Ở trong vô số tầm mắt khiếp sợ, Hiên Viên Phá đi xuống khỏi lôi đài, đi tới trước bàn nhỏ, nhìn tên tiểu quan kia hỏi: "Xin hỏi vòng kế tiếp bao lâu nữa mới diễn ra?"
Tên tiểu quan kia nghĩ tới hình ảnh trên lôi đài vừa rồi, tầm mắt trong vô thức thấp xuống, tựa như muốn tránh nhìn vào mắt hắn, nhưng lại thấy được quả đấm của Hiên Viên Phá.
Chính là quả đấm nhìn tầm thường không có gì lạ, nhưng lại đáng sợ như vậy.
Tên tiểu quan kia sắc mặt trở nên trắng bệch , dùng đôi tay run rẩy đảo danh sách, lật xem thời gian rất lâu, mới lên tiếng: "Phía sau còn có... Bảy trận."
Thanh âm của hắn cũng có một chút run rẩy, không biết bởi vì sợ hãi, hay bởi vì điều gì khác.
Hiên Viên Phá không chú ý tới những chi tiết này, suy nghĩ một chút xem bảy trận cần bao lâu, đi tới phía ngoài đám người.
Rất nhiều ánh mắt tò mò vẫn rơi vào trên người của hắn, nghĩ thầm hắn vừa đạt được thắng lợi của trận đấu này, lúc này muốn đi đâu đây?
Tên tiểu quan kia đã bình phục chút cảm xúc, nghĩ tới sự thất thố của mình lúc trước, lại có chút xấu hổ quá thành giận, gương mặt tái nhợt sinh ra hai vệt màu đỏ khác thường.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng động xôn xao vang lên, vô số tầm mắt tập trung về phía lôi đài.
Người chiến thắng của cuộc chiến này, là một trung niên nam tử gầy gò, vẻ mặt hờ hững, trong tay cầm một thanh thiết đao lạnh lẽo phi thường.
Nhìn trung niên nam tử kia, tên tiểu quan cảm thấy giật mình, nghĩ thầm làm sao vị hung nhân này cũng tới lôi đài ở Tùng Đinh chứ?
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, vội vàng lật lại danh sách cùng với quy trình tiến hành, xác nhận nam tử này sẽ gặp phải Hiên Viên Phá ở vòng tiếp theo.
Hắn rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đồng thời sinh ra rất nhiều thư sướng, nhìn Hiên Viên Phá nơi xa trên đường không biết đang làm cái gì, ở trong lòng oán hận suy nghĩ, cho dù quả thật ngươi rất mạnh, vậy thì như thế nào? Chẳng qua kéo dài thêm được một vòng mà thôi, sau đó còn không phải sẽ bị người ta chém chết ư!
...
...
Thiên Tuyển đại điển chính là việc trọng đại của Yêu tộc, lôi đài dù xa xôi như ở Tùng Đinh, cũng rất náo nhiệt, mà quá trình đối chiến vốn tưởng rằng cực kỳ nhàm chán cũng đã biến đổi bất ngờ, nhất là bảy trận đối chiến sau khi Hiên Viên Phá chiến thắng, đều là cao thủ chân chánh xuất chiến, cục diện đặc sắc vô cùng.
Đám bần dân ở Tùng Đinh có lẽ không hiểu được nguyên nhân, nhưng Lý tộc chấp sự cùng với quan viên yêu đình cùng trưởng lão hội từ sớm đã đoán được nguyên nhân chân chính.
Yêu tộc có rất nhiều cao thủ không hy vọng xa vời vào chuyện đạt được thắng lợi cuối cùng trong Thiên Tuyển đại điển, trở thành phu quân của Lạc Lạc Điện hạ, nhưng vẫn cố hết sức để tiến vào hàng đầu, giành lấy vinh quang cho bộ tộc cùng mình, nếu như cuối cùng có thể đi vào thiên thụ, có tư cách tiếp nhận hoang hỏa tẩy lễ, lại càng không còn gì tốt hơn.
Những cao thủ này rất rõ nếu mình đi lôi đài ở phụ cận hoàng cung hoặc Thiên Thủ các, sẽ rất khó kiên trì đến lúc cuối cùng, cho nên bọn họ cố ý chọn lựa lôi đài hẻo lánh nhất như ở Tùng Đinh, là muốn tránh né cao thủ cùng cấp hoặc là cường đại hơn, cố hết sức kiên trì lâu một chút, đi xa một chút.
Bây giờ nhìn lại có không ít cao thủ có ý nghĩ như vậy, tỷ như Tương tộc đệ tử bị Hiên Viên Phá đánh bại, tỷ như sau đó xuất hiện hơn mười nhân vật lợi hại khác, nhưng so với lôi đài ở gần hoàng cung cùng Thiên Thủ các, đúng là khó khăn đã thấp hơn rất nhiều.
Theo những cao thủ này lần lượt xuất hiện, đối chiến trở nên càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng sau khi bảy trận đối chiến chấm dứt, tinh thạch của trận pháp chịu trách nhiệm phòng hộ cũng cần thay thế một lần, có thể suy ra đối chiến kịch liệt ra sao, nhất là theo hai cường giả vô cùng có danh tiếng của Yêu tộc ra sân, cảm xúc của quần chúng đứng xem trở nên càng ngày càng sôi nổi, tiếng kinh hô bốn phía lôi đài không ngừng vang lên, Hiên Viên Phá trong trận đầu tạo thành khiếp sợ đã bình tức rất nhiều, nhưng yêu đình quan viên cùng với một chút dân chúng thỉnh thoảng vẫn nhìn ra ngoài đám người, nhìn Hiên Viên Phá cầm cái túi giấy, không hiểu suy đoán bên trong đến tột cùng là vật gì.
Lặng yên không một tiếng động , mặt trời đỏ cũng đã lướt qua đỉnh núi ở bờ bên kia, chiếu rọi trên mặt sông, làn sương sớm cuối cùng của Bạch Đế thành cũng đều đã tan biến, lôi đài các nơi căn bản cũng đã kết thúc vòng đầu tiên, Tùng Đinh bên này cũng giống như thế, rất nhanh đã đến phiên Hiên Viên Phá lên đài lần nữa.
Thấy thân ảnh của Hiên Viên Phá, dân chúng bốn phía lôi đài nghĩ tới quả đấm lúc trước như phá núi, nhất thời gào thét cổ vũ, có chút láng giềng thường ngày cùng hắn quen biết cùng cu li đang nghỉ ngơi, càng lớn tiếng động viên hắn, song khi đối thủ của Hiên Viên Phá cũng xuất hiện tại trên lôi đài, tiếng ủng hộ cùng động viên rất nhanh liền nhỏ xuống.
Đối thủ của Hiên Viên Phá là một trung niên nam tử gầy gò, chính là vòng đầu tiên lên đài sau hắn.
Nhìn trung niên nam tử này, dân chúng lộ vẻ sợ hãi, tên tiểu quan ngồi sau bàn trên mặt toát ra cười lạnh, ngay cả Lý tộc chấp sự còn có hai gã quan viên đến từ yêu đình cùng trưởng lão hội trên lôi đài cũng không nhịn được lắc đầu, tâm tình trở nên phức tạp.
Tên trung niên nam tử này đến từ Niết tộc, tên là Niết Xích, là cường giả Yêu tộc thực sự, ở hai bờ Hồng hà có danh tiếng thật lớn, chân nguyên cực kỳ hùng hồn, đao pháp cực kỳ lãnh khốc, những người tính tình như thế, phàm là đối thủ thua dưới đao của hắn có rất ít có thể sống sót.
Ở vòng thứ nhất của đối chiến, đối thủ của hắn chính là bị một đao chém bay đầu, tên quan viên yêu đình chịu trách nhiệm giám đốc ngay cả lên tiếng ngăn cản cũng không kịp.
Tên cường giả Yêu tộc này có đao pháp nhanh vô cùng, tựa như tia chớp, nghe đồn hắn từng nói với một vị đồng bạn, mặc dù mình ở trên đao đạo chưa bằng Vương Phá, nhưng nếu như đơn thuần so đấu tốc độ, ngay cả đao của Vương Phá cũng chưa chắc nhanh bằng hắn.
"Lực lượng của ngươi quả thật không tệ, nhưng như thế còn xa mới đủ."
Niết Xích nhìn Hiên Viên Phá mặt không chút thay đổi nói: "Bởi vì ngươi quá chậm."
Câu nói nhìn có vẻ bình thản này trên thực tế vô cùng bá đạo, hơn nữa quả thật rất có đạo lý.
Vô luận lực lượng cường đại như thế nào, nếu không thể đuổi kịp đối thủ, như vậy làm sao có thể thương tổn tới đối thủ?
Nghe những lời này, Hiên Viên Phá trầm mặc.
Hắn không phải cảm nhận được bất an, không tự tin, mà nghĩ đến sáng sớm trước lúc rời tiểu viện, Biệt Dạng Hồng đã nói với hắn mấy câu.
Tốc độ chính là lực lượng.
Những lời này hiểu như thế nào?
Tốc độ, từ bản chất mà nói chính là một cách vận dụng lực lượng.
Cường giả chân chính, tuyệt đối không phải là người có lực lượng vô cùng, nhưng không biết vận dụng như thế nào.
Làm sao mới có thể đem lực lượng chuyển đổi thành tốc độ đây? Nếu như có thể cho hắn một thời gian ngắn để lĩnh ngộ những lời của Biệt Dạng Hồng, có lẽ...
Không có có lẽ.
Cũng không có thời gian.
Một đạo ánh sáng sáng ngời chí cực, rồi lại hàn lãnh chí cực, đột nhiên xuất hiện trong tròng mắt đen của Hiên Viên Phá.
Đó là một đạo ánh đao.
Mặc dù trong lời nói có chút khinh thường, nhưng Niết Xích vẫn có cố kỵ đối với lực lượng của Hiên Viên Phá, cho nên hắn không cho Hiên Viên Phá bất kỳ thời gian chuẩn bị.
Hắn muốn dùng đao nhanh nhất của mình, trực tiếp đem đầu Hiên Viên Phá chặt xuống.
Một đao kia quả thật rất nhanh, thế như tuấn mã, thực như tia chớp.
Cho đến khi ánh đao biến thành một đạo ánh sáng lóe lên trong đồng tử của Hiên Viên Phá sau, thanh âm thiết đao ra khỏi vỏ mới vang lên.
Sáng loáng một tiếng thanh minh, thiết đao sắc bén mà hàn lãnh, phá không mà lên.
Khi đám người xung quanh lôi đài nghe được thanh âm này, thiết đao chỉ cách cổ của Hiên Viên Phá có nửa thước cự ly.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT