay trái lặng lẽ thủ thế.
Sáng sớm viện môn bị đánh gãy, lúc này đặt ở hậu phương, Hiên Viên Phá chẳng biết lúc nào đã rời đi, hắn dựa theo sắp xếp của Đường Tam Thập Lục, dọc theo tường viện đi về phía tây một đoạn rất dài, sau đó trèo thang ra ngoài, lại từ đầu kia của bách hoa hạng chen vào trong đám người.
Đám người mặc dù rất đông đúc, nhưng ai chịu được khí lực của tên Yêu tộc thiếu niên này, trong khoảng thời gian đang nói chuyện, hắn đã đi tới địa phương cách viện môn hai mươi trượng, bên cạnh đều là các thanh niên đang xúc động phẫn nộ, không có ai chú ý tới sự khác thường của hắn.
Trong tay của hắn cầm một tảng đá.
Khi hắn thấy Đường Tam Thập Lục ra dấu tay, biết chính vào lúc này, nhưng vẫn do dự, cho đến khi thấy ánh mắt hàn lãnh chí cực của Đường Tam Thập Lục, nghĩ tới nếu như không làm theo, ngày sau ở bên trong Quốc Giáo học viện sẽ có hậu quả thế nào, cuối cùng mới cắn răng hạ quyết tâm.
Hắn giơ tảng đá, ném về phía cửa Quốc Giáo học viện, đồng thời la lớn: "Ném chết đồ hỗn trướng này."
Đám người tràn đầy ô ngôn uế ngữ , an tĩnh trong nháy mắt, tất cả mọi người nghe rõ ràng những lời này, cũng nhìn thấy khối đá đang bay về phía cửa của Quốc Giáo học viện, thậm chí thấy rõ ràng tảng đá bay đi đúng một đường thằng, có người chuẩn bị ủng hộ, có người sắc mặt trở nên tái nhợt.
Chuyện này, thật sự sẽ ồn áo náo động hay sao?
Ba
Theo một tiếng vang lên, khối đá nặng nề nện vào trên thềm đá trước cửa Quốc Giáo học viện, vỡ thành mấy khối, sau đó chấn lên, cuối cùng lại rơi xuống lần nữa.
Lúc ấy, tảng đá cách chân của Trần Trường Sinh, chỉ có mấy tấc cự ly, tóe lên tàn khối, không có đập trúng chân của hắn, chỉ có thể nói hắn vận khí không tệ.
Đường Tam Thập Lục than thở nghĩ tới, không hổ là Yêu tộc, khống chế lực lượng quả nhiên tài trí hơn người, lại có thể ném chuẩn như thế.
Hiên Viên Phá trong đám người thì có chút sợ hãi nghĩ tới, tại sao khí lực dùng hơi lớn một chútt?
Vô luận như thế nào, một khối tảng đá rơi xuống .
Trước cửa Quốc Giáo học viện, trong nháy mắt từ khẩu chiến biến thành dã chiến.
"Lại dám dùng vũ khí tới công kích sao."
Đường Tam Thập Lục giận dữ mắng, từ trên mặt đất lấy một khối đá, ném về phía đám người đối diện.
Chỉ nghe sưu một tiếng lệ vang phá không, tiếp theo chính là một tiếng kêu đau đớn.
Một gã nam tử mặc quần áo văn sĩ che trán, ngã ngửa ra sau, giữa ngón tay trào ra máu tươi.
Ngay sau đó, tảng đá thứ hai của Đường Tam Thập Lục lại đến, ba một tiếng, một gã nam tử kinh đô rụng mấy chiếc răng, miệng đầy là máu.
Đám người ngoài viện lúc này đã tỉnh lại, kinh hoảng hô thầy thuốc, có người tức giận hô phản kích, lại có người lao tới phía trước cấm quân, chỉ vào hai gã đồng bạn cả người đầy máu chỉ trích điều gì, yêu cầu cấm quân mau đi đuổi bắt hung đồ, tràng diện hoàn toàn hỗn loạn.
Cuối cùng có người bắt đầu phản kích, bọn họ trên mặt đất nắm được thứ gì, liền ném về phía cửa Quốc Giáo học viện.
Tràng diện biến thành hỗn chiến, đội cấm quân đứng ở dưới tường viện của Quốc Giáo học viện, tự nhiên không có biện pháp ra mặt ngăn cản.
Ngay từ thời điểm đám người kia bắt đầu ném đá, Đường Tam Thập Lục đã mang theo Trần Trường Sinh rời khỏi viện môn, theo chiếc thang đã sớm sắp đặt leo đến trên tường, ý bảo Trần Trường Sinh từ phía dưới tiếp đá cho hắn, phía dưới phiến tường viện này trồng hoa mai, phủ lên trên gốc một tầng đá, cái gì cần có đều có.
Tình hình phía ngoài Quốc Giáo học viện hoàn toàn không giống, bách hoa hạng từ trước đến giờ quét dọn cực kỳ sạch sẽ, trên sàn đá xanh mấy ai có thể dễ dàng kiếm được đá? Muốn đem đá xanh nạy lên ư? Còn không nhanh bằng đi về nhà lấy đao mang tới.
Có người nhìn viện môn Quốc Giáo học viện tàn phá, phát hiện nơi đó có không ít đá vụn, còn có chút gỗ vụn có thể dùng được, liền muốn chạy tới kiếm chút ít đạn dược cho đồng bạn, nhưng mà Kim Ngọc Luật còn đang ngồi trên ghế, làm sao có người dám đi vào?
Lấy hữu tâm đối vô chủ, lấy hữu bị chiến vô bị, xu thế thắng bại của trận hỗn chiến này đã quá rõ ràng.
Đường Tam Thập Lục canh giữ trên tường, mỗi lần ném một tảng đá, lại có một người ngã xuống.
Tiếng kêu rên liên miên không dứt, hơn mười người liên tiếp bị tảng đá đánh trúng.
Lúc sáng sớm, Quốc Giáo học viện bị xe ngựa của Thiên Hải gia đánh vỡ viện môn, đến hiện tại cả thành vây mắng Quốc Giáo học viện, hắn đã nhịn rất lâu rồi, lúc này rốt cuộc tìm được cách thức phát tiết, làm sao có thể mềm mỏng được, hòn đá mang theo gió gào thét mà đi, tường viện liên tiếp vang lên tiếng kêu rên.
Có người đứng xa hơn một chút, cho rằng hắn ném không trúng chính mình, trợn tròn mắt liều mạng mắng chửi, nơi nào nghĩ đến, một khắc sau, đã có hòn đá từ trên tường của Quốc Giáo học viện phá không bay tới, hung hăng nện vào trên trán của hắn, trực tiếp đánh hắn ngã lăn.
... Thời điểm Đường Tam Thập Lục dùng chân nguyên bao phủ hòn đá để đánh người, hắn suy nghĩ cái gì?
"Thật là đã tay."
Hắn đứng ở trên tường, thích thú hô to, tùy ý vung tay, mỗi tảng đá gào thét bay đi, là có người té xuống, thật sự có thể nói là huy sái tự nhiên.
Thiếu niên thiên tài trên Thanh Vân bảng, dùng chân nguyên để đối phó đám dân thường tới gây chuyện, không phải khi dễ người thì là cái gì?
Hắn hôm nay đã tiến vào Tọa Chiếu thượng cảnh, có thể nói là cường giả đỉnh cao trong thế hệ trẻ, tảng đá từ trong tay của hắn bay ra, cho dù cố ý không cần chân nguyên, vẫn mạnh mẽ như một mũi tên, những người trong ngõ làm sao chịu nổi?
Ô ngôn uế ngữ trước Quốc Giáo học viện, sớm bị tiếng kêu rên thay thế, nhiều tiếng quát mắng, cũng đã biến thành tiếng khóc ngập trời.
Phía trước tường viện, đám người hối hả ngược xuôi, tránh né chung quanh, máu tươi giàn giụa, bụi mù nổi lên.
Thật có thể nói là đàm tiếu nhân gian, cường địch tan thành mây khói.
"Quá mức rồi quá mức rồi."
Tên thanh niên phó tướng trong cấm quân, nhìn thảm trạng của dân chúng, cuối cùng sinh ra chút ít không đành lòng, xoay người hướng về phía Đường Tam Thập Lục trên tường viện hô lên.
Nói về, Đường Tam Thập Lục thật sự làm việc vô cùng có nghiên cứu, chỗ khác không đứng, liền đứng ở trên tường phía trên đội ngũ cấm quân, lúc trước đám người ở bốn phía cũng nhặt được vài hòn đá, nhưng thời điểm phản kích, có ít nhất một nửa bởi vì sợ ném chuột vỡ đồ, không dám làm liều.
Đường Tam Thập Lục không ngừng tay, hỏi: "Quá mức chỗ nào?"
Tên thanh niên phó tướng bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng đã đánh người thành như vậy, còn không quá đáng?"
"Ngươi lúc trước đã nói, miệng là của bọn hắn , chẳng qua thanh âm truyền tới trong học viện, cho nên ngươi không có biện pháp... Hiện tại đá là của ta, tay cũng là của ta, chỉ không khéo bay đến bên ngoài viện, có cái gì khác nhau? Hơn nữa, tảng đá đầu tiên do bọn hắn ném."
Lúc nói những lời này, Đường Tam Thập Lục quét mắt nhìn trong đám người, xác nhận Hiên Viên Phá đã sớm thừa dịp hỗn loạn chạy đi, hoàn toàn yên lòng, tiếp tục dùng tảng đá ném người.
Trong ngõ hẻm bụi mù tiếp tục dâng lên, tiếng khóc rung trời, mọi người dắt díu lẫn nhau rời đi, tràng diện cực kỳ thê thảm, đúng như quân đội bị đánh bại vậy.
Đám người đã tan tác như ong vỡ tổ, nhưng Đường Tam Thập Lục cũng không định ngừng tay, híp mắt, cầm lấy một khối đá, nhắm trúng một người chạy cuối — hắn nhớ rất rõ ràng, lúc trước người này trực tiếp mắng Trần Trường Sinh là dạng trai bao, chỉ bị một tảng đá đập vỡ đầu, làm sao có thể đủ?
Bởi vì phong hôn thư tồn tại, tòa kinh đô này, đối với Quốc Giáo học viện cùng Trần Trường Sinh triển hiện tập thể không có thiện ý.
Đường Tam Thập Lục đem không có thiện ý cùng buồn bực, dùng những tảng đá kia ném toàn bộ ra ngoài.
Trần Trường Sinh không có làm cái gì, chẳng qua chỉ ở phía dưới tường viện không ngừng lần lượt đưa đá, nếu thay đổi ngày thường, hắn sẽ cho rằng chuyện này là hồ nháo, là lãng phí thời gian cùng sinh mệnh, nhưng hôm nay hắn rất vui vẻ, xiêm y bị cành mai phá vỡ cũng không biết.
Thì ra sinh mệnh có rất nhiều cách thưởng thức, hoặc có thể nói là cách chơi.
Có lẽ không có ý nghĩa, nhưng thật sự rất có ý tứ.
Hơn nữa, chuyện này thật sự rất vui vẻ .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT